"Hừm, thế này thì làm sao bây giờ".
Lão bản nhìn vết thương của Diệp Tử Thanh lo ngại, cậu là nhân viên siêng năng nhất nếu vắng đi vài hôm thì thì không sao nhưng mà...cái cậu kế bên kia cứ một mực đòi tháng mà Diệp Tử Thanh thì im lặng cam chịu.
Còn nữa? Đang lườm nhau ấy à?
"Thôi thôi, nghỉ cho khỏe vào, xuống bếp nói cậu Lý đưa cho cậu chút thức ăn, sau tháng thì vào làm lại".
Cuối cùng lão bản cũng chịu thua ánh mắt "nhiệt tình" của Thiên Văn mà đồng ý. Diệp Tử Thanh ngượng ngùng cảm ơn.
Cậu thật không nghĩ tới Thiên Văn lại bá đạo như vậy, còn chưa thôi hoảng sợ thì Thiên Văn bồi thêm một câu nữa khiến cậu chết đứng tại chỗ
"Hết tháng sau tôi vào làm với cậu ấy".
Không hỏi xin việc, không cần ý kiến mà tự mình quyết định thật đúng với phong cách của Ma vương. Lão bản im bặt, quan sát hồi lâu miễn cưỡng gật đầu. Ừ thì thôi, biết đâu cái mặt đẹp bán sắc cũng được.
Thiên Văn hí hửng mang người ra xe, cài dây an toàn cho Diệp Tử Thanh an toàn đưa về nhà.
Ban đêm nằm trên chiếc giường nhỏ, Diệp Tử Thanh lăn lộn không sao ngủ được. Căn phòng vốn dĩ đó giờ chẳng có mùi hương gì nay lại vương vấn vị đạo thanh thanh của ai kia.
Nghĩ về những hành động Thiên Văn ôm mình tai cũng bất giác hồng hồng. Diệp Tử Thanh đành chịu thua cảm xúc, ôm gối mặc cho hình bóng kia quẩn quanh trong tâm trí.
Mà bên này trên chiếc giường King size, Ma vương cũng bồi hồi nhớ thân thể bé nhỏ ấm áp kia. Cảm giác gối ôm cao cấp hôm nay sao mà đáng yêu đến lạ. Ma vương biến thái ôm gối tưởng tượng cậu nhóc ngốc nào đó, im lìm ngủ thật ngoan.
Tuệ Lân nhìn đồng hồ vài lần xác định nó còn chạy chứ không phải chết máy mới yên lòng. Quái lạ, đi đâu cả buổi về ngoan ngoãn ăn cơm là ngủ rất đúng giờ, con trai mình có phải bị ai thay thế rồi không?
"Bà xã, anh về rồi".
Tuệ Lân nghe tiếng chồng gọi, khe khẽ đóng cửa phòng con trai lại. Thôi, vậy cũng tốt, thằng bé chắc đã quen giờ giấc.
Sáng hôm sau, Thiên Văn dậy rất sớm tập thể dục, mồ hôi mỏng thấm cả bộ đồ thể thao màu đen. Lúc Tuệ Lân thức dậy ra vườn thì thấy con trai đang hì hục chống đẩy, theo bản năng lại nhìn đồng hồ, quái, vẫn chạy tốt mà.
Thiên Văn thấy Papa liền dừng tập, vặn vẹo thân thể cho sảng khoái rồi chạy lăng xăng vào phòng kính phụ y.
Hai ba con tỉ mỉ chọn rau cho bữa sáng, Thiên Văn cầm xẻng đang đào xới khoai, Tuệ Lân thì ngắm nghía vài bông hoa chớm nở.
"Papa, tháng sau con đi làm".
"A".
Tuệ Lân đang cầm kéo tỉa bông lập tức xén luôn vào tay, cành hoa rơi xuống đất mà tay cũng nhuộm đỏ.
"Papa".
Thiên Văn hoảng hốt quăng xẻng chạy đến, Tuệ Lân biết mình phản ứng thái quá lập tức xua tay tỏ vẻ không sao. Ngậm cả ngón tay vào miệng, Tuệ Lân khó khăn hỏi lại
"Con sao lại muốn đi làm? ".
Chắc chắn không nhận lại được câu trả lời đại khái như tiền tiêu vặt không đủ hay phụ giúp gia đình gì rồi, Tuệ Lân muốn biết chính xác mục đích thật sự của con trai.
Ma vương quan sát thấy vết thương không lớn mới yên tâm, hắn lấy khăn tay lau sạch máu trên tay Papa từ tốn trả lời
"Con muốn một người".
"Ân".
Tuệ Lân tròn mắt kinh ngạc, này này, này là theo đuổi người ta hả?
"Ai vậy, người nào, có phải là cậu nhóc lần trước đưa con đi nhà sách không? Diệp Tử Thanh đó hả ? ".
Thiên Văn nhíu mày nhìn Papa, Tuệ Lân á khẩu, quên mất, vội quá hỏng việc, lỡ khai mất rồi.
"Papa cho người theo dõi con? ".
Thiên Văn diện vô biểu tình lạnh giọng hỏi. Trời sinh hắn rất ghét ai can thiệp vào đời tư, nhất là chuyện tình thám mách lẻo.
"Ách, không phải, Papa chỉ lo con giao du với người xấu".
"Cậu ấy không phải người xấu, cậu ấy chỉ nghèo".
Ý, này là thừa nhận rồi đi.
Thiên Văn nói xong liền im lặng.
".... "
Cả không khí rơi vào tĩnh lặng vô biên. Một người không đánh mà khai, một người biết bẫy vẫn đưa đầu vào.
"Thật sự là cậu nhóc đó? ".
Tuệ Lân có chút khấp khởi, con trai mình thật sự để ý cậu nhóc dễ nhìn kia. Hắn cùng Thiên Kì bí mật để vệ sĩ theo dõi động tĩnh của Thiên Văn, hình chụp đem về toàn là quý tử nhà mình thân mật ôm ôm ấp ấp cậu nhóc kia.
Không những thế Thiên Ngôn còn được triệu hồi kể lại chi tiết việc cậu nhóc bị thương khi tập thể dục khiến con trai lo lắng thế nào.
Có trời biết Tuệ Lân vui thế nào, con trai rốt cuộc cũng lớn a.
"Papa đồng ý nhưng con phải xin ý kiến từ Ba nữa".
Yêu thương xoa đầu con trai, lòng tự nhủ còn phải sớm mang con dâu về.
Hiển nhiên bà xã đã đồng ý thì Thiên Kì cũng không có vấn đề gì, việc đi làm của Thiên Văn danh chính ngôn thuận được đáp ứng.
Tắm rửa sạch sẽ xong, Ma vương không dùng bữa sáng mà tự xuống bếp pha sữa ấm mang theo, vú Trần nghe theo lời dặn của Đại thiếu gia mỗi ngày đều chuẩn bị hai phần ăn sáng mang đến trường, bắt đầu từ hôm nay.
Thiên Ngôn lái xe rành rẽ dừng ở đầu đường để thiếu gia nhà mình đi bộ vào chung cư Hoa Sơn ôm mỹ nhân, à à nhầm, ôm người đi ra.
Diệp Tử Thanh mặt đỏ đến xuất huyết nhắm mắt để ai kia hí hửng ôm lấy.
Buổi sáng cậu dậy thật sớm định bụng bù hao thời gian đến trường. Tiếng gõ cửa rất nhẹ nhàng, Thiên Văn nhảy ra thiếu điều muốn hỏi "bất ngờ chưa" với cậu, khi Diệp Tử Thanh còn ngơ ngác thì người đã nằm gọn gàng trong lòng Ma vương.
Không phản kháng.
Không bài xích.
Tựa hồ ở gần Thiên Văn thì năng lực trí não của cậu gần như số âm. Diệp Tử Thanh âm thầm phỉ báng mình, nói thật cậu không đủ can đảm từ chối thái độ của bạn học băng lãnh, chưa kể...bản thân cậu muốn thế.
Có vẻ mình quá đê tiện đi, mặc dù thích nhưng âm thầm lợi dụng như vậy để thỏa mãn cảm giác trái tim mình thì quá hèn hạ.
Diệp Tử Thanh ngước nhìn khuôn mặt người kia, ở góc độ nào cũng thật khiến người ta loạn đập, trái tim hẫng vài nhịp, đôi tay giấu trong áo bất tri bất giác siết chặt.
Ma vương không có năng lực xuyên thấu ý nghĩ, thấy cậu nhu thuận nghe theo thì thích ý.
Hắn là vậy, từ nhỏ đã xác nhận cái gì muốn sẽ cố hết sức mà làm. Người hắn muốn, cả đời này trừ khi hắn buông tay, còn không thì đừng hòng chạy thoát.
Bánh xe chậm rãi di chuyển. Diệp Tử Thanh không phải lần đầu tiên được ngồi xe ô tô, trước đó Phương Tần hay cho cậu đi nhờ xe. Dù vậy Diệp Tử Thanh cũng thấy mới mẻ, cậu chuyên chú nhìn qua cửa kính quan sát xa lộ.
Thiên Văn tâm tình hài lòng đến lạ, cái thứ bình yên này, chưa từng, chưa từng có người nào mang lại ngoài gia đình.
Nhưng khác lạ là ở Papa cho hắn cảm giác dựa dẫm, ở người này chính là muốn cậu dựa dẫm vào hắn.
Nhìn dáng vẻ Diệp Tử Thanh ngắm cảnh, Thiên Văn mềm mại cười, cảm giác thích một người là thế này đi.
Dù rất muốn ôm cậu vào lớp nhưng Diệp Tử Thanh sống chết không cần, cậu không muốn mọi người đồn đãi không hay về cậu.
Thế là Ma vương đành trơ mắt nhìn người kia khập khà khập khiễng từng bước lê đến phòng học.
Phương Tần đến lớp thật sớm, vừa vặn đụng ngay Diệp Tử Thanh vội vàng chạy đến đỡ lấy người.
Nào có ai ngờ tên đi phía sau đằng đằng sát khí nhìn vào cái tay đã trót lỡ đặt lên vai Diệp Tử Thanh.
Phương thiếu nuốt nước bọt thu tay về, đáng sợ quá, hệt như chó săn nhà hắn nuôi dưỡng vậy.
Ma vương không biết trong đầu Phương thiếu nghĩ mình thế nào, vui vẻ dìu Diệp Tử Thanh đến bên bàn học.
"Ngô".
Diệp Tử Thanh mặt đỏ bừng, không ngờ lớp học mọi ngày mình đi lại xa như vậy.
"Ăn đi".
Ma vương mở lồng cặp đem thức ăn và sữa nóng để ra bên ngoài. Không để người kia có cơ hội từ chối liền nói
"Papa tôi biết cậu bị thương bất tiện nên làm cho cậu".
Quả nhiên Diệp Tử Thanh sẽ từ chối nhưng nghe đến chú lịch lãm mình từng gặp đã tốn công làm liền do dự, cuối cùng cầm miếng sandwich từ tốn ăn, dù sao người ta đã có lòng tốt, lại không thể lãng phí thức ăn như vậy.
Phương Tần lặng lẽ đem hộp đựng nhét lại hộc bàn, may quá, chưa có đưa.
Hai tiết đằng đẵng trôi qua, Diệp Tử Thanh vươn vai đứng lên liền bị lực đạo vừa phải ngăn lại, giọng nói trầm ổn vang lên
"Muốn đi đâu? ".
Phương Tần giật giật khóe môi, chuyện này cũng quản nữa sao?
Diệp Tử Thanh xấu hổ nghiêng mình sang chỗ khác. Thiên Văn bỗng chốc không hài lòng hỏi lại
"Cậu muốn mua gì tôi đi mua giúp cậu, chân như thế cậu chen lấn không được".
Mặt Diệp Tử Thanh mỏng manh càng thêm đỏ, lí nhí nói không cần. Lẽ nào đi vệ sinh cậu cũng quản tôi...
Ma vương trước giờ thẳng thắn ghét nhất mờ mịt, nghe cậu nói không cần liền khó chịu trong lòng.
Diệp Tử Thanh né tránh ánh mắt hàn ý kia, tự mình đi ra khỏi lớp. Phương Tần tự động yên lặng cách xa, hắn cảm nhận được hơi lạnh thấu xương không phải từ máy lạnh phát ra nha.
Thiên Văn cơ hồ muốn bạo phát, hắn xoay người đuổi theo, thâm tâm muốn đè cậu ra đánh đòn. Không cho hắn ôm đến lớp thì thôi, giờ còn dám đi một mình thế kia, thương thế chưa lành hẳn, tiểu tử ngu ngốc.
Vậy mà đuổi ra khỏi lớp Ma vương liền bỏ ý niệm đánh đòn cậu. Bởi hắn nhìn thấy thân thể nho nhỏ kia đang hướng đến WC. Khóe môi Thiên Văn nhếch lên tà mị, hóa ra cậu nhóc xấu hổ không dám để hắn dìu đi.
Diệp Tử Thanh chật vật sắp đến thì từ bên WC nữ liền có bóng hồng lơ đãng đâm ra không nhìn trước ngó sau. Chân thoáng có cảm giác đau, cậu đứng không vững theo quán tính ngã về phía trước.
Thôi xong, cái chân này xem ra thiệt thòi nữa rồi. Diệp Tử Thanh nhắm mắt chịu trận cơn đau thì bất ngờ cả người đáp vào lồng ngực của ai, mùi hương thanh thanh này xộc lên trí não cậu khiến tim đập muốn văng ra ngoài.
Ma vương nhanh tay lẹ mắt giữ người đang bổ nhào về phía trước, tâm thoáng xao động khi ôm hẳn cậu.
Hắn lạnh lùng nhìn người trước mặt, vẻ mặt lệ khí khiến Diêu Ngọc bất giác lùi lại. Cô nhận ra người này liền vội vã nhận lỗi
"Tôi vội quá, cậu có sao không?".
Ma vương cẩn thận quan sát Diệp Tử Thanh, thấy cậu ngoài hoảng sợ ra thì không có gì liền hướng Diêu Ngọc lạnh lùng nhả chữ
"Cô thích đâm đầu vào người khác quá nhỉ?".
Diêu Ngọc cứng đờ mím môi, thiên kim tiểu thư hai mất ngập nước ủy khuất nói
"Tôi vội quá, anh...anh đừng trách".
Ma vương vẫn không đổi sắc nhìn chằm chằm khuôn mặt mỹ lệ kia đáng thương sắp bật khóc.
Diệp Tử Thanh vội giải vây
"Tôi không nhìn thấy bạn, thật ngại quá, không sao đâu".
"Vết thương sẽ động nếu cậu ngã xuống".
Ma vương không đồng ý cãi lại, sao có thể không sao được, suýt nữa thì té rồi.
"Thế thì mày muốn sao?".
Giọng nói phía sau hai người vang lên. Ma vương quay đầu chạm mặt với một tên cao ngang ngửa mình. Mái tóc cắt ngắn hình thù kì dị, lỗ tai còn xỏ xiên vài chỗ.
Tên đó đi lại gần Diêu Ngọc vỗ nhè nhẹ lên vai cô
"Em có sao không, thằng ngu đó đâm vào em hả? ".
Ánh mắt Ma vương chuyển từ hàn ý sang ác ý. Lực đạo nhẹ nhàng giữ Diệp Tử Thanh về sau mình, hai tay tiêu sái đút túi quần cười
"Cô bạn của mày là tự đâm vào người khác, một lời xin lỗi còn chưa nói, mày nói xem, là ai ngu? ".
Không khí giương cung bạt kiếm bao trùm. Diệp Tử Thanh nắm áo Thiên Văn căng thẳng hòa giải.
"Tôi không sao mà, bỏ đi".
"À, thế thì Diêu tiểu thư cũng không cần xin lỗi. Thằng nhóc đó nên tự biết thân biết phận".
Diệp Tử Thanh biến sắc, cậu cúi đầu im lặng. Thiên Văn phát hiện cánh tay nắm áo cậu run nhẹ nhẹ, quay đầu lại thấy cậu đã giấu mặt mình không rõ biểu tình.