Cuối cùng trách nhiệm do hắn gánh chịu, mà Lý Di đại bại ở Huỳnh Dương làm cho toàn bộ trận tuyến tan tác lại không có miễn chức, còn y nguyên đảm nhiệm thủ thành chủ tướng, cho dù cuối cùng bỏ mình, cũng có thể ghi tên sử sách, mà Dương Thịnh hắn lại để tiếng xấu muôn đời. Dương Thịnh đã già, đối với thăng quan phát tài hứng thú không lớn rồi, ở vào tuổi của hắn, là rất để ý thanh danh cùng đánh giá của đời sau. Trong lòng của hắn vì thế mà tràn đầy cừu hận đối với Trương Tấn Tiết. Hắn biết Trương Tấn Tiết ở trước mặt Hoàng thượng chửi bới mình, làm cho mình gánh chịu tất cả trách nhiệm, để Lý Di thoát khỏi liên quan.
Mà hôm trước lại phát sinh một đại sự, muội phu của hắn, trước là Hộ bộ Thị Lang Hàn Thái bị tịch thu gia sản. Hàn Thái cố nhiên là bởi vì có tang vật mà bị miễn chức, nhưng sự tình đã cách ba năm, tội lỗi quá khứ của hắn đã trừ, nhưng khuya ngày hôm trước, cái thứ nhất bị xét đúng là quý phủ của hắn, Hàn Thái vừa tức vừa hận, té xỉu tại chỗ.
Cho dù Dương Thịnh có thể ẩn nhẫn đối với việc Hàn Thái bị kê biên tài sản, hắn lại không thể dễ dàng tha thứ chuyện phủ Hàn Thái nằm trong đầu danh sách, cái này rõ ràng là nhằm vào Dương Thịnh hắn.
Dương Thịnh đem tất cả cừu hận để trong lòng, hắn đang chờ cơ hội, hiện tại Trương Tấn Tiết thân thuộc với vua, còn không thể động hắn.
Dương Thịnh đi vào trà lâu, Lô Ký trà lâu là trà lâu tốt nhất ở Lạc kinh, có lá trà tốt nhất, điểm tâm cũng làm rất ngon, tất nhiên giá cả rất cao, bình thường người có thân phận mới có thể tới nơi này uống trà.
Tiểu nhị thấy hắn, vội vàng nhiệt tình mời đón:
- Là Dương tướng quốc, nghe nói lão nhân gia ngã bệnh, không biết thân thể đã khỏe chưa?
Không biết tại sao, tiểu nhị ân cần thăm hỏi lại làm Dương Thịnh nghe rất ngượng nghịu tai, hắn hừ một tiếng, không vui nói:
- Vị trí của ta còn không?
Tiểu nhị có chút khó xử, hướng chưởng quầy nhìn thoáng qua, chưởng quầy lập tức an bài người chạy đi lên lầu. Dương Thịnh càng thêm tức giận, bởi vì mình bị miễn chức, ngay cả chỗ ngồi của hắn mấy năm qua cũng bị người chiếm, trong lòng của hắn tức giận vạn phần, đem tiểu nhị đẩy ra, đi nhanh lên lầu, đi đến đầu bậc thang lầu hai, chỉ thấy vị trí gần cửa sổ của hắn, một gã tiểu nhị đang khuyên bảo khách uống trà ly khai, mà tên trà khách kia cũng rất ngạo mạn, chỉ đáp một lời, mặt hướng ra ngoài cửa sổ, căn bản không thèm nhìn.
Mấy lão trà khách bên cạnh đang nghị luận:
- Đó là Mã Hồng Vận, hắn là đông chủ của tiệm châu báu, nghe nói đã hiến một vạn lượng bạc làm quân phí, được Trương Tương Quốc phong Thượng Trụ quốc, cái tên này, bắt đầu tiểu nhân đắc chí rồi.
- Ngươi có lầm hay không, Trương Tương Quốc có thể phong hắn làm Thượng Trụ quốc sao?
Ngươi xác định không phải Hoàng Thượng?
- Là Trương Tương Quốc phong đấy, năm ngàn lượng bạc phong Đặc Tiến, tám ngàn lượng bạc phong Trụ quốc, một vạn lượng phong Thượng Trụ quốc, Hoàng Thượng không phải uỷ quyền cho Trương Tương Quốc rồi sao?
- Các ngươi có nghe nói không, sự tình Trương Tương Quốc tư tham quốc khố, hiện ở bên ngoài đồn thổi rất nhiều.
- Aii! Chiến tranh mà! Tổng là có người sẽ phát tài, nếu không nhi tử của người ta ở Sở Châu cùng Kinh Châu, hắn ở chỗ này làm cái gì? Không có lợi, hắn sẽ lưu lại sao?
Vốn Dương Thịnh vì chuyện vị trí mà vạn phần căm tức, nhưng nghe thấy những nghị luận này của mấy trà khách, con mắt Dương Thịnh lập tức sáng ngời. Trương Tấn Tiết cũng dám tư phong huân quan, còn tham ô quốc khố, hắn cũng bất chấp uống trà rồi, quay người ra khỏi quán trà hồi phủ.
Trở lại trong phủ, hắn vừa vào cửa lập tức phân phó quản gia:
- Bảo tất cả hạ nhân, lên phố nghe ngóng tin đồn trong kinh thành, thu thập tất cả thuyết pháp về Trương Tấn Tiết cho ta, tất cả mọi người lập tức đi!
Ánh mặt trời ôn hòa của mùa thu chiếu vào hoàng cung, tin tức quân Ung Châu cùng quân Tề trước sau rút quân cũng đồng dạng truyền đến tai Hoàng Phủ Hằng, Hoàng đế tự giam mình ở trong thâm cung gần nửa tháng nay, cũng rốt cục giống như con gấu từ trong ngủ đông thức tỉnh, từ trong thâm cung đi ra.
Hắn không có đi lên thành thăm hỏi tướng sĩ anh dũng thủ thành, mà là đi vào Hoàng thành, thị sát tình huống trái tàng, trái tàng là quốc khố của Đại Ninh vương triều, tất cả kim ngân châu báu cùng những thứ quý hiếm đều được cất vào đó. Sau khi Hoàng Phủ Hằng bị hơn mười gia tộc quyền quý hướng hắn khóc lóc kể lể tao ngộ bị tịch thu gia sản, hắn mới quyết định đi dò xét tình huống kho ngân.
“Ầm ầm!”
- Trong tiếng mở lớn, cửa sắt của kho ngân chậm rãi đẩy ra, quan viên kho ngân cũng lờ đi việc giải thích tình huống bên trong. Hoàng Phủ Hằng đi vào quốc khố cự đại này, hắn đầu tiên chứng kiến chính là một nhà kho có rất nhiều giá gỗ cực lớn, trong trí nhớ của hắn, trên những giá gỗ này chất đầy tơ lụa, nhưng bây giờ, hắn chỉ nhìn thấy giá gỗ trống rỗng, một thớt tơ lụa cũng không có.
- Hàng trên giá gỗ đâu?
Hoàng Phủ Hằng nhíu mày, quay đầu lại mà nhìn chằm chằm vào Tổng quản thủ khố:
- Là bị các ngươi tư tham sao?
Tổng quản thủ khố sợ tới mức quỳ xuống, không ngớt lời nói:
- Bệ hạ, cho chúng thần lá gan lớn như trời, cũng không dám tham đồ vật trong quốc khố, là Trương Tướng Quốc cầm lấy đi bán, một bộ phận tiền là trả quân lương, một bộ phận dùng để khen thưởng binh sĩ.
Hoàng Phủ Hằng cũng đoán là có chuyện như vậy, hắn không có lên tiếng, chắp tay sau lưng tiếp tục hướng ngân kho đi đến. Khi hắn đi đến kho ngân cực lớn lúc trước, lửa giận trong mắt hắn rốt cục bị đốt lên, kho ngân có thể dung nạp mười triệu lượng bạc đã trống trơn, ngay cả hòm gỗ đựng bạc cũng không có, kho ngân to như vậy mà chỉ còn vài mảnh gỗ vụn.
- Ngươi nói cho trẫm, trong quốc khố còn lại cái gì?
Hoàng Phủ Hằng chậm rãi quay đầu lại, nhìn thẳng Tổng quản thủ khố, gằn tiếng mà hỏi.
Tổng quản thủ khố sợ tới mức toàn thân phát run, hắn cúi đầu xuống, thanh âm nhỏ đến không thể nhỏ hơn:
- Trừ chút ít khí cụ bằng đồng, thì không còn thứ gì, đều bị Trương Tương Quốc dùng kim bài của bệ hạ lấy đi, để trả quân phí.
- Quân phí, lại là quân phí!
Hoàng Phủ Hằng rốt cục thất thố mà nhảy dựng lên:
- Kê biên tài sản quyền quý tôn thất trả quân phí, đem tiền tài trong quốc khố của trẫm chuyển không cũng là trả quân phí, rốt cuộc trả bao nhiêu quân phí? Trong nửa tháng, hao tổn mất sáu trăm vạn lượng bạc, đến cùng có bao nhiêu quân đội, năm mươi vạn, hay là một trăm vạn?
Hắn giận không kiềm được, thét ra lệnh nói:
- Người đâu, đi truyền Trương Tấn Tiết tới gặp trẫm!