EDIT BỞI Lavandula_Lamiaceae
Tiền Danh Thế cảm thấy mặt có chút đau.
Tạ Thời Quyết lại nói không cần, hắn không cần ghi nợ.
Hắn thưởng cho Tiền Danh Thế đang kinh sợ một ánh mắt, "Ta cũng mới biết được, phụ thân Tiền công tử là một tri châu, thế nhưng có khả năng động một chút là vung tiền như rác, không biết là tiền từ đâu mà tri châu có được? Khâu Đại tướng quân có biết không?"
Nghe được danh Khâu tướng quân, Tiền Danh Thế rũ đầu càng thấp, run run rẩy rẩy cả người, "Điện...!điện hạ thứ tội...!tiểu nhân...!tiểu nhân..."
Tiểu cả nửa ngày cũng không tiểu ra được nguyên cớ.
Tạ Thời Quyết trầm ngâm một lát, "Xem ra thật sự cần sửa trị sửa trị."
Tiền Danh Thế bất chấp thể diện, vội vàng cắn răng ngẩng đầu lên, "Điện hạ xin tha mạng."
Có lẽ nhìn ra được Đoạn Hành Dư cùng Cửu hoàng tử quan hệ mật thiết, hắn nhìn đến Đoạn Hành Dư nâng đầu xin cầu xin, "Đoạn nhị công tử, Đoạn nhị công tử..."
Đột nhiên bị nhắc đến khiến Đoạn Hành Dư cả kinh, liếc mắt nhìn Tạ Thời Quyết một cái.
Người nọ ngưng lại nhìn hắn, "Ngươi muốn cầu tình cho hắn?"
Đoạn Hành Dư xua tay lắc đầu, hắn đã sớm hy vọng có người có thể trị Tiền Danh Thế, "Không có."
Tạ Thời Quyết lúc này mới vừa lòng, hắn phất phất tay.
Lão bản Thiên Hương Cư cũng có chút nhãn lực, thấy thế liền chạy nhanh tới vác Tiền Danh Thế lên, "Tiền công tử, thỉnh đi."
Bên trong nhã gian khôi phục lại yên tĩnh, Đoạn Hành Dư cầm cửu liên hoàn lên nhìn kỹ một chút, chính xác là ngọc tốt, nhưng giá trị tận một ngàn hiện kim, hắn vẫn cảm thấy không đáng giá, liền thở dài.
"Thế nào? Ta không cho hắn, ngươi không vui?"
Chất lỏng trong bình dấm chua bắn ra, dính đến cả người hai vị ngồi cùng, bọn họ cũng chỉ sôi nổi uống một ngụm trà làm bộ cái gì cũng không hiểu.
Cố tình Đoạn Hành Dư lại không cảm nhận được mùi chua của người đang nói chuyện, "Đúng vậy!"
"Ngươi!" Tạ Thời Quyết nhập miệng.
Lâu Tri Muội ở một bên nghẹn cười đến mức khó chịu, hắn khụ một tiếng, đem Thái Vũ Quân kéo lên, "Chúng ta còn có việc, đi trước đây, hôm nay các ngươi cứ chơi đi, tính tiền cho ta là được."
Lúc này Thái Vũ Quân cũng vô cùng ăn ý mà không lì lợm la liếm muốn lưu lại, ngoan ngoãn cùng y rời đi.
Chỉ còn Tạ Thời Quyết đang tức giận cùng Đoạn Hành Dư vẻ mặt tiếc hận ở lại.
Hắn nói tiếp, "Vừa lúc có người coi tiền như rác tự đưa tới, ngươi còn không biết nắm chắc cơ hội, hầy!"
Tạ Thời Quyết liên tục phóng thích khí lạnh.
Đoạn Hành Dư nói nói, lúc này mới để ý người đối diện vẫn không nói một lời, "Ngươi làm sao vậy?"
Tạ Thời Quyết trừng mắt nhìn hắn, có chút ý vị không nói thành lời.
"...Rồi rồi rồi, không bán thì không bán, ngươi đừng làm vẻ mặt cừu đại khổ thâm, còn không thèm uống trà? Không uống thì về luyện chữ."
[Cừu đại khổ thâm: Thù hận vô cùng, luôn bị bức hiếp mà sinh ra thù hận, căm tức]
Tạ Thời Quyết nghe xong mặt còn lạnh hơn, "Ngươi nghĩ vì việc này mà tức giận?"
"Không phải? Vậy vì sao ngươi lại tức giận?"
"Chính mình nghĩ đi."
"Làm sao ta biết được?" Đoạn Hành Dư cảm thấy mình lớn lên là một thẳng nam chính hiệu, không đoán nổi tâm tư nam nhân!
Tạ Thời Quyết đoạt lấy cửu liên hoàn trong tay y, ôm hộp đi ra ngoài.
Đoạn Hành Dư chạy nhanh đuổi theo sau.
Bọn họ không có ngồi xe ngựa, Tạ Thời Quyết lại đi nhanh, Đoạn Hành Dư tuy chân không ngắn, nhưng cũng phải đi ba bước thành hai bước, khó khăn lắm mới đuổi kịp.
Tạ Thời Quyết vươn dài chân bước lên cầu đá, đến giữa cầu thì dừng lại, người đi phía sau không để ý, theo quán tính đụng phải người hắn, thời điểm sắp bị ngã thì vội vàng duỗi tay ôm lấy eo y, như vậy mới có thể đứng vững."
"Làm ta sợ muốn chết, đột nhiên ngươi lại dừng lại..." Đoạn Hành Dư nhìn mấy bậc cầu thang phía sau, tinh thần vẫn chưa ổn định.
Tạ Thời Quyết eo bụng căng chặt, đầu lưỡi rụt vào hàm trong, tay hắn giơ chiếc hộp, vươn ra khỏi cầu đá, ngay phía dưới chiếc hộp là dòng sông đang chảy xuôi, "Hỏi một lần cuối cùng, ngươi lấy hay không lấy?"
"Này!" Đoạn Hành Dư thịt đau mà tâm cũng đau, "Đừng...!đừng ném."
Hắn đoạt lại hộp về, ôm vào trong ngực, đây chính là tiền, người như thế nào cũng không thể vứt tiền như vậy chứ, "Ta lấy...!ta lấy."
Tạ Thời Quyết nhìn hắn vài giây, sau đó xoay người tiếp tục đi.
Người đứng trên cầu ngơ ngác nhìn bóng dáng hắn, liền lâm vào trầm tư.
Thân mình cao dài đứng phía dưới cây liễu, cấu thành một bức họa tuyệt mỹ vô cùng, nếu có máy ảnh ở đây, Đoạn Hành Dư nhất định sẽ giơ máy lên chụp khoảnh khắc này.
Giây tiếp theo, nam tử trong bức họa quay đầu nhìn hắn, không tiếng động mà thúc giục.
Đoạn Hành Dư phục hồi lại tinh thần, chạy nhanh đuổi theo, lần này là chạy tới bên cạnh y, kéo lấy cánh tay đối phương, "Đi chậm một chút."
Thấy y đã phải thở hồng hộc, Tạ Thời Quyết liền hạ bước chân chậm lại.
Đoạn Hành Dư nhỏ giọng hỏi thử, "Còn giận sao?"
"Hừ." Lại là một tiếng hừ lạnh.
"Ngươi không muốn nói thì ta sẽ không hỏi..."
Tạ Thời Quyết ở trong lòng mắng lời thô tục, "Ngươi lại hỏi thêm mấy lần đi, không chừng ta sẽ nói mà!"
Ai mà biết Đoạn Hành Dư thật sự không nói, an an tĩnh tĩnh đi đường.
Còn chưa hồi phủ, Tạ Thời Quyết đã nghẹn đến cực hạn, "Đoạn Hành Dư, sao ngươi lại biết những người này?"
"Ngươi nói Tiền Danh Thế?" Đoạn Hành Dư bắt đầu kể lại ngày đầu tiên hắn trở về kinh thành, sinh động như thật, còn đem Tiền Danh Thế hung hăng chửi một trận.
"Loại người như hắn mà khí vũ bất phàm, cử thế vô song? Còn nhất kiến như cố?" Tạ Thời Quyết cười mỉa một tiếng.
Hắn vừa định giải thích một chút, trong đầu bỗng nảy sinh ra một ý niệm khác, "Ngươi vì điều này mà không vui?"
Tâm tư bị chọc phá, Tạ Thời Quyết cũng không có ngượng ngùng, ngược lại tỏ ra vô cùng thản nhiên, ở trước mặt Đoạn Hành Dư, hắn không cần phải giấu giếm tâm ý của chính mình, một trái tim chân thành cứ thế mà trần trụi bày bãi trước mặt đối phương, "Ngươi khen hắn."
Hắn thiếu chút nữa quên, Tạ Thời Quyết này thật ra vô cùng ấu trĩ.
Cho nên hắn cũng nghiêm túc ấu trĩ mà giải thích, "Cái này không phải...!là lễ nghi xã giao sao, gặp dịp thì chơi thôi."
Tạ Thời Quyết vẫn không bỏ qua, "Ngươi chưa từng khen ta."
"Ta..." Đoạn Hành Dư nhìn người bên cạnh, màu đỏ từ cổ hắn tràn lan đến vành tai, đột nhiên cảm thấy...ừm...!có chút thú vị.
Hắn nổi lên tâm tư trêu chọc, cố tình vẫn nói ra những lời vô cùng thẳng nam, "Vậy ngươi muốn ta khen cái gì? Ngươi nói đi, ta khen."
Tạ Thời Quyết đột nhiên bước chân nhanh hơn, muốn nhanh chóng thoát đi chỗ này.
Đoạn Hành Dư ôm hộp, không dám chạy quá nhanh, "Thôi được rồi ta khen ta khen, ngươi nghe kỹ cho ta."
"Ngươi lớn lên mặt thật đẹp! Quả là trên trời dưới đất, tuyệt vô cận hữu." Từ ngữ của hắn có chút nghèo nàn, từ trong đầu xào xào nấu nấu lại tìm ra được thành ngữ khác, "Cái gì mà...!Dung mạo tựa như Phan An!"
[Tuyệt vô cận hữu: Chỉ có một, không có thứ hai, người/vật như vậy có rất ít, rất hiếm.
Gần nghĩa với "Độc nhất vô nhị"]
[Dung mạo tựa như Phan An: Phan An, sống trong thời Tây Tấn, được coi là người đàn ông tuấn tú nhất trong lịch sử Trung Quốc.
Thậm chí người Trung Hoa còn có câu: "Dung mạo tựa như Phan An" để chỉ những người rất đẹp trai.]
"Chân của ngươi cũng rất dài! So với ta còn dài hơn! Tuy rằng ta cũng hơi thấp."
"Ngươi còn rất có tiền, lúc vung tiền như rác cũng không thấy nháy mắt cái nào, quá dọa người..."
Vốn dĩ hắn vừa nói vừa đuổi theo y, bỗng người nọ ngừng lại, hỏi hắn, "Phan An là ai?"
"Ta đẹp hay hắn đẹp?"
Đoạn Hành Dư nháy mắt đông cứng lại, hắn chưa thấy Phan An bao giờ, chỉ biết người ta là mỹ nam, nhưng để hỏi ai là người đẹp hơn...!Đương nhiên lấy lòng người trước mắt là quan trọng nhất.
"...Ngươi đẹp." Đoạn Hành Dư kiên định gật đầu, "Ừm, nhất định là ngươi đẹp."
Tạ Thời Quyết bán tín bán nghi, sau đó hồi phủ cũng không để ý tới hắn, mỗi người tự về phòng mình.
Đoạn Hành Dư ôm cửu liên hoàn giá trị xa xỉ, trong lòng không biết nên vui mừng hay nên sầu khổ.
Sau khi tra Tiền phủ, liền bị lục soát ra rất nhiều tang vật, còn biết được bên ngoài một mình Tiền Danh Thế nuôi dưỡng rất nhiều nam sủng.
Sau đó lại nghe nói nhờ Cửu hoàng tử cầu tình, nên Thánh Thượng mới cho phép buông tha những nam sủng đó, đem những người bị Tiền Danh Thế cưỡng đoạt hoặc mua về thả đi.
Trước khi năm mới đến còn một ngày học cuối, xong hôm nay thì có thể an tâm nghỉ ngơi.
Nhưng không khí Quốc Tử Giám hôm nay lại không giống bình thường.
Đoạn Hành Dư vừa đi vào liền phát giác có người nhìn hắn, không phải là quang minh chính đại nhìn, mà là lén lút, còn nhỏ giọng nghị luận gì đó.
Thái Vũ Quân nhịn không được, hắn một phát nhảy dựng lên bàn.
"Các người...!các ngươi!"
Hắn cuối cùng cũng không nói thêm gì, mặc kệ miệng mọc trên người khác.
Hắn đi đến cạnh bàn Đoạn Hành Dư, nghiêm túc nói, "Bọn họ đều đồn đãi ngươi, bảo ngươi đoạn tụ chi phích."
"?"
"Còn nói người có thủ đoạn thật lợi hại, câu lãnh bá vương Quốc Tử Giám đến mất hồn."
"Lãnh bá vương...? Quốc Tử Giám?" Đoạn Hành Dư mở to hai mắt, "Đây là cái gì?"
Thái Vũ Quân hừ một tiếng, không thèm nhìn phía sau Đoạn Hành Dư, "Còn nói hắn vì ngươi vung tiền như rác!"
Đến đây Đoạn Hành Dư liền phản ứng lại...
"..." Thủ đoạn? Hắn dùng thủ đoạn gì?
Chính Đoạn Hành Dư còn không biết.
Trước mắt bao người, chỉ thấy lãnh bá vương tự mình đứng lên, trước ánh mắt băn khoăn của mỗi người dạo qua một vòng, đám người vừa rồi còn không ngừng đàm tiếu bị khí chất của y dọa sợ đến mức không dám nói thêm lời nào, vừa lúc nãy còn sôi nổi mà giờ lại thành chim cút.
Tầm mắt hắn cuối cùng dừng lại ở trước mặt người nọ đang căng chặt sống lưng, Tạ Thời Quyết thực nghiêm túc nói, "Các ngươi đừng nói bậy."
Đoạn Hành Dư nhẹ nhõm thở dài một hơi.
Không nghĩ tới sau đó tiếp tục có âm thanh truyền đến, là Tạ Thời Quyết vì hắn giải thích mọi chuyện sáng tỏ, "Hắn không câu dẫn ta."
"Là ta muốn câu dẫn hắn."
"???"
Đoạn Hành Dư chỉ sợ từ giờ trở đi hắn sẽ không bao giờ quên được ánh mắt hoảng sợ xen lẫn hoài nghi nhân sinh của Thái Vũ Quân.
Ngày đi học cuối cùng, thật kích thích.
Năm mới rất mau đã đến, Đoạn Hành Dư đáp ứng lời mời đi theo Cửu hoàng tử tiến cung diện thánh.
Đoạn Hầu cùng phu nhân cũng đi theo dự tiệc.
Ngay cả con vợ cả còn chưa được hưởng thụ vinh quang như vậy, mà hắn đã có thể nhanh chóng cảm nhận vinh hạnh.
Đến cung yến, xung quanh giăng đèn kết hoa, tiếng nhạc không dứt bên tai, vô cùng náo nhiệt.
Những Vương gia lớn tuổi bên cạnh toàn mang theo Vương phi đoan trang hoặc Vương phi diễm lệ, chỉ có Cửu hoàng tử là khác hẳn với những người đó, bên cạnh hắn là Đoạn Hành Dư mặc một thân hồng bào đầy hỷ khí.
Nếu không phải do thân hình hắn cao lớn, có lẽ cũng sẽ bị nhiều người nhầm thành nữ tử, nhưng tất cả bộ phận của hắn lại rõ ràng nam tính như vậy, liền khiến vài người có chút nghi kỵ.
Vào năm mười sáu tuổi Tạ Thời Quyết được phong thành Ngọc vương, Duyệt triều có phong tục phong vương cho hoàng tử vào đêm giao thừa, chỉ là lễ trừ tịch năm ngoái mưa rơi nặng nề, bá tánh bất an, chuyện vui đành tạm thời gác lại, vì thế năm nay Tạ Thời Quyết và Thập hoàng tử Tạ Thời Lam được phong vương cùng lúc.
Duyệt triều không ủng hộ lễ phong vương xa xỉ, quá trình cũng rất đơn giản, bất quá Hoàng Thượng chỉ trao tặng ấn vương gia, rồi chúc phúc cho nhi tử vài câu.
Tạ Thời Quyết cũng cảm thấy phong vương không phải chuyện lớn gì, chỉ là Đoạn Hành Dư đi phía sau người nọ liên tiếp tiếp nhận ánh mắt của mọi người, khiến hắn có chút không quen.
Hắn nhìn đến chỗ ngồi của Vương gia cùng các hoàng tử, lại nhìn đến Tạ Cẩn Duẫn ngồi cạnh Tần Khải Lan đang đối với hắn vẫy tay, đột nhiên có chút do dự.
Hắn thoáng dừng bước chân..