Đúng lúc này súng của Sở quân vang lên, một vạn khẩu súng xạ kích liên tiếp từng làn khói thuốc bay lên, đánh về phía một vạn kỵ binh quân Tề trong vòng một trăm năm mươi bước, một vạn kỵ binh người ngã ngựa đổ, chết tổn thương từng đống, kỵ binh quân Tề tổ nhại ba nghìn người thi thể chất đầy không có một gã kỵ binh nào xông vào một trăm bước mà sống sót, toàn bộ sĩ khí mất hết, kinh hồn táng đảm hoảng sợ mà bỏ chạy.
Trên đài cao Vô Tấn nhìn thấy kỵ binh tan tác thì hạ lệnh:
- Kỵ binh truy kích triệt để đánh tan.
Tiếng trống gõ vang, lam kỳ huy động một vạn kỵ binh rút lui về phía nam như đê vỡ, sóng cồn ngập trời.
Đội kỵ binh cầm súng tiếp tục xạ kích như gió bão mưa rền quên Tề kêu thảm ngã xuống đất không ngừng mà lúc này một vạn quân Tề bắn nỏ ở hậu phương cũng không còn phát huy tác dụng nữa.
Sở quân dùng chiến thuật quỷ dị La Thiến ở phía sau cũng phát hiện điều này tuy nhiên hắn hôm nay biết rằng mình đã chắc chắn bại, hắn như muốn nổi điên rồi, rống to một tiếng:
- Nổi trống công kích cho ta.
Hắn dứt khoát cầm lấy dùi trống đánh ra từng tiếng, năm vạn quân Tề dưới sự thúc giục của hắn nhanh chóng vọt mạnh lên, tiếp cận đội quân cầm súng của Sở quân đã ba mươi bước.
Từ bước tới ba mươi bước quân Tề đã thương vong tới năm nghì người mà lúc này Hoàng Phủ Vô Tấn cũng không xuất ra pháo hắn biết cho dù pháo sắc bén nhưng hắn hi vọng dùng chiến thuật mà thắng được địch.
- Quân bắn súng lui xuống kỵ binh cùng bộ binh nghênh chiến.
Sở quân phát ra tiếng trống chậm chạp mà hữu lực, một vạn quân bắn súng như thủy triều mà rút xuống, hộ vệ xung quanh đài cao, hai chi đại quân ầm ầm va chạm, triển khai chém giết thảm thiết, cho dù Sở quân nhân số ít hơn quân Tề nhưng vẫn tràn ngập ý chí chiến đấu kỵ binh đấu với kỵ binh bộ binh đấu với bộ binh máu chảy thành sông thây ngã đầy đồng một canh giờ trôi qua lúc này Hoàng Phủ Vô Tấn ở phía đông bỗng nhiên lộ ra một nụ cười.
Cùng với Sở quân giống nhau, một vạn quân bắn nỏ của Tề quân lưu lại ở hậu phương, hộ vệ chủ soái, cơ hồ tất cả chú ý của mọi người đều đặt lên trên chiến trường thì đúng lú này một hồi cuồng phong thổi tan mây mù ánh mặt trời bỗng nhiên chiếu rọi rất nhiều binh lính cảm thấy khiếp sợ, hi vọng cuối cùng của bọn họ đã mất.
Ở trên sông Đại Thanh gần trăm chiếc Thiên Thạch thuyền xuất hiện, cách bọn họ không tới ba trăm bước, mỗi chiếc chiến thuyền đều chứa năm ổ đại pháo, tổng cộng năm trăm ổ đại pháo đồng thời khai hỏa thanh âm pháo như sấm dày đặc đa pháo rơi xuống quân Tề, tại đám người mãnh liệt nổ tung.
Hai nghìn người bị bắn làm cho tổn thất thảm trọng khóc cha gọi mẹ, tứ tán chạy trốn lúc này đại doanh cũng dấy lên đại hỏa trầm trọng cho dù đại bộ phận binh sĩ không nằm trong tầm pháo bắn nhưng đột nhiên tập kích cũng khiến cho bọn họ bị rúng động.
Đối với loại sợ hãi tử vong này binh lính quân Tề cảm thấy không ổn không ít người thừa cơ loạn quân mà chạy trốn, binh sĩ chạy trốn càng lúc càng nhiều La Thiến , rút kiếm chém mấy chục người nhưng không thể ngăn nổi.
Sĩ khí quân Sở tăng cao tiếng pháo nổ vang vọng, mảnh đạn bay tứ tung khiến cho đại lượng binh sĩ ngã xuống toàn bộ hậu quân đều lâm vào cuồng loạn, có người tự tiện chạy tới trước trống gõ vang cảnh báo có người thổi kèn đều là nhắc nhở quân đội chiến đấu.
Nhưng ở trên chiến trường trống và kèn đều là tín hiệu chiến đấu trống và kèn đồng thời phát lên làm cho quân Tề dao động rất lớn quân tâm.
Quân Tề bắt đầu xuất hiện dấu hiệu tan tác, soái ký cao năm trượng bỗng nhiên bị một viên đạn pháo đánh trúng, ầm ầm ngã xuống mấy vạn quân Tề toàn bộ tan tác.
Quân Tề bại binh như núi đổ quăng mũ cởi giáp tranh giành chạy trốn Sở quân sau khi đánh lén thành công giết cho máu chảy thành sông, thi chất đầy đồng mà lúc này một vạn quân Sở đánh lén ở phía đông đã tới, cản lại đường chạy trốn ủa quân Tề, các binh sĩ quân Tề liên tục quỳ gối cầu xin, giữa trưa chiến trường trở nên yên tĩnh lại sở quân quét sạch chiến trường thi thể quân địch tập trung đốt hủy, mà binh sĩ chết trận cũng được hỏa thiêu đem thi cốt vào bình, Hoàng Phủ Vô Tấn cưỡi chiến mã, dưới sự hộ vệ của mấy trăm người, hành quân Tư mã Triệu Trứ bẩm báo thành quả chiến đấu cho hắn.
- Tám vạn quân Tề chết tổn thương hai vạn tám nghìn người, không tính thương binh thì bắt được bốn vạn năm nghìn người thu nghìn chiến mã, có mấy nghìn quân Tề trốn về phía nam.
- Chúng ta thương vong thế nào?
- Quan ta tổn thương ba nghìn người chiến mã cũng mất hơn nghìn con.
Hoàng Phủ Vô Tấn gật đầu chỉ càn tổn thương không qua năm nghìn người là được, tràng diện này bọn họ thu về đại thắng, hắn lại hỏi:
- La Thiến đâu rồi có tìm được hắn không?
- Không tìm được căn cứ vào lời nói của hàng binh thì hắn đã dẫn theo mấy trăm thân binh dẫn đầu rút khỏi, được bảo hộ mà trốn về phía nam.
- Tính ra vận khí của hắn tốt.
Hoàng Phủ Vô Tấn lập tức hạ lệnh:
- Đại quân một lần nữa trú doanh chuẩn bị tụ hợp với quân đội phía nam.
- Tính ra vận khí của hắn vẫn tốt.
Hoàng Phủ Vô Tấn lập tức hạ lệnh:
- Đại quân một lần nữa vào doanh nhập trú, đợi quân độ phía nam tới mà tụ hợp.
Buổi tối hôm đó đại tướng Ngô Quân suất lĩnh ba vạn đại quân Giang Hoài tới Lương Phụ huyện cùng với quân của Hoàng Phủ Vô Tấn hội tụ, hai ngày sau Giang Hoài quân cũng lục tục tới Lỗ quận, Hoàng Phủ Vô Tấn đem Chu Diên Bảo đóng ở Tề châu khống chế cục diện nơi này, lại mệnh cho trưởng sử Tề quận làm đặc sứ tới U châu truyền hịch, khuyên bảo trấn thủ U châu đại tướng quân Lưu Hán Chương đầu hàng, nếu như hắn đầu hàng sẽ phong hắn làm Triệu quốc công, Phạm Dương tiết độ sứ.
Sau đó Hoàng Phủ Vô Tấn nghỉ ngơi hồi phục hai ngày, suất lĩnh mười vạn sở quân lên tám trăm chiếc thuyền lớn xuôi theo hoàng hà tiến về phía tây, hướng về phía Dự Châu thẳng tiến.
Thành Lạc Kinh lúc này đã bị bao vây gần mười ngày từ ngày thứ bảy Ung Tề liên quân mãnh liệt công thành song phương đã đạt thành hiệp nghị dùng Lạc thủy làm giới tuyến mỗi bên chiếm lĩnh nửa thành trì, quân Tề chiếm lĩnh bắc thành kể cả hoàng cung, Ung quân thì chiếm lĩnh nam thành mà tất cả đồ vật và người trong hoàng cung, kể cả Hoàng Phủ Hằng đều giao cho Ung châu, sau khi đạt được hiệp nghị này song phương liền bắt đầu tiến công Lạc kinh đại quy mô.
Không ngờ sau khi chuẩn bị bảy ngày phòng ngự của Lạc Kinh đã dần dựng lên, quân đội thủ thành cũng tăng thêm ba vạn người, đại tướng Lý Di ở trên thành xây dựng không ít máy ném đá, cũng bôi dầu khiến cho hai chi quân đội công thành bị tổn thất rất nhiều.