Lúc này, biểu muội của nhạc nữ bưng một chén thuốc đi vào, đây là thuốc mà lang trung vừa rồi lưu lại để bệnh nhân cầm cự, có thể bồi huyết cho mẫu thân nàng, nàng này rất thanh tú, cùng phu nhân trong phòng rất giống, lúc này vẻ mặt tiều tụy, vệt nước mắt còn chưa khô, nhưng ánh mắt lại tràn đầy hy vọng, đã có ân nhân cứu mẫu thân của nàng rồi.
Nàng nhìn thoáng qua Vô Tấn, bỗng nhiên sững sờ, nàng cũng nhận ra, cái này không phải là quan quân có tiền giữa trưa kia sao? Ăn một bàn tiệc tới ba trăm lượng bạc, còn thưởng cho từng tửu nương mười lượng bạc, ra tay rất xa xỉ.
Vô Tấn hướng nàng cười cười, trong mắt thiếu nữ đỏ lên, suýt nữa đã lăn ra nước mắt.
Nàng chậm rãi đi vào phòng trong nói:
- Tỷ, để ta chiếu cố mẫu thân, người ra ngoài nói chuyện cùng công tử đi!
Rèm vén lên, Kinh Nương từ bên trong đi ra, nàng lau đi khóe mắt, cố gắng nở nụ cười nói:
- Để cho công tử chê cười rồi.
Vô Tấn mỉm cười, an ủi nàng nói:
- Kinh Nương cô nương, mợ ngươi không phải bệnh nặng gì cả, lang trung sẽ trị được, kỳ thật cũng là bởi vì trường kỳ mệt nhọc, dinh dưỡng lại không đầy đủ, cho nên bệnh cũ tái phát, về sau chậm rãi điều dưỡng, có thể triệt đứt bệnh căn.
Kinh Nương thở dài:
- Kỳ thật chúng ta cũng biết, nhưng chúng ta xác thực rất gian nan, trong nhà không có ruộng đất, toàn bộ nhờ vào học phí của mười mấy đệ tử mà sinh hoạt, buổi tối cậu mợ còn phải đi đến tửu lâu đánh đàn, vô cùng vất vả, số tiền kiếm được chỉ vừa đủ ăn cơm, mợ nói không phát bệnh là tốt rồi, mong gì đến khỏi hẳn.
Vô Tấn nghĩ nghĩ, lại hỏi nàng:
- Cậu ngươi làm nhạc công ở nơi nào, ngươi nói là người làm nhạc công cho đại gia tộc chúc thọ nào đó, đó là nhà nào?
- Là Tề gia, phú thương nổi danh.
- Tề Thụy Phúc?
Vô Tấn có chút kinh ngạc hỏi.
Kinh Nương nhẹ gật đầu:
- Là nhà này, nghe nói gia chủ nhà bọn hắn sẽ làm đại thọ bảy mươi, bọn hắn tuy có tiền có thế, nhưng không thể tùy tiện vu con người khác, ta cậu cả đời thành thực, sao có thể đi trộm nhạc khí của bọn hắn.
Kinh Nương hai tay che mặt, nước mắt từ giữa kẽ tay chảy ra:
- Cậu ta bị nhốt trong ngục ba ngày rồi, không biết bị đánh ra sao rồi nữa?
- Ngươi không cần lo lắng, có ta ở đây, cậu ngươi không có việc gì, chậm nhất là ngày mai, hắn có thể ra khỏi ngục.
Kinh Nương cúi đầu xuống, nhỏ giọng nói:
- Đại ân của công tử, ta không dám nói đáp tạ, nhưng nhất định sẽ báo đáp.
- Cái này nói sau!
Vô Tấn vừa quay đầu lại, chỉ thấy lang trung vội vàng đi vào khách điếm, trong tay mang theo một túi giấy, đoán chừng là dược liệu.
Hắn tiến vào gian phòng, hướng Vô Tấn khom người thi lễ:
- Công tử, dược liệu đã mua được, ta mua loại tốt nhất, có thể chữa khỏi bệnh của nàng, nhưng cần thời gian rất lâu.
- Cái này ta biết, trước mắt ngươi đi sắc thuốc đi!
Lang trung đem mấy thỏi bạc đặt lên bàn, đối phương là quan quân của Mai Hoa vệ, hắn không dám thu:
- Công tử, sau khi mua thuốc còn thừa bốn mươi lăm lượng bạc.
Vô Tấn liếc qua mấy thỏi bạc, nói:
- Ta đã nói rồi, ngươi đem người bệnh chữa cho tốt, số còn lại thưởng cho ngươi, ngươi cầm đi!
- Vậy đa tạ công tử.
Lang trung thu hồi bạc, không ngớt lời cảm tạ, sau đó đi ra ngoài sắc thuốc.
Vô Tấn thấy bệnh nhân trên cơ bản không có vấn đề gì rồi, liền hướng Kinh Nương cười nói:
- Ta hiện tại đi huyện nha một chuyến, cậu ngươi tên gọi là gì?
- Ta đi cùng với ngươi!
"Được thôi! Ngươi đi nói cho người nhà một tiếng, ta ở ngoài chờ ngươi.
Vô Tấn hướng ngoài sân đi ra, hôm nay đã là mười bảy tháng tám, trong đêm rất lạnh, ánh trăng lại bị mây che phủ, trong sân khi thì lờ mờ, khi thì sáng tỏ.
Sau một lúc, Kinh Nương choàng thêm một áo bông đi ra:
- Công tử, chúng ta đi thôi!
Hai người đi đến trước xe ngựa, Vô Tấn dìu nàng lên xe ngựa, xe ngựa lăn bánh, hướng huyện nha mà đi.
- Kinh Nương cô nương, ngươi có đọc qua sách không?
Trong xe ngựa, Vô Tấn cười hỏi nàng.
Kinh Nương lắc đầu:
- Công tử, ta không có đọc qua sách, nhưng lúc mẫu thân còn sống, có dạy cho ta học chữ, nhưng chỉ nhận thức được mấy trăm chữ.
Vô Tấn gật gật đầu, nhất thời không biết nên hỏi cái gì, hai người lâm vào trầm mặc, chỉ nghe thấy âm thanh có tiết tấu của xe ngựa chạy trên đường.
Lúc này, Kinh Nương nhỏ giọng nói:
- Ta thấy công tử không có người phục thị, nếu như công tử không chê, về sau ta tới hầu hạ công tử, không biết có được không?
Vô Tấn tựa vào thành xe, cười nhạt một tiếng nói:
- Chút việc nhỏ này, với ta mà nói là tiện tay mà thôi, ngươi không cần để trong lòng, chúng ta có chút duyên phận, coi như ta giúp người hữu duyên, ngày mai ta sẽ bảo Bách Phú tửu lâu đem ngân phiếu trả lại cho ngươi, các ngươi trở về quê quán mà sinh sống!
Sau nửa ngày, hắn thấy Kinh Nương không có lên tiếng, quay đầu nhìn nàng một cái, chỉ thấy nàng quay lưng về phía mình, vụng trộm thút thít nỉ non.
- Sao vậy? Ta nói chuyện làm cô nương mất hứng sao?
Vô Tấn cười hỏi.
Kinh Nương quay người quỳ xuống trước mặt hắn, mặt nàng đã tràn đầy nước mắt:
- Công tử thân phận cao quý, có lẽ là tiện tay mà thôi, nhưng đối với chúng ta mà nói, chính là ân trọng như núi, là ân nhân cứu mạng, ta là cam tâm tình nguyện phục thị công tử, công tử sao lại ghét bỏ ta?
Vô Tấn đưa tay thay nàng lau nước mắt, cười khổ một tiếng nói:
- Ta không phải ghét bỏ ngươi, ta cũng không phải loại người thi ân cầu báo, người cơ khổ trên đời còn nhiều lắm! Ta làm sao có thể cứu hết người trong thiên hạ, nói thật, ta sở dĩ giúp ngươi, là vì lúc trưa ngươi để cho ta động tâm, nhưng ta không thể thu ngươi, nếu không đây chính là ta lợi dụng lúc người ta gặp khó khăn mà ép người, ta không muốn làm như vậy! Tương lai, nếu như chúng ta có duyên gặp lại, khi đó nếu như ngươi còn nguyện ý đi cùng ta, lúc đó ta sẽ thu ngươi.
Kinh Nương nhẹ nhẹ cắn môi một cái, thấp giọng nói:
- Thế nhưng mà, ta không cho rằng đây là lợi dụng lúc người ta gặp khó khăn, là ta muốn theo công tử, công tử là hoàng tộc, mà ta chỉ là một nhạc nữ, ta cảm thấy ta không xứng với người, thế nhưng mà, ta thật sự muốn phục thị công tử.
- Vì cái gì? Nói thành thực cho ta biết đi!
Vô Tấn nhìn nàng chằm chằm.
- Ta không biết, ta tâm tình rất phức tạp, ta cảm kích công tử, muốn báo ân. Thế nhưng mà ta lại cảm thấy theo công tử, tương lai ta có chỗ dựa vào, không cần nay đây mai đó, ta… ta có lẽ ham phú quý.
Kinh Nương cắn môi, lo sợ nhìn qua Vô Tấn:
- Công tử, ta nói đều là lời thật, công tử có xem thường ta không?
Một nữ hài tử chịu nói thật, ham phú quý là bản tính của con người, Hoàng Phủ Vô Tấn hắn không phải cũng vậy sao? Tuy rõ ràng là ham phú quý, nhưng ngoài miệng lại nói không phải, loại người dối trá như vậy mới khiến cho người phản cảm.