Hoàng Tộc

quyển 2 chương 462: an cư lạc nghiệp (thượng)

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Mọi người nghe bọn họ đi Lạc thủy, nhanh chóng tỉnh táo tinh thần, liên tục hỏi thăm tình hình, Trương Tấn Tiết nói:

-Đã xong rồi, hơn tám trăm người một đao chém xuống, cảnh tượng đó, tôi không dám nhìn.

Hắn lại cười nói với Hoàng Phủ Vô tấn:

-Phỏng chừng tối nay, Lạc Kinh rất nhiều người tôn điện hạ như thần, đạo này hạ xuống, điện hạ chính là thần tiên trong lòng bọn họ.

Hoàng Phủ Vô Tấn cười cười, hắn nghe thấy giọng bỡn cợt của Trương Tấn Tiết ít nhiều có chút bất mãn. Biết hắn không hề tán thành mình giết người quy mô lớn như vậy, Hoàng Phủ Vô Tấn không nghĩ nhiều đến chuyện này, liền nói tránh đi:

-Không ngờ Trương Tướng Quốc và Triệu Thị Lang đến rồi, vậy chúng ta bàn chuyện chính sự thôi!

Trương Tấn Tiết cười nói:

-Có thể trước tiên không để hé lộ một chút chủ đề của hội nghị này không? Để tôi có sự chuẩn bị tâm lý.

Thông thường Hoàng Phủ Vô Tấn triệu tập mọi người họp đều sẽ phát một số tư liệu, thời gian cụ thể, địa điểm và nội dung cộc họp trước, để mọi người có sự chuẩn bị. Nhưng hôm nay lại rất đột ngột, cho nên Trương Tấn Tiết liền đoán được, Ung Kinh xảy ra chuyện lớn gì đó?

Hoàng Phủ Vô Tấn gật gật đầu, khiến ánh mắt Bùi Kỷ Sử, đưa một tệp công văn trong tay Bùi Kỷ cho Trương Tấn Tiết.

-Đây là tin tình báo mới nhất được gửi từ Ung Kinh, ba vạn sĩ tử phản đối Thái Hậu , quân của Thân Tể bị đàn áp đẫm máu, nghe nói đã chết hơn người tại hện trường, sau đó hơn một trăm người bị thương không thể chữa trị, đã chết gần bảy trăm người, dường như toàn bộ đều là Thái học sinh.

Trương Tấn Tiết nhìn sổ gí chép tin tức một lần, hắn cau mày lại, tại sao có thể tàn bạo như vậy, chẳng lẽ Ung Kinh đương quyền ngay cả đạo lý tối thiếu cũng không hiểu sao? Đắc tội với sĩ tử, bọn họ hoàn toàn đã mất đi tính hợp pháp của triều đình. Bây giờ thiên hạ đã lên án Ung Kinh là Vương Triều của Thân gia, nếu tin này truyền ra thiên hạ, e rằng ngay cả Tấn Châu và Thục Châu cũng sẽ không ủng hộ triều đình này nữa.

Lúc này, Hoàng Phủ Vô Tấn chậm rãi nói:

-Thân Tể là một quân nhân, nghe nói hắn vẫn đang lộ diện ở hiện trường giết người, có thể hắn thật sự không hiểu sự lợi hại trong đó. Nhưng Thái Hậu chắc là hiểu. Nghe nói Bạch Minh Khải còn chuyên khích lệ người, cuối cùng vẫn xuất hiện kết quả này. Chỉ nói rõ một việc, tranh chấp quyền lực giữa tướng và thái hậu ở Ung Kinh, đã đến mức gay gắt. Nghe nói Thân Quốc Hữu sau khi tái nhậm chức, không đi qua cung Thái Hậu một lần, Thân Thái Hậu chịu áp lực chính trị cực lớn. Bà ta bị ép dùng thủ đoạn trấn áp Thái Học Sinh.

Hoàng Phủ Vô Tấn dừng một lát lại nói:

-Việc này đối với tôi, là một việc tốt, tôi đã suy nghĩ nhiều lần, tôi quyết định làm chuyện này, đây cũng là nguyên nhân tôi triệu tập mọi người lại. tôi định lập Đường chính trị ở Lạc kinh.

Ánh mắt mọi người cùng lúc sáng lên, không nhịn nổi có chút kích động, Hoàng Nam Vô Tấn mỉm cười nói:

-Sáu đại thần ngồi ở đây, thêm một Công bộ thượng thư Tô Hàn Xương, tổng cộng có bảy người. Do bảy người chính thức xây dựng đường chính sự của Lạc Kinh, chế độ của Ung Kinh không tranh được bằng máu, chúng ta đến áp ụng với lạc Kinh.

Chế độ Chính Sự đường kỳ thực là một loại tập thể thương chế quân quốc đại sự do năm tên hoặc bảy tên tướng quốc hiệp thương giải quyết, phòng ngừa một người độc tài tạo thành sai lầm, Ung Kinh phổ biến loại chế độ này mà bỏ ra cái giá chết thảm gần nghìn người vẫn y nguyên xa xa vô vọng mà Lạc kinh hiện tại lại dẫn đầu chế độ này.

Loại chế độ này cũng khiến cho Hoàng Phủ Vô Tấn thoát khỏi sự vụ rườm rà hàng ngày chuyên tâm cân nhắc đối phó với Ung Kinh.

Thời gian đã tới tháng tiết trời đông giá rét, Hoàng Phủ Vô Tấn cân nhắc chủ chiến quân đội đã hơn nửa năm liền quyết định nghỉ ngơi vào mùa đông để cho binh sĩ một lần nữa ổn định lại.

Sáng sớm Hoàng Phủ Vô Tấn cưỡi xe ngựa đi trên phố, tốc độ rất chậm hẵn xuyên qua cửa sổ mà thăm dò tình hình trên đường.

Ở rên đường mấy chiếc xe trâu thu hoạch vật phẩm đang đi vào kinh thành, ở trên xe ngồi một đôi hài tử và một lão nhân, nữ tử thì cưỡi lừa, kinh thành náo nhiệt khắp nơi là người tới kẻ đi.

- Đại lang thật sự lại giống như lúc trước.

Một nam tử khỏe mạnh dắt trâu bước đi, hắn cùng với thê tử cũng cảm nhận được biến hóa, trước kia Tề quân hung thần ác sát khiến cho người ta sợ hãi, lúc trước hắn còn nhớ rõ khi mình ra khỏi thành bị hai tên binh sĩ quân Tề ngăn lại, cướp đi mấy khúc lụa mà mình mua cho nương tử.

- Đại lang huynh nói xem chúng ta cất gạo trong hầm có bị hư mất không?

Ngồi ở trên xe trâu bà mẹ già lo lắng nhất chính là hai thạch gạo này, một mẫu đất mới thu được nó.

- Mẹ yên tâm đi những gạo kia chứa trong vạc lớn, thời gian dài hơn nữa cũng không hư được.

Hoàng Phủ Vô Tấn nghe đoạn đối thoại của họ mà cảm thấy thành tựu của mình, có thể làm cho bách tính an cư lạc nghiệp chính là điều hắn mong muốn.

- Đi tới Nam thị.

Hắn phân phó tới Nam thị đúng lúc này một gã thân binh đột nhiên chỉ vào một cửa hàng phía xa xa mà hô to:

- Nhìn xem đó chính là Tề Thụy Phúc.

Hoàng Phủ Vô Tấn sửng sốt một chút nhìn theo ngón tay của thân binh chỉ thì thấy một ngôi nhà kiến trúc khá cao, đặc biệt bắt mắt đó chính là ký hiệu của Tề Thụy Phúc.

Cơ hồ từ khi Hoàng Phủ Hằng chủ chính Tề Thụy Phúc toàn bộ rời khỏi Lạc kinh, tất cả các cửa hàng đều không còn nữa không ngờ bây giờ họ đã quay trở lại.

Tuy nhiên hiện tại Tề Thụy Phúc không bán tơ lụa mà là bán gạo, xem ra vô cùng khôn khéo.

- Mọi người không cần chen chúc trong cửa hàng có rất nhiều gạo sẽ không tăng giá đâu.

Đại chưởng quỹ tiệm gạo lớn tiếng gọi, hắn dáng người mập mạp, tuy thời tiết rét lạnh nhưng mà hắn vẫn tràn đầy mồ hôi trên người.

Hắn bỗng nhiên có cảm giác gì đó quay đầu nhìn lại thì thấy một công tử trẻ tuổi, đại chưởng quỹ lập tức nhận ra đây không phải là cô gia hay sao, hắn lập tức cả kinh cuống quít chạy tới:

- Cô gia sao người lại ở nơi này?

Hoàng Phủ Vô Tấn cười cười:

- Ngươi biết ta?

Đại chưởng quỹ gãi giã đầu nói:

- Cô gia cùng với tiểu thư lập gia đình lúc đó ta cũng ở bên cạnh hỗ trợ, phụ trách kiểm kê đồ cưới.

- À ta không chú ý tới ngươi họ gì vậy?

- Tiểu nhân họ Từ cô gia xin vào trong cửa hàng ngồi.

- Chưởng quỹ này xem ra thông minh thấy Hoàng Phủ Vô Tấn mặc thường phục biết rằng hắn cải trang vi hành cho nên không gọi là điện hạ chỉ gọi là cô gia.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio