Chap
Buổi trưa,nó,hắn cùng Mih,My đến bệnh viện đi ăn trưa cùng Phong với Khánh rồi lại đi học… Các tiết học buổi chiều trôi qua nhanh chóng, người bọn nó cùng nhau trở về nhà…Hôm nay,nó và hắn phải đến bệnh viện chăm sóc Vy Anh,Gia Linh.Chợp tối,hắn gọi cho nó: -Nè heo,cô ăn gì chưa? -Ăn cái gì,có cái gì mà ăn chứ?-Nó trả lời,giọng tiu ngỉu -Sao thế? Dì Hoa mấy ngày nay lại đi đâu rồi à? -Ừm.Hic.Nhà dì ấy ở quê có người ốm nặng,dì ấy xin nghỉ phép khoảng tháng liền,bố mẹ tôi thì vẫn bên nước ngoài,chẳng biết bao giờ mới về nữa….Haizzz.Tôi không muốn báo cho bố mẹ,sợ bố mẹ lo lắng,nhất là mẹ tôi,hyhy…Tôi là con cưng của bố mẹ tôi mà!
-Hô hô,khổ thân quá ha,đáng thương thật.-Hắn nói mỉa nó,cười gian. -Xì…Đò thần kinh.Qua đón tôi đi,h rồi.-Nó xì tiếng rồi nói. -Sao tôi phải đón cô? -Còn sao nữa,anh hứa gì anh còn nhớ không??????-Nó gầm gừ
-À!nhỉ?Tôi quên.Tôi sang đón liền!-Hắn cười
-Hừ.Nhanh lên đấy.-Sau lời cảnh cáo của nó,hắn tắt máy chẳng nói lời nào.
sau,có mặt tại nhà nó,nó bước ra trong chiếc quần sooc bò nghịch ngợm và áo pull hình gấu Pooh xinh xắn,tóc mái buộc túm lên trông rất đáng yêu khiến hắn nhìn nó chằm chằm không chớp mắt.Nó thấy hơi bối rối,liền phá tan bầu không khí căng thẳng:
-Sao anh nhìn tôi hoài vậy,tôi nãy giờ đâu có ăn gì mà bị dính lên mặt nhỉ?
-À…ờ…à,tôi thấy cô buộc mái lên trông như con dở ấy,nên…nên tôi nhìn chứ sao…Thật là…hỏi vớ vẩn!-Hắn bối rối gãi đầu rồi lấy tạm lí do sặc mùi ‘dở hơi’ để trả lời nó nhưng trong suy nghĩ thì lại trái ngược hoàn toàn.
-Anh….Hừ!-Nó tức tối mặt bí xị leo lên xe rồi đóng rầm cửa ô tô lại.
Hắn biết mình vừa nói ra điều ngớ ngẩn gì nên không trêu nó nữa mà chỉ cười tủm tỉm rồi nói:
-À!Tôi vừa gọi cho Phong,cậu ấy bảo tiếng nữa hãng đến bệnh viện,cậu ấy và Khánh đều muốn chăm sóc cho Vy Anh và Linh thêm chút nữa!Vậy thì,chúng ta đi đâu đã rồi khoảng h đến bệnh viện nhé!
-Tùy!Muốn đi đâu thì đi!-Nó vẫn ấm ức chuyện lúc nãy nên chỉ nói cộc lốc rồi quay ngoắt mặt sang bên để không phải nhìn bản mặt đáng ghét của hắn.Còn hắn thì biết nó vẫn giận nên không nói gì,chỉ cười mình rồi lái xe chở nó đi….
Nửa tiếng sau,lái xe đến nhà hàng lớn,hắn định quay sang bảo nó thì đã thấy nó ngủ từ lúc nào.Hắn nhíu mày khi nhìn thấy kiểu ngủ ‘đáng yêu’ của nó: chân thì dạng tè he, tay thả lỏng,mắt nhắm tịt,mồm lẩm bẩm cái gì đó không nghe rõ,chỉ thấy đôi lông mày nhíu cả lại,rất cau có.Tò mò muốn biết nó nói gì mà trông vẻ mặt có vẻ nghiêm trọng thế,hắn ghé sát tai lại gần miệng nó nghe thì…:
-Đồ thần kinh,tôi ghét anh,tại sao lúc nào cũng chọc ghẹo tôi chứ,đáng ghét…ghét…ghét….ghét…ghét!!!!!!!-Đúng lúc hắn tiến lại gần nó,nó nói vống lên,tay vung loạn xạ,mỗi từ ‘ghét’ là cái đánh loạng quạng không xác định nhưng…đã trúng hết cả vào mặt của hắn!
-Này!Cô…-Hắn bực tức,ngồi thẳng dậy,định mắng cho nó trận,nhưng nhìn thấy mắt nó vẫn nhắm tịt, tay đã không còn phản ứng gì,hóa ra là…nó mơ ngủ!
Môi hắn bất giác nở nụ cười mê hoặc trước vẻ mặt đáng yêu,ngủ ngon lành của nó:‘Thật không muốn gọi bà chằn này dậy chút nào,bên cạnh mình lúc nào cũng cau có nhiều hơn là cười,hiếm lắm mới có thời gian để có thể ngắm thoải mái vẻ mặt của nhỏ ấy lúc này.’
-Ọt ọt ọt…-Tiếng kêu kì lạ cắt ngang dòng suy nghĩ của hắn.Cái gì vậy nhỉ? Hình như,đây là tiếng bụng kêu.Nhưng là của ai nhỉ?Của hắn ư? Không phải! Vậy thì không phải ai khác,bụng nó…đang biểu tình.
-Trời ạ…hahaha…đến ngủ mà cũng…hahaha-Hắn vừa nói vừa cười ngặt ngẽo.
-Ưm…ưm…-Nó bị đánh thức bởi nụ cười ‘nghiêng nước nghiêng thành’ của hắn.
-Cô tỉnh rồi sao?-Hắn hỏi
-Anh thần kinh à?Sao cười to thế?-Nó gắt lên bực bội
-Cô hỏi cái bụng cô ấy,đói đến thế cơ à?Haha
-Là sao?-Nó trợn tròn mắt hỏi
-Đến ngủ mà bụng cô còn kêu được….hahaha!!!-Hắn lại thêm trận cười nghiêng ngả với bản mặt từ màu hồng chuyển sang đỏ lựng rồi tím bầm vì tức tối của nó.Trông nó lúc này như con tắc kè hoa đáng yêu vậy!
-Kệ tôi!-Nó đáp rõ to rồi bước xuống xe đi thẳng vào nhà hàng.