Chap
Nó lê đôi chân mệt mọi theo lực kéo của Vy Anh:
-Vy Anh! Tại sao số tao xui thế….Tao chết đây.Tại sao làm zì cũng phải gắn liền với cái tên thần kinh ấy vậy.
-Mày nói Thiên Long hả?-Vy Anh hỏi
-Chứ còn tên điên nào nữa….God xấu xa….-Nó ủ rũ
-Thôi đừng trách God,là do số mày nhọ thôi.San San à !
-Không chịu.Tao nhất quyết không chịu.Tên xấu xa đó,tên điên khùng đó,tên thần kinh đó….tao không chịu được mỗi ngày phải nhìn thấy mặt hắn ta…..-Nó hét lên.
-Thôi thôi!Trời đã nóng sẵn,mày đừng bực nữa,tao đãi mày đi ăn kem.Ok?
-Úi! Vy Anh tỷ tỷ.Mau đi thôi.-Nghe thấy kem mặt nó mừng rỡ mắt sáng nhưu vớ được vàng,hết bực luôn.
-Chỉ được cái thế là nhanh.Đi mau lên,ăn xong còn về.-Vy Anh nguýt nó cười.
Thế là nó cùng Vy Anh dung dăng đi bộ ra quán kem.Bước vào quán kem lớn quen thuộc mang tên ‘Sweet Cream’.Ngồi vào bàn,nó kêu người phục vụ:
-Chị cho em vani, caramen, socola nhé.
Sau lời nói của nó,chị phục vụ ghi chép vào quyển sổ nhỏ rồi đi vào trong.Nó hỏi Vy Anh:
-Ê! Mày ngồi cạnh tên Duy Phong hả,sao,tên đó thế nào?
-Xùy!Long thế nào thỳ tên đó cũng thế thôi, ruộc cả,nhìn cái mặt cà chớn thấy ghét.
-Hô hô,ghét của nào trời trao của ấy đó bạn yêu à.-Nó cười gian.
-Con lợn,mày còn nói nữa tao chọc tiết.Khôn hồn thì im ngay,tao cũng ghét tên đó lắm đấy.-Vy Anh nhăn nhó.Vừa lúc đó thỳ chị phục vụ bưng cốc kem ra cho chúng nó.Vừa ăn nó vừa nói:
-Vy Anh nè,không biết bao h Khánh My mới về nữa.Nhớ nó quá mày nhỷ.
-Ừ ha! Con nhỏ này đi quên luôn bạn nó rồi sao?Mà sao thấy nó bảo là vào đầu năm học thì về mà,giờ này vẫn còn bên Mỹ không chịu vác mặt về mà học với bọn mình à?Không có nó cũng thấy thiếu thiếu.Hic.-Vy Anh mặt buồn rười rượi.
-Hum trước tao có gọi cho nó rồi.Nó bảo chắc vào học muộn,khoảng tuần nữa chờ công việc bên đó của ba má nó ổn định,cả gia đình nó sẽ chuyển về đây sống luôn,và sẽ nhập học với bọn mình đó.-Nó nói.
-Thế hả?Thế còn được.Tí về phải gọi cho nó,bắt nó về ngay mới được.Nhớ nó lắm ùi á.-Vy Anh xụ mặt xuống,đáng iu nói.
-Thôi đi mẹ.Tao không phải papa mày đâu mà mày làm cái bộ mặt xin tiền ấy với tao.
-Xí.Con lợn.À!Chiều đi shopping đê….Hý hý!-Vy Anh cười toe toét.
-Chuyện nhỏ.Chiều này giờ sang rủ tao nha.Tao với mày đi đập phá.Hế hế.
Ăn xong,nó gọi bác Vũ tài xế đến đón.Bác Vũ đưa Vy Anh về nhà rồi cùng nó trở về ngôi biệt thự thân iu.Về tới nhà,dì Hoa đã mở cửa xe cho nó,cùng nó vào nhà rồi nói:
-Sao lâu về thế con?
-Hyhy.Tại con đi ăn kem vs Vy Anh ý mà.-Nó nhăn nhở.
-Suốt ngày ăn kem.Sao,hôm nay xem trường mới thế nào,có tốt không con?
-Dạ.Trường thì khỏi phải nói dì ạ.Đúng là ba má con có khác.Dì ơi!Trường to lắm,trường cấp của con đã to thế rồi mà trường Color Star còn to gấp lần đấy dì ạ.-Nó hý hửng nói.
-Thế thỳ tốt quá.Thế thầy cô,bạn bè ở lớp thỳ sao?Có thân thiện hòa đồng không con?
-Cô giáo rất xinh,còn hiền và dịu dàng nữa.Nhưng các bạn thì chán chả buồn nói,con và Vy Anh chưa làm quen được nhiều bạn dì ạ.-Nói đến đây nó lại nghĩ đến hắn và con nhỏ Trâm rồi nói tiếp.-Nhưng con công nhận,đúng là trường quý tộc,trong trường toàn là những tiểu thư,công tử nhà giàu thôi.Trong số đó còn có con bé loe loẹt và tên thần kinh hắc ám nữa dì ạ.
-Sao? Mới ngày đầy mà đã thế hả con.-Dì hoa lo lắng.
-Thật xui xẻo dì ạ.Con và Vy Anh đụng độ với tên con trai,trong đó tên nào con nhìn cũng không thấy sao,nhưng tên là cực kì ghét,hắn còn gọi con là heo đui nữa chớ.Đã thế,cô giáo còn chỉ định con ngồi cùng hắn,lại còn lớp phó học tập nữa.Ôi!Nghĩ đến đã thấy bất hạnh,con không muốn nói nữa.Không biết tháng ngày sau đây con sẽ sống ra sao khi cứ suốt ngày gặp cái tên thần kinh đầu óc không bình thường đó.-Nó than thở thôi hồi rồi còn gia điệu khổ hạnh,khiến ai nhìn cũng thấy buồn cười.
-Không sao đâu con.Hỳ hỳ.Tuổi trẻ là thế mà.Con đi ăn cơm cùng dì đi.-Dì hoa cười nhìn nó thương yêu.
-Thôi!Con ăn cốc kem lo lắm rồi dì yêu.Giờ con buồn ngủ con đi ngủ để chiều con đi shopping với Vy Anh nữa dì.Xin lỗi dì,phải để dì ăn cơm mình nhé!
-Không sao,con ngủ ngon nhé.-Rồi bà nhìn theo dáng người nó bước đi lên cầu thang,bà nở nụ cười tươi và nghĩ thầm: ‘Ghét nhau như thế,khéo lại có duyên thì sao,biết đâu được,đúng là tuổi trẻ,vô ưu vô lo nhìn mà thấy đáng yêu.’
Leo lên phòng,nó bật điều hòa và nằm dài ra giường,bấm điện thoại gọi đi, lúc sau đầu dây bên kia bắt máy:
-San San đáng yêu!Lại nhớ tao hay sao mà gọi cho tao thế?
-Khánh My!Vê đi mày.Hôm nay tao cùng Vy Anh đi nhận lớp rồi.Trường to và đẹp lắm.Nhưng không có mày buồn chết được ấy.-Nó nũng nịu ra vẻ trách móc.
-Chẳng phải tao đã nói rồi sao. tuần nữa sẽ vè với mày và Vy Anh mà.Hỳ hỳ-Đầu dây bên kia Khánh My ngọt ngào nói.
-Nhanh lên đó nhé.Đúng ngày nữa mày không về,tao sẽ bay qua Mỹ lôi mày về đó.Hic hic
-Biết rồi mà.Thế hum nay có gì đặc biệt không?
-Xùy.Bực bội chứ đặc biệt quái gì.Xui xẻo lắm-Vy Anh than thở.
-Sao vậy?-Khánh My ngạc nhiên.
-Mày cứ về đi rồi tao kể ày nghe.Vậy nhé.Tao buồn ngủ quá.Chiều tao còn đi chơi với Vy Anh nữa.Bye mày nhé.-Vy anh vừa nói vừa ngáp,khiến Khánh My phải bật cười:
-Ừa!Thế nhé.Ngủ ngon.Bye tình yêu.
Thế rồi nó tắt máy và chìm luôn vào giấc ngủ cách ngon lành….