Đang ngồi ôm gối trong phòng thì nó nghe thấy tiếng mở cửa. Nó vội quăng gối chạy ra thì thấy Duy và Long bước vào và hai tay hai đang vác hắn trên người.
-Có chuyện gì vậy? Anh ta bị gì vậy?- thấy cái cảnh ngay trước mặt nó vội chạy tới đỡ phụ, lo lắng hỏi.
-Tôi không biết, tự dưng lại dời đi uống rượu, trước giờ có như vậy đâu- Duy nhăn nhó
Long không nói gì, hình như cậu ấy biết lí do, chỉ lặng lặng đưa hắn về phòng. Tại sao hắn lại uống rượu chứ? Không lẽ vì nó sao? Nhìn thấy dáng vẻ hắn lúc đó sao nó thấy khó chịu quá, nó thấy mình càng có lỗi hơn. Rồi nó quyết định đi nước chanh cho hắn uống rồi sẵn tiện chuộc lỗi với hắn.
Đem li nước chanh vào phòng hắn, nó lôi hắn dậy, cố tìm đủ mọi cách trút cho được số nước đó vào trong người hắn để giải rượu, như vậy thì hắn mới tỉnh lại và nó mới có thể chuộc lỗi được
-Nè….. anh dậy uống đi cho tỉnh…….- nó lay hắn liên tục, dùng hết sức đấm đá, lôi kéo
Cuối cùng thì hắn cũng ngồi dậy và uống, nhưng hắn cứ lẩm bẩm cái gì ấy, nhỏ quá, nó không nghe được. Sau một lúc đầu óc quay cuồn, hắn bắt đầu tĩnh lại, nhìn thấy nó hắn nhăn mặt, hơi men rượu vẫn còn trong người, hắn lạnh lùng quát
-Cô vào đây làm gì?
-Tôi đem nước chanh cho anh uống thôi
-Tôi uống rồi, giờ thì cô đem ra ngoài đi
-Nhưng, tôi muốn…….
-Tôi không muốn nghe
Rồi hắn nằm xuống lấy gồi chùm đầu lại. Thất vọng, nó bỏ về phòng, tự trách mình tại sao lúc đó lại nông nỗi chư vậy chứ. Chán nản nó đi ngủ sớm.
Sáng hôm sau như thường ngày nó nghe tiếng gõ cửa
-Bảo Nhi, cô dậy chưa vậy
Nó bật dậy, hắn hết giận mình rồi sao? Qua kêu mình như vậy là hết giận rồi, vui quá! nó chạy ra mở cửa
-Anh hế…. Ơ, Duy hả? Đợi chút, tôi thay đồ rồi sẽ xuống ngay
Thất vọng quá, là Duy chứ không phải là hắn, hắn vẫn còn giận. Hôm nay hắn không lái xe nữa, hắn không ngồi cùng nó, hắn ngồi cùng Duy và Long lái xe. Buồn thật!
Vào lớp gặp Mi, Lam nó liền chạy xuống, có lẽ Mi, Lam là người duy nhất có thể làm nó vui hơn
-Nhi, hôm qua mày mất tích đâu vậy? Tiết đầu thì vắng, vào lớp thì không nói không rằng lại biến đâu mất!- Mi trách nó
-Ờ, tại tao bị giang hồ để ý thôi, không có gì đâu!
-Giang hồ nào? Mà mày có bị gì không?- Lam nhày tới cầm tay cầm chân nó để tìm xem có bị vết tích nào không
-Tao không bị gì hết, ra chơi tao sẽ kể cho tụi bây nghe
Rồi cứ như thường ngày, lại nằm lên bàn, nó nhìn hắn. Bây giờ hắn cứ như người xa lạ vậy. Khó chịu quá, phải chi hắn cứ gây sự với nó, cứ bắt nó chép bài, đằng này hắn cứ im lặng như vậy, thật đáng sợ
Hai tiết học hôm nay sao mà nặng nề quá. Vừa hết giờ hắn lại cùng Duy, Long biến đâu mất. Nó thở dài, thật sự nó đang rất buồn
Bây giờ chỉ có ăn mới có thể làm cho nó cảm thấy vui hơn thôi, kéo /mi /lam xuống căng tin.
Tụi nó chỉ vừa mua đồ, chưa kịp ngồi xuống thì bị một đám người, cả nam lẫn nữ vây lại
-Mày là Bảo Nhi A đúng không?- một bà chị lớp với mặt mày hung dữ, chắc có lẽ là đàn chị ở đây đi tới hỏi nó
-Có chuyện gì?- nó chán nản đáp
-Tốt, vậy thì hôm nay mày gọi về nhà kêu gia đình chuẩn bị nhận xác mày đi!
-Các người muốn gì đây
-Xử tội mày
-Tội gì chứ? Rãnh rỗi thật……
-Tội thứ nhất: dám xía vào chuyện hôm qua của bọn tao (chuyện con bé Nguyệt Mỹ). Tội thứ hai: dám ở cùng nhà với Phong. Hai tội này thì đủ cho mày vào hòm rồi con ạ.
-Thật vô lí. Tôi ở chung với Phong thì có gì là sai? Còn đi đường gặp chuyện bất bình thì tôi ra tay giúp thôi
-Đừng nói nhiều
Bà chị giang hồ đưa tay hất đổ phần ăn của nó rồi búng tay một cái, cả đám trai có gái có nhào tới. Mi Lam lập tức bị đẩy ra ngoài như là không được đụng vào trận chiến. Cả hai không tài nào chen vào được.
Nó bắt đầu đánh, đá ngược, lên gối, xuống trỏ, chiêu nào nó cũng sử dụng. Nhưng đông quá. Có thể nói là gần như nữa trường tụm vào vậy. Nó bắt đầu đuối sức, bị ăn vài cú đá nó vẫn đỡ được cho tới khi bị một thằng con trai đạp ngay vào lưng
Nó ngã xuống
Ngay lúc này đây, nó bị đánh tới tấp, bị đá, đạp. Từng cú một, nó cảm nhận rõ từng cơn đau đang len lỏi. Đau lắm! Không chịu nổi nữa, máu trào ra từ khóe môi. Ngay lúc này đây, nó nghĩ đến hắn, hắn ở đâu? Nó sẽ chết hay sống. Nó ngất lịm.