Thân Uyên lại vội hỏi:
- Tham quân lục sự Cao Húc có đây không?
- Cao tham quân đi quân doanh Giang Bắc tuyển binh sĩ cho Tú Y vệ và Mai Hoa vệ, ngày hôm qua chưa trở về.
Dư Diệu Giang sốt ruột hỏi:
- Vậy có tướng quân nào có thể điều binh ở không?
- Hai vị đại nhân, thật có lỗi, chỉ có Chu trường sử mới có thể điều động quân trực thuộc Đô Đốc phủ. Cao tham quân cũng không được. Nếu muốn điều quân đội quân phủ thì nhất định phải có mệnh lệnh bộ binh mới được.
Dư Diệu Giang và Thân Uyên nhìn nhau, vậy phải làm sao đây?
- Tề vương đáng chết này!
Dư Diệu Giang nhịn không được mắng ra tiếng. Thật là muốn mạng người mà. Gã là phủ doãn, sẽ phải gánh trách nhiệm.
Thân Uyên còn giữ được bình tĩnh, suy nghĩ một lúc, nói:
- Nếu không thì như vậy đi, ta đi huyện nha tìm vài nha sai giữ trật tự, đại nhân đi tìm Mai Hoa vệ xin họ đi duy trì trật tự, nếu họ không chịu thì xin họ trước tiên rút khỏi huyện thành, đừng thêm phiền nữa.
Sau khi Bách Phú và Đông Lai tiền trang ở nam thành bị đánh nát, hai tiền trang khác của Đông Lai, Bách Phú tại bắc thành cũng xuất hiện cùng loại nguy cơ. Có tới vạn người chen chúc trước cửa tiền trang, quảng trường trước mặt hai tiền trang toàn là đầu ngươi, còn lục tục có người gửi tiền từ nam thành ùa về.
Trước quầy sóng người hung mãnh, mọi người tranh nhau đưa giấy cho tiểu nhị trong tiệm. Mấy chục tên tiểu nhị bận rộn đến đổ mồ hôi, nhận đơn, thẩm tra đối chiếu trướng mục, xóa trướng mục, đoái tiền. Một người khách còn phải bận đến nửa ngày. Sốt ruột như lửa đổ thêm dầu, tiếng rống giận, tiếng la lối, tiếng kêu rên bị đè ép liên tiếp nhau, khiến trong tiền trang suýt nổ tung.
Hai tòa tiền trang tồn ngân chỉ có năm, sáu chục vạn lượng. Xuất hiện một số đơn ngân phiếu lớn khiến tồn ngân nhanh chóng cạn kiệt.
Đại chưởng quỹ Đông Lai tiền trang từ buồng trong chạy ra hét to với tiểu nhị:
- Ngừng trả tiền mặt cho trên trăm lượng!
Trong điếm tồn ngân chỉ còn lại hơn mười vạn lượng, chỉ còn cách trước giữ người gửi tiền nhỏ. Lúc này phía xa truyền đến tiếng quát to điếc tai, thanh âm truyền đến từ Bách Phú tiền trang. Đại chưởng quỹ mặt trắng bệch lùi nửa bước. Gã biết, chắc chắn Bách Phú tiền trang đã xảy ra chuyện.
Một tên tiểu nhị kinh kêu:
- Đại chưởng quỹ, nguy rồi, quầy sắp sụp!
Chỉ thấy quầy bị đè ép biến dạng nghiêm trọng, phát ra tiếng két két nguy hiểm. Tất cả tiểu nhị đều ngừng việc, kinh khủng nhìn quầy, từng bước một rụt lui.
Tiểu nhị ngừng trả tiền mặt khiến hộ khách bên ngoài càng thêm sốt ruột, họ liều mạng xô lấn chen lên trên, rống to. Chỉ nghe một tiếng rầm, tận cùng bên phải một góc quầy cũ nhất trước tiên sụp đổ. Đám tiểu nhị kinh hãi hét lên, quay đầu muốn trốn. Họ biết rõ, một khi đám người ập vào thì họ sẽ bị đạp chết. Đại chưởng quỹ giậm chân hét to nhưng không ai nghe lời gã.
Lúc này, trong đại đường phát ra một chuỗi tiếng đổ gãy.
Ầm ầm! hai tiếng nổ.
Cái quầy dài vài chục trượng rốt cuộc đổ sập, đám người bên ngoài như thủy triều ùa vào. Chưởng quỹ hét to một tiếng, xoay người bỏ chạy.
Trong khoảnh khắc, mấy ngàn người tới rút tiền lao vào trong tiền trang.
Phủ doãn Giang Ninh Dư Diệu Giang vội vã chạy tới hai tiền trang bị Mai Hoa vệ bao vây tại đường lớn Kiến Nghiệp. Nơi này là đất phồn hoa nhất Giang Ninh phủ, hai tòa tiền trang chiếm tới mười mẫu đồ sộ đứng thẳng ở hai bên đường lớn. Đây là tổng bộ Đông Lai và Bách Phú tiền trang tại Giang Ninh phủ, hai nhà chỉ cách mấy chục bước.
So sánh với bốn tòa tiền trang nam bắc hỗn loạn, hai tiền trang này yên tĩnh nhiều. Tám mươi quân sĩ Mai Hoa vệ võ trang đầy đủ bao vây hai tiền trang, không ai dám tới đây lấy tiền.
Theo thế cục tiền trang khác rối loạn, chưởng quỹ và tiểu nhị hai tiền trang này tâm tình biến đổi, từ ban đầu sợ hãi và căm hận Mai Hoa vệ, biến thành hy vọng họ đừng rời đi. Có Mai Hoa vệ mới bảo vệ họ an toàn.
Dư Diệu Giang rốt cuộc chạy tới, vừa bước ra khỏi kiệu lập tức hô to:
- Xin hỏi nơi này ai làm chủ?
Trương Lũng cưỡi ngựa tiến lên, ở trên lưng ngựa ôm quyền nói:
- Là Dư đại nhân?
- Chính là ta, xin hỏi tướng quân là người làm chủ?
Trương Lũng không xuống ngựa, nghiêm nghị nói:
- Tại hạ là đô úy Mai Hoa vệ, Trương Lũng, phụng mệnh lệnh tướng quân tại đây chấp hành công vụ.
- Xin hỏi Mai Hoa vệ tại đây chấp hành công vụ gì?
- Cái này…trong quân có quy định, không thể tùy tiện tiết lộ.
Dư Diệu Giang kiềm nén bực bội, nói:
- Bây giờ trong thành thế cục hỗn loạn, nếu Mai Hoa vệ đã ở trong thành, vậy có thể giúp đỡ giữ trật tự địa phương không?
Trương Lũng gật đầu:
- Giữ trật tự địa phương là trách nhiệm Mai Hoa vệ phải làm, chúng ta không thể bỏ qua. Nhưng chức quan của ta nhỏ, không có quyền quyết định. Xin đại nhân nhanh chóng liên hệ với tướng quân của ta, xin tướng quân ra lệnh.
Dư Diệu Giang tức giận đến trợn tròn mắt rồi lại không biết làm sao, đành hỏi:
- Tướng quân nhà ngươi ở đâu?
Trương Lũng giục ngựa tiến lên, khom người nhỏ giọng nói với Dư Diệu Giang:
- Không giấu gì đại nhân, đêm qua thủy quân Sở Châu phát hiện hai chiếc tiêu thuyền của Phượng Hoàng hội. Một chiếc đã bị đánh chìm, tướng quân nhà ta đang lùng bắt một chiếc thuyền khác, chúng ta chấp hành nhiệm vụ tại đây cũng có liên quan đến Phượng Hoàng hội. Tối hôm qua người Phượng Hoàng hội cập bến và đến Đông Lai tiền trang lấy tiền, hai đầu lĩnh Phượng Hoàng hội đã lẻn vào thành, chúng ta nghi ngờ chúng ẩn núp bên trong tiền trang.
Dư Diệu Giang chỉ thấy đầu muốn nứt ra. Thế cục trong thành đã đủ loạn còn lòi ra Phượng Hoàng hội, hơn nữa hành động của Mai Hoa vệ không ngờ có liên quan đến Phượng Hoàng hội, điều này khiến gã thật sự không còn lời gì để nói nữa.
Ngẩn ra nửa ngày, gã chỉ đành chắp tay nói:
- Có thể mời Mai Hoa vệ tạm thời ra thành, đợi thế cục bình tĩnh rồi lại vào thành?
Gã cảm thấy chắc chắn đối phương sẽ không đồng ý yêu cầu của mình, làm sao đối phương xuất thành được. Ngay lúc này, một kỵ binh Mai Hoa vệ cưỡi ngựa chạy đến. Gã nhảy xuống ngựa, chạy tới, dâng lên một tên lệnh.
- Bẩm báo đô úy, tướng quân có lệnh, trong thành thế cục hỗn loạn, Mai Hoa vệ ngừng điều tra hải tặc, hỗ trợ địa phương giữ trật tự.
Nói xong quân sĩ đưa lên một phần thủ lệnh, Trương Lũng mở ra xem, chỉ thấy mặt trên viết một hàng tự.
‘Có thể tùy cơ ứng biến, bảo hộ Tề Đại Phúc tiền trang là quan trọng nhất.’
Gã ngầm hiểu, lập tức chắp tay nói:
- Sự việc có nặng nhẹ, tuy điều tra Phượng Hoàng hội là việc lớn nhưng không gấp bằng giữ trật tự trong thành. Tướng quân có lệnh, ra lệnh cho chúng ta hỗ trợ quan phủ địa phương giữa trật tự trong thành.
Dư Diệu Giang mừng như điên, vội vàng nói:
- Hai tiền trang ở nam thành xảy ra việc đập phá, xin Trương tướng quân lập tức ngăn cản.