Khẽ quay qua nhìn hắn, cứ tưởng giàu sang, có tất cả là hạnh phúc nhưng ngờ đâu hắn lại phải chịu nhiều nỗi đau đến vậy có lẽ là con người không ai được toàn vẹn cả. Quân bước vào, trên tay cầm theo một hộp sữa.
Ngồi xuồng bên cạnh, Quân đưa hộp sữa cho nó. Mặt Quân có nét gì đó hơi bối rối, một chút do dự rồi Quân hỏi nó
-Nếu… Nhi với Phong chỉ là đóng kịch. Vậy…… Nhi có yêu cậu ta không???
Quân dứt câu đầu óc nó có chút gì nó hỗn độn, nó không biết là nó có yêu hắn không nữa. Liệu cảm giác mình đau khi thấy người đó đau hay mình vui khi thấy người đó vui như vậy có phải là yêu không?? Nó cũng không biết. Nó chưa xác định được điều đó
-Nhi không biết nữa……..
Nghe nó trả lời như vậy, Quân có chút gì đó hụt hẫng, Quân hiểu nó, nếu nó không yêu thì sẽ nói thẳng là không yêu, đằng này nó lại nói là không biết, liệu nó đã yêu hắn hay chưa. Quân nghĩ tỉ lệ Nhi thuộc về mình sẽ không nhiều, nhưng cũng phải thử thôi. Thà nói ra mà bị từ chối còn hơn im lặng để rồi hối tiếc
-Sau khi xuất viện….. Nhi đi với Quân đến một nơi được không??
-Ừ, được- nó gật đầu không ngần ngại, vì nó tin tưởng Quân, dù sao thì Quân cũng cứu nó, nó còn nợ Quân nhiều thứ lắm, chợt nhớ ra điều gì đó. Nó hỏi- Quân….. có phải là Quân……. cho người theo dõi Nhi không vậy????
-Ơ…. chuyện này….- Quân chợt ấp úng làm nó cảm thấy khó chịu, không lẽ người đó là Quân thật sao???
-Quân nói đi chứ!!- Giọng nó hơi gắt nhưng Quân vẫn cứ chấn chừ không nói
Cánh cửa phòng bật mở, Hoàng Yến cùng Long, Duy, Mi, Lam bước vào. Mi, Lam đều lo cho nó khi nó vắng mặt, nhưng hai đứa đâu nghĩ là nó bị bắt cóc. Hay tin nó bị bắt cóc thì đứa nào cũng sửng sốt cả, bây giờ thì thấy nó nằm trong viện, Lam lại bù lu bù loa lên chạy tới ôm chặt lấy nó mà trách
-Con nhỏ ngốc này. Mày có võ làm gì mà để cho người ta bắt vậy hả?? Đúng là…. hic…. mày có biết tao lo cho mày lắm không???
-Tao xin lỗi….. chỉ tại tao không tin lời của tụi bây nên mới bị như vậy…… tao xin lỗi………
-Hử……. hic……. Không nghe….. hic…… chuyện gì???- Chợt Lam ngớ ra khi không hiểu câu nói nửa chửng của nó
Nó chỉ cười rồi nói “không có gì”, nghĩ lại thì con bé Nguyệt Mỹ cũng mù quáng vì yêu thôi chứ thật ra con bé đâu có xấu. Nhưng nó nghĩ rằng bỏ qua con bé thôi không có nghĩa là lại làm bạn với con bé
Chợt hắn cử động, đầu hắn đau nhức. Không hiểu sao lại có một cảm giác lạ, trong lúc hôn mê, hắn nghe được điều gì đó hôn mê, bệnh tim, từ bỏ, người thân……….. mọi thứ như một mạnh ghép bị xáo trộn, hắn không thể nhớ rõ được chuyện gì đã xảy ra.
Thấy hắn cử động, lòng nó mừng đến lạ, nó nhảy qua chỗ hắn, quên mất cái tay đang chuyền trước làm cây kim bị giật ra một phát đau điếng. Thấy cảnh đó Quân buồn lắm, nó mừng đến vậy, chứng tỏ trong lòng nó đã có hắn rồi. Nhưng, Quân vẫn phải thử. Quân sẽ không bỏ cuộc, nó vẫn chưa biết được nó yêu ai, như vậy thì Quân vẫn còn cơ hội.
Tay nó nhói vì cây kim chuyền bị rút ra bất chợt, từ lúc tỉnh dậy tới giờ nó còn không biết là mình đang chuyền nước nếu nó biết thì đã giật phăng cây kim từ lâu rồi (vì nó sợ chích thuốc mà, mà lí do nó sợ chích thuốc thì mọi ngườicũng biết rồi đấy. Lỡ như để cây kim trong đó lại gãy nữa thì khốn)
Mọi người chỉ biết lắc đầu vì sự vô ý vô tứ của nó, chạy đến bên cạnh hắn, nó hỏi lia lịa
-Nè, anh tỉnh rồi hả? Biết tôi là anh không? Biết anh bị gì không? Biết tại sao anh nằm đây không?? Nè, anh có bị mất trí nhớ không vậy? Sao tôi hỏi mà không trả lời
-Nhức đầu quá, đồ đầu heo này, cô hỏi liên tục như vậy thì làm sao mà tôi trả lời được
-Ờ hén, anh còn nhớ tôi là đầu heo hả? Ờ, vậy chắc không bị mất trí nhớ- rồi nó lại cười tít mắt chẳng để ý rằng mình vừa bị hắn xỏ
Thế là nó lại ngồi cười cười nói nói với hắn, có một điều thay đổi lớn ở hắn mà nó không để tâm tới đó là hắn chỉ cười và nói với mình nó thôi, với đứa con gái như nó thôi.
Buổi chiều ông bác sĩ lại bước vào, trên tay cầm theo hai sấp hồ sơ, một cái của nó và một cái của hắn rồi ông bác sĩ lại phán
-Cô bé này có thể ra viện được rồi, nhưng cần ăn uống điều độ để hồi phục sức khỏe. Còn cậu nhóc thì cần phải ở lại thêm một hai ngày để chúng tôi theo dõi xem não có bị chấn thương sau khi may mũi không thôi
-May mũi á????- nó hét lên như vừa nghe một chuyện kinh thiêng động địa rồi quay qua hắn, mặt nhăn nhó- Anh đúng là trâu bò đầu thai mà, người đâu mà lì thấy gớm
-Vậy chắc cô ngoan lắm hay sao mà nói tôi lì????
-Tất nhiên, tôi là cháu ngoan Bác Hồ được chính tay Bác kí nhận đàng hoàng
Nghe nó nói chợt hắn cười một cái, rồi mặt lại trờ về sắc thái ban đầu, hắn quay qua ông bác sĩ
-Không cần theo dõi!! Tôi không sao
Nhìn hắn với ánh mắt hình viên đạn, nó đấm vào bụng hắn một phát
-Muốn chết hay sao mà không theo dõi
-Không thích!!
-Này, nếu anh không theo dõi……. Tôi quyết định rồi…… tôi sẽ…… sẽ….. trở về với ba mẹ tôi. Phải rồi!! Tôi sẽ trở về ở với ba mẹ. Tôi cứ mặc kệ anh đấy
-Cô dám!!!
-Tôi dám, thì sao? Anh làm gì được tôi!! Anh thích thì cứ phá nhà tôi đi. Phá hết cái khu đó luôn, cho người ta kéo nhau đến cái công ty đá quý của anh rồi đốt cho hả dạ……… Tôi về dọn đồ đây
-Ừ thì theo dõi
Nó cười tươi rói, nãy giờ giả vờ thế thôi chứ nó sợ muốn đổ mồ hôi hột. Lỡ như hắn cho người phá sập cái khu đó thật thì chưa chắc có ai làm gì được cái tập đoàn lớn mạnh của nhà hắn. Nhảy ngay đến chỗ của hắn, nó hí hửng
-Có thế chứ!!
-Ơ…..- chợt ông bác sĩ lên tiếng, mặt hơi ngạc nhiên- Cô bé, cháu chưa chuyền hết nước, sao lại dám rút ra cơ chứ
-Gắn lại đi bác sĩ!!- hắn nở nụ cười gian xảo nhìn nó rồi quay qua nói với ông bác sĩ. Hắn biết là nó sợ kim chích mà, vậy mà còn nỡ lòng nào kêu ông bác sĩ chơi ác như vậy.
Nghe hắn nói, mặt nó chợt xanh lét. Gì chứ!!! Nếu như nó đang ngất thì tiêm thế nào cũng được, nhưng nếu nó đang tỉnh thì cho dù có người cũng đừng hòng đụng cây kim đó vào người nó. Nó có võ để làm gì!! Phải sử dụng chứ…… Quay lại nhìn hắn với gương mặt tràn đầy sát khí
-Anh im ngay, không tôi đập đầu thêm mấy phát chết ngay tại chỗ đấy, tin không hả????- Rồi quay phắt qua ông bác sĩ, mặt thay đổi độ, hiền ơi là hiền, tội ơi là tội- bác sĩ à? Cháu khỏe rồi, không cần truyền nước nữa đâu bác sĩ…. Truyền nữa là cháu dư nước đó…. Mà dư nước là không tốt đâu……….
-Cơ thể % là nước, thiếu nước không được. Dư nước càng tốt!!- hắn lại nhảy vào họng nó cắt ngang làm cho nó tức ói máu. Định nhào tới bóp cổ hắn cho hả dạ
Ông bác sĩ nhìn hai đứa cứ chí chóe với nhau khẽ cười rồi lắc đầu “đúng là thanh niên”
-Không sao, không chuyền nữa cũng được. Cháu nhớ giữ sức khỏe nhé, ta lại có bệnh nhân khác rồi
-Dạ!! Cảm ơn bác sĩ, gì chứ ăn thì bác sĩ khỏi nhắc. Hè hè
Rồi nó quay qua hắn banh mắt lè lưỡi chọc tức vì mình đã chiến thắng. Hắn chỉ biết khẽ cười vì sự ngu ngơ của nó
-Chúng ta về thôi Nhi!!- Quân đi tới níu tay nó
Ờ phải ha, được xuất viện rồi, phải ăn cho thỏa thích chứ. Mấy hôm rồi có được ăn gì đâu, nhớ hương thơm của mấy món ăn quá, phải đi thôi. Nó gật đầu cái rụp, định sải bước đi thì chợt hắn nắm lấy tay còn lại của nó. Giọng nhỏ xíu
-Đừng đi, tôi không muốn ở đây một mình!!
-Ơ………