Hoàng Tử Lạnh Lùng Và Con Nhỏ Rắc Rối

chương 28: bắt cóc (p1)

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Toàn thân đau ê ẩm, mở mắt ra nó thấy mình đang ở trong một căn nhà hoang, tay bị trói, người có mấy vết xước do trận đánh nhau để lại. Nó vận động đầu óc, cố nhớ lại là mình đang ở đâu, hay nơi này là nơi nào? Nhưng hoàn toàn xa lạ, nó không hề biết cái nơi rách nát tồi tàn này là ở đâu.

Thiên Châu chỉ nhớ là mình được mấy con nhỏ cho gọi đến, sau đó chúng đồng hội đáng nó, còn chơi đểu chụp thuốc mê, nó mất ý thức hoàn toàn. Khi tỉnh lại thì đang ở trong căn nhà này.

A shi... cô ta đúng là chơi đểu! Không bắt được nó thì dở trò bỉ ổi, cứ đợi xem Thiên Châu này mà ra khỏi đây thì cô có hối cũng không kịp đâu.

Nó ngó nhìn xung quanh, thầm mắng lần thứ n đây là nơi quỷ quái nào? Sao nhìn ẩm mốc, mạng nhện vây đầy, còn có mấy con côn trùng đáng kinh tởm kia nữa chứ. Bắt nó ít nhất cũng cho mấy chổ thoáng đãng tý chứ, ở đây vài ngày chắc chết vì ngạt thở với mấy cái mớ này mất.

Két...

Tiếng đẩy cửa vang lên, mấy tia nắng heo hắt của buổi chiều tà còn sót lại rọi vào phòng. Một tên đàn ông to con, theo sau là mấy tên nữa bước vào, vẻ mặt bặm trợn chúng lên tiếng:

- Chà chà... cô em tỉnh sớm ghê, bọn anh đang định vào gọi cô em dậy mà cô em đã tỉnh bọn anh đỡ tốn công, tốn nước.

Mấy tên phía sau nghe tên cầm đầu nói châm chọc nó thì phá lên cười, những tràng cười kinh tởm, nó nghe mà muốn buồn nôn.

Ánh mắt sắc lẹm, giọng lạnh đi mấy phần, nó nhìn tên cầm đầu nói:

- Đây là ở đâu? Còn Trâm Nhi nữa? Tôi muốn gặp cô ta.

- Ha ha cô em có vẻ gan lì đấy, nhưng đáng tiếc đụng vô người không nên đụng.

Tên cầm đầu cầm lấy cái cằm nó bóp chặt, làm cho chiếc cằm trắng nõn xinh đẹp có thêm mấy hằn đỏ ửng. Quay đầu thoát khỏi bàn tay bẩn thỉu của tên kia, nó đanh giọng, ánh mắt khinh bỉ hướng mấy tên kia hay đúng hơn là giành cho Trâm Nhi.

- Tôi không nghĩ vậy, hãy nhắn với Trâm Nhi tôi mà ra được đây coi như cô ta chết chắc. Còn mấy người đến lúc đó hãy lo ngồi an nhàn mà bóc lịch đếm ngày đi.

"Bốp"

Một cái tát như trời trồng không thương tiếc rơi lên khuôn mặt xinh đẹp của nó, khóe môi còn rịn ra mấy giọt máu, khuôn mặt hiện rõ hằn dấu tay. Cái tát vô cùng thô bạo, mặc dù rất đau, choáng váng một một lúc nhưng nó không kêu lên một tiếng, dù có chết nó cũng không cho phép mình yếu đuối trước bọn không bằng rác rưỡi này.

Hắn ta bóp cằm nó chặt hơn, miệng rít lên:

- Ranh con thối tha, mày muốn chết à?

- Con ranh nhãi nhép miệng còn hôi sửa, mày ăn nói hỗn láo vậy à? Đại ca, tốn công với con nhãi này làm gì cho tốn sức, cứ theo luật cũ mà xử nó là xong.

Tên đàn em đứng phía sau nghe nó mạnh miệng ăn nói hỗn láo thì tức điên, mặt tức tối chửi nó sau nhìn đại ca nói.

"Bốp"

- Không phải chuyện của mày, tao tự có cách, nếu mày giỏi vậy thì tao cho mày làm đại ca.

Quay đầu nhìn tên vừa thốt mấy lời kia ra khỏi miệng, đứng dậy tên đại ca tát một phát thật mạnh vài tên đàn em, mắt nổi lên tia hằn học, đanh giọng lại hắn ta quát lớn.

- Em xin lỗi đại ca, em sai rồi.

Trái với thái độ đối với nó, tên đàn em lại tỏ vẻ chim sẽ trước miệng mèo, hắn ta khúm núm, vẻ mặt sợ hãi trước đại ca mình. Nhưng không quên lia cặp mắt hí sắc lẹm đầy thù hằn về phía nó.

- Ha ha thật khôi hài, đây là rạp xiếc à?

Nhìn thấy hành động của bọn bắt cóc nó không khỏi khinh bỉ cười một tiếng, chúng đang nghĩ diễn kịch cho nó xem à? Bản cô nương đây không rãnh.

- Mày nên bớt lời đi thì tốt hơn, bọn anh đây mà tức giận người thiệt thòi là ai thì cô em tự biết!

- Hừ...

- Bọn bay chăm sóc em nó cho tốt, nếu nó có chuyện gì tao lấy mạng chúng bay thay cho nó, biết chưa? Nó là món đồ của chị hai, liệu mà giữ cho tốt. Nếu không... tụi bay hiểu chứ?

Tên đại ca chỉ tay vào bọn đàn em lớn giọng nói, xong rồi quay đầu đi ra ngoài, cánh cửa bị hắn đóng lại một cách thô bạo tạo ra một tiếng động lớn làm cánh cửa mối mọt suýt văng ra khỏi bàn lề.

Đồ khốn, giám nói nó là món đồ à? Cứ chờ xem ra được đây tao xử tụi bay thế nào!

- Vâng, đại ca yên tâm.

- Con ranh, mày mà dở trò gì bọn tao mà biết được là mày chết chắc.

Rồi nối gót tên đại ca, bọn đàn em đi ra ngoài khóa cửa lại, nó chỉ nghe sơ sơ là hai tên phân công đi đâu đó còn hai tên khác ở lại canh phòng.

Nó thầm nghĩ mấy tên này đầu óc có vấn đề, người nó thì bị trói chặt, tay chân không nhúc nhích được nói chi chạy trốn, rõ là mấy tên ngu ngốc hết chỗ nói.

Nam Phong ngồi trong lớp mà lòng như lửa đốt, luôn dự cảm một điều không may xảy ra với Thiên Châu. Lúc nãy nó nói với cậu là đi ra sau trường một tý rồi về, dù cậu nói đi cùng nhưng nó không đồng ý, bảo ra liền về liền mà cả tiết học trôi qua gần hết mà nó chưa thấy về.

Tiếng chuông báo kết thúc buổi học vừa vang lên cậu liền chạy ra au trường, nhưng không thấy ai hết.

Chắc chắn là nó đã xảy ra chuyện gì đó rồi, nhìn xung quanh thì biết ở đây vừa xảy ra xô xát, hiện trường còn nguyên mấy cái gậy gộc bị gãy...

Không chần chừ mất thời gian, Nam Phong đi tìm bọn hắn giúp đỡ.

Bước vào căn phòng sang trọng, người đàn ông mặc áo đen cúi gập người ° trước một cô gái, cô ta không ai khác chính là Trâm Nhi, người đã cho hẹn nó ra và bắt cóc nó... (Tác giả sẽ giải thích một chút xíu: Trâm Nhi chính là con nhỏ đánh nó ở bãi biễn bên biệt thự nhà hắn, nhưng không thành, nay trở về trường tiếp tục bày miu hại nó.)

- Chị hai.

- Con nhỏ đó thế nào rồi?

- Nó đã tỉnh và muốn gặp chị hai.

"Hừ, Thiên Châu, bây giờ tao sẽ cho mày sống không bằng chết. Trả mối hận mày giám đánh tao trước mọi người, trước mặt hoàng tử... Mày còn giám đi bên hoàng tử của tao, anh ấy là của tao, tao không cho phép con oắt con như mày cướp mất!" (T/g: Con này điên vì tình, còn tự nhận Vũ Phong là của mình nữa chứ!)

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio