Mục quản sự chấn động tinh thần không tin nổi mà nhìn Vô Tấn:
- Thật vậy chăng?
- Ta đã nói tin hay không thì tùy đại tướng quân.
Đúng lúc này nhị quản sự chạy tới trước cửa hoảng sợ nói:
- Đại quản sự, La nhân vừa mới tới hắn muốn đòi ba mươi vạn lượng bạc.
Mục quản sự biết rõ La nhân này chỉ hải tặc Lý Bạch Sa, hắn và Đông Lai thương hội luôn có mậu dịch vãng lai với nhau, Mục quản sự lập tức rời khỏi phòng họp, nói khẽ với nhị quản sự:
- Ngươi để cho bọn họ đi Tề châu lấy tiền, hoặc không thì một tháng sau mới lấy hiện tại tới xem náo nhiệt làm gì?
Nhị quản sự vội la lên:
- Lý Bạch Sa tự mình tới, hắn nói hắn muốn mua gấp một món hàng đoán chừng không phải kim loại gang thì cũng là lương thực, hắn muốn lập tức đòi tiền.
Nhị quản sự vừa dứt lời chỉ thấy ở bên cạnh có một thanh âm tục tằn truyền tới:
- Đường đường là Đông Lai tiền trang mà ngay cả ba mươi vạn lượng bạc cũng không cầm ra được sao? Làm chết cười Lý mỗ rồi.
Mục quản sự cả kinh, chỉ thấy một bóng đen ở bên ngoài vài chục bước, hắn sợ tới mức hồn bất phụ thể, phái sau hắn chính là Mai Hoa vệ đó.
Hắn hung hăng nói với nhị quản sự:
- Ngươi tại sao lại dẫn hắn tới đây
- Là chính hắn tự mình đến.
Mục quản sự cũng chẳng quan tâm lập tức tiến lên trước cười nói:
- Bạc có bạc có, mong Lý đông chủ ngồi nghỉ, ta bên này còn có khách.
Bóng đen chính là đông chủ Lý Bạch Sa, đối thủ của Phượng Hoàng hội, hắn vốn không kiêng sợ ai nhưng hiện tại nhìn thấy Mai Hoa vệ cũng giật mình.
- Được rồi.
- Ta muốn lấy bạc là hiện ngân không lấy ngân phiếu.
Mục quản sự vội vàng sắp xếp cho nhị quản sự đi lấy bạc cùng hắn, hắn nhớ lại chuyện lúc này bây giờ đã hạ quyết tâm.
Hắn ngồi xuống cười nói với Tề Phượng Vũ:
- Cuộc làm ăn này có thể làm nhưng ta có một điều kiện, mong Tề Thụy Phúc có thể cho chúng ta mượn hai trăm vạn lượng bạc.
Tề Phượng Vũ lắc đầu:
- Hai trăm vạn lượng bạc là quá nhiều chúng ta tối đa chỉ có thể bỏ ra vạn lượng bạc, hơn nữa lợi tức phải thanh toán hàng tháng.
Mục quản sự thầm mắng Tề Phượng Vũ lòng dạ đen tối, tuy nhiên hiện tại số tiền kia quá trọng yếu với bọn họ hắn cuối cùng đành gật nhẹ đầu:
- Chúng ta một lời đã định, ta lập tức đem Bách Phú trái quyền cùng khế ước mua bán giao cho các ngươi.
Kiều đại quản sự tiến hành thủ tục, Vô Tấn cùng với Tề Phượng Vũ rời khỏi tiền trang, Tề Phượng Vũ có phần oán trách hắn rồi nói:
- Công tử cũng không nên nói cho hắn biết thân phận chân thật của mình, hắn như vậy không phải biết Tề gia và Lương vương hệ kết minh sao.
Vô Tấn cười nói:
- Đây là do giấu diếm không được Giang Ninh phủ ai cũng rõ ràng rồi, ta giúp Tề gia như vậy bọn họ không đoán được sao?
- Chỉ là, aizzz.
Tề Phượng Vũ nói rất đúng hắn không nên để lộ quan hệ nhưng hiện tại mình đã thừa nhận, nàng cũng không thể nói gì hơn.
Lúc này một gã Mai Hoa vệ tiến lên bẩm báo:
- Tướng quân vừa rồi La nhân đòi ba mươi vạn lượng bạc thuộc hạ cũng nhận thức, hắn chính là Lý Bạch Sa.
Vô Tấn lập tức có hứng thú, chẳng lẽ là Bạch Sa hội. Lúc trước bọn họ từng quen biết nhau. Hắn nhìn con thuyền ở cách đó không xa, ở bên cạnh còn mấy hắc y nhân đoán chừng đây là người của Bạch Sa hội, hắn nghĩ nghĩ rồi phân phó cho ba quân sĩ:
- Bọn họ hiện tại lấy bạc cần phải có thời giờ, thuận về phía đông hai trăm bước, các ngươi tìm một chiếc thuyền theo dõi bọn chúng có thể tùy thời báo cáo với ta.
Ba gã quân sĩ ứng tiếng sau đó lập tức chạy tới chiếc thuyền, Vô Tấn mang theo Tề Phượng Vũ lên xe ngựa, sau đó phân phó nói:
- Tiến về bắc thị.
Bọn họ hiện tại đang ở trên quảng trường trước cổng của Đông Lai tiền tảng, Vô Tấn đối với nơi này rất quen thuộc, xe ngựa tiến về Bắc thị Tề Phượng Vũ nhìn ra ngoài cửa kỳ quái mà hỏi thăm:
- Công tử chúng ta tới bắc thị làm gì.
Vô Tấn cười nói:
- Ta muốn mua cho cô nương một viên kim cương.
Tề Phượng Vũ đỏ cả mặt nàng lập tức nhớ tới chuyện mua kim cương lần trước cũng nhờ hắn lắm miệng mới giúp mình phân biệt kim cương thật giả nàng nhếch môi lên nói:
- Hừ lần trước suýt chút nữa là mua nhầm một viên cáo thạch.
Vô Tấn khẽ ôm bờ vai của nàng:
- Thiếp thân nha hoàn của muội đâu, lần này sao không mang nàng ta tới?
Lúc này Tề Phượng Vũ không nói muốn thủ lễ nữa, Vô Tấn đặt tay lên vai của nàng lúc ở trong tiền trang khiến cho nàng có một khát vọng muốn Vô Tấn ôm mình, lúc này nàng giả bộ như không phát giác ra:
- Cái nha đầu chết tiệt kia, hôm đó nàng ta bị bệnh ta đành để cho nàng ta nghỉ ngơi một ngày, nàng ta hiện tại đi đường bộ chắc tối nay sẽ tới.
Nàng quay đầu lại liếc nhìn Vô Tấn:
- Huynh thật sự muốn mua bảo thạch cho ta sao?
Vô Tấn cười cười:
- Bảo thạch hiện tại không mua ta tới nơi này in ngân phiếu.
Tề Phượng Vũ chấn động tinh thần nàng nhìn qua Vô Tấn rồi la lên:
- Công tử công tử nói người kia ở Bắc thị sao?
- Thế nào Tề gia có hứng thú sao?
- Đúng thế tổ phụ đã thông báo cho ta nhất định phải tìm được người này chúng ta muốn dùng số tiền lớn thuê hắn để chế tạo kỹ thuật phòng ngự.
- Xem thử xem hắn có đồng ý hay không đã.
Mấy cỗ xe ngựa dừng ở trước hẻm nhỏ, Vô Tấn dắt tay Tề Phượng Vũ rồi nói:
- Chúng ta đi xuống đi.
Tề Phượng Vũ co tay lại, nàng cũng không giãy dụa mà la to lên:
- Công tử, sợ rằng bị người khác nhìn thấy.
Vô Tấn biết nàng da mặt mỏng liên buông lỏng tay của nàng, nhìn về phía một cánh cửa nhỏ phía trước rồi nói:
- Chính là chỗ đó.
Hắn lại phân phó cho thủ hạ ở đó chờ đợi sau đó dẫn Tề Phượng Vũ hướng về phía tiệm in La Ký mà tới.
Sau khi hắn gõ cửa nửa ngày sau mới có một hài tử ra cất tiếng:
- Thúc thúc thúc tới tìm cha con sao?
- Đúng thế hắn có ở đây không
- Phụ thân thúc thúc lần trước lại tới.
Tề Phượng Vũ dò xét căn nhà này nàng nghĩ thế nào cũng không ra, cái nhà nhỏ rách cưới này mà có thể làm ngân phiếu giả.
Lúc này từ trong phòng đi ra một người chính là La Vũ lần trước in ngân phiếu giả, hắn nhìn thấy Vô Tấn thì sợ hãi quỳ xuống:
- Tiểu dân tham kiến Lương tự vương điện hạ.