Khi Thiệu Tường Phong bước ra ngoài, bên ngoài đang trở lạnh. Gió thổi qua mang tai anh, lạnh buốt. Đã bao lâu anh không ra ngoài vào giờ này? Khi không bận rộn, đây là khoảng thời gian Thiệu Tường Phong ở yên trong phòng đọc sách, nghiên cứu tài liệu, tìm hiểu về các đối thủ cạnh tranh.
Đắng xa là một dáng người bé nhỏ. Lạc Ân cũng đang co người lại. Cô mặc một cái áo mỏng, người vẫn đang run rẩy. Thiệu Tường Phong bước nhanh hơn:
-Anh…
Đã có một chiếc áo khoác trên bờ vai mảnh khảnh của cô. Nhưng nó không phải là áo của Tường Phong.
Thái Tân.
-Chào em.
Phút bàng hoàng trôi qua, rồi Lạc Ân cũng cười nhẹ, đáp lại anh:
-Chào anh, Thái Tân.
Hai người ngồi trong một quán lề đường nhỏ, nơi này thỉnh thoảng Lạc Ân có ăn qua. Vị nước lèo không béo lắm, khá ngon.
-Anh ăn mì đi!
Cũng có những lần Lạc Ân tăng ca về trễ, Thái Tân đến đón cô, cả hai thường đến một quán mì nào đó ăn tối. Lạc Ân rất thích ăn mì.
-Ừ.
Trong một góc khuất của quán, cũng có một vị khách đang ngồi. Là Thiệu Tường Phong. Anh đã đưa cho ông chủ đồng, bằng giá của mấy chục tô mì chỉ để ông ta bưng ra ngoài tô mì có gắn thêm một con “bọ” nhỏ phía dưới -là một máy nghe lén mini.
Anh muốn nghe hai người nói chuyện.
Muốn nghe thôi.
-Lạc Đào nói cho anh biết em ở đây à?
-Ừ. Là anh cứ đi theo hỏi cô ấy, cô ấy không chịu nổi.
Thái Tân là người tốt. Tuyệt đối là người tốt. Cuộc sống của anh ấY rất bình thường, đơn giản, có những chuyện Thái Tân sẽ không chấp nhận được, cũng không hiểu được đâu.
-Chị ấy không nói cho anh biết, em sẽ sinh tiếp một đứa con ruột thịt với đứa bé kia phải không?
Cả Thiệu Tường Phong cũng không ngờ Lạc Ân lại trực tiếp nói ra điều ấy. Lại còn rất tự nhiên.
Nhưng anh lại cảm thấy trong lời nói của cô có một chút khổ sở, hối hận và áy náy. Vì tình cảm đã trót nhận quá nhiều từ người đàn ông đó sao?
-Ân Ân à…Anh…
-Anh có thể không để ý chuyện em từng sinh con. Nhưng hiện tại không chỉ có đứa bé ấy. Em và ba của nó đang nỗ lực sinh thêm một đứa nữa. Chúng em không dùng biện pháp nhân tạo. Trực tiếp. Anh có thể chấp nhận được sao?
-Ân Ân…
Giọng Thái Tân đã trở nên run run…Anh ta cũng là đàn ông, đối với chuyện người mình yêu mến có quan hệ thân mật cùng kẻ khác, lại là quan hệ xác thịt, làm sao, làm sao mà chịu đựng được đây?
-Anh Thái Tân!
Lạc Ân đứng dậy. Cô đặt lên bàn tờ đồng, giá tiền hai tô mì:
-Em không phải là một cô bé. Chúng ta cũng đang sống trong hiện thực. Anh là đàn ông, em là phụ nữ. Em phải cứu con em. Dù bảo em làm gì cũng được, em phải cứu con em!
-……….
-Em đã nói hết ý rồi. Xin phép anh!
Lạc Ân rời khỏi tiệm mì. Thái Tân vẫn ngồi đó, nhưng hiện tại Thiệu Tường Phong không quan tâm tới anh ta nữa. Anh đi theo Lạc Ân ngay.
-Em dừng lại nào.
Lạc Ân đang cúi đầu đi về phía trước thì có tiếng gọi. Là Thiệu Tường Phong. Đôi mày nhỏ hơi nhếch lên, cô dè dặt:
-Anh…sao lại ra đây?
-Tôi đến đón em về.
Giữa họ có gì lưu luyến? Chỉ là hai người có chung một mối ràng buộc? Một đứa con!
-Tối nay…không phải kì an toàn của tôi.
Lạc Ân bỗng lên tiếng…Nhưng Thiệu Tường Phong vẫn im lặng…Mãi một lúc sau, anh mới hỏi:
-Em có muốn sinh đứa bé đó ra không?
Câu hỏi đột ngột…Nhưng Lạc Ân cũng mỉm cười:
-Có chứ. Nếu không, tôi sẽ chẳng để anh gần gũi mình như vậy. Còn anh?
Thiệu Tường Phong đối với những loại câu hỏi này đều ít trả lời hoặc là bỏ qua. Lần này thì không. Anh nhẹ nhàng:
-Muốn chứ. Tôi thích con gái hơn.
Lạc Ân bình thường chẳng hiểu được Thiệu Tường Phong. Mà cô cũng không quan tâm lắm tới suy nghĩ của anh ta. Nhưng tối nay lại khác. Cảm giác bị một người khác chi phối thật khó chịu. Lạc Ân muốn, anh ta cũng như cô, thật lòng một lần nói cho nhau nghe cảm xúc của mình.
Lạc Ân nhìn chăm chăm vào Thiệu Tường Phong, giọng nói có vẻ hoang mang:
-Có nhiều khi tôi chẳng hiểu anh muốn gì cả. Khả năng suy đoán của tôi cũng kém. Anh Thiệu nếu có gì muốn nói, cứ nói thẳng với tôi. Anh đừng lấp lửng như vậy, nhiều khi tôi lại hiểu sai ý của anh.
Hai người dù thế nào, có chung một mục đích cần phải thẳng thắn nói hết những gút mắt trong lòng. Lạc Ân cũng làm cho rõ ràng mọi chuyện, tránh những sự không hay có thể xảy ra, nhất là đối với con trai. Dù chỉ sống chung một thời gian ngắn nhưng cô lại cảm thấy ở Thiên Hằng không phải là một thiên tài cô độc. Thắng bé vẫn còn trẻ con lắm, chỉ là cố khoác lên mình lớp vỏ từng trải để che giấu con tim nhỏ bé của mình thôi.
Thiệu Tường Phong không nói gì thêm với Lạc Ân nữa. Cô cũng chẳng hỏi. Cả hai yên lặng về nhà.
Chưa kịp tra chìa khóa thì cửa đã mở. Thiên Hằng lạnh lùng nhìn cô, cộc lốc:
-Chào mẹ, ba!
-Chào con, Tiểu Hằng…
Lạc Ân bước ra từ nhà tắm. Thiên Hằng vẫn cầm Ipad, còn Tường Phong thì không thấy đâu.
-Ba đâu rồi con?
-Ba ra ngoài rồi. Bảo là sẽ về ngay.
-Con ăn tối chưa?
-Ăn rồi. Ba có mua thêm xá xíu.
Lạc Ân ngồi xuống bên cạnh Thiên Hằng trên ghế sofa. Cậu bé hơi nhích người qua, mắt vẫn không rời Ipad.
-Mẹ không cần kiếm cớ nữa.
-Kiếm cớ gì?
Trên tay Lạc Ân vẫn là chiếc khăn dày lau tóc. Cô hơi khựng lại trước câu nói có vẻ kỳ lạ của Thiên Hằng.
Cậu bé vẫn lạnh lùng, thản nhiên buông từng tiếng:
-Tìm cớ để về nhà trễ. Không cần thăm dò tình cảm của con bằng cách đó. Con…
-Thiệu Thiên Hằng!
Lạc Ân không đợi cậu ta nói hết, bỗng nhiên nghiêm giọng, buộc Thiên Hằng phải nhìn thẳng vào mình:
-Mẹ không kiếm cớ. Mẹ phải làm việc, Tiểu Hằng ạ. Mẹ tăng ca là theo yêu cầu công việc. Mẹ không cố ý thu hút sự chú ý của con.
Thiên Hằng có vẻ lúng túng trước biểu hiện của Lạc Ân. Quả nhiên chỉ là một cậu nhóc, không có nhiều kinh nghiệm khi tiếp xúc với người khác. Thiên Hằng rất thông minh nhưng lại có khuynh hướng áp đặt suy nghĩ của mình cho người khác. Chỉ là…trước nay chưa có ai trực tiếp phủ nhận phán đoán của cậu bé là sai thôi.
-Nhưng mẹ biết, Tiểu Hằng lo cho mẹ. Phải không?
Một nụ cười dịu dàng trên bờ môi đỏ mọng. Một lần nữa, Thiên Hằngquay mặt đi.
-Mẹ…mẹ có thể không đi làm mà. Ba…ba không phải là có nhiều tiền lắm sao? Mẹ đâu cần….
-Mẹ kí hợp đồng với công ty hơn năm, giờ còn năm nữa mới hết hạn. Nếu nghỉ việc mẹ sẽ phải bồi thường một số tiền rất lớn.
-Tiền có thể nói ba bỏ ra. Cái mà ông ấy có nhiều nhất chính là tiền.
Lại là giọng điệu chua chát đó. Lạc Ân chợt vòng tay kéo Thiên Hằng vào lòng. Cậu bé không quen nên kháng cự lại bằng cách đẩy cô ra…Nhưng Lạc Ân lại cố chấp ôm chặt, còn gác cằm lên đầu Thiên Hằng.
-Cái mà mẹ có ít nhất cũng là tiền. Mẹ và ba đều có trách nhiệm với Tiểu Hằng mà. Cái gì cũng phải nhờ ba, vậy mẹ có thể làm gì cho con được chứ? Rồi còn sao này nữa….Khi Tiểu Hằng hết bệnh, mẹ cũng phải có công việc để kiếm tiền nuôi con đi học trung học, đại học nữa…Nuôi con đều cần dùng đến rất nhiều tiền.
Thiên Hằng lại ngẩn người tại chỗ. Những điều này, cậu bé chưa từng nghe nói và cũng chẳng ai nói cho cậu nghe.
-Mẹ…Không phải mẹ muốn nói…Mẹ sẽ ở với con luôn? Mẹ…mẹ sẽ không chỉ sinh ra em bé, giải phẫu thành công là bỏ đi nơi khác. Mẹ sẽ mang con theo?
Bàn tay Lạc Ân lướt trên những đường nét thanh tú, vẫn còn lại những nét thơ dại của Thiên Hằng. Cậu nhóc rất giống cô, chỉ khác…năm tuổi, Lạc Ân không có những lo toan nhiều như vậy, không phải tự trưởng thành sớm hơn lứa tuổi của mình.
-Ừ. Tiểu Hằng ngoan….Mẹ sẽ không bao giờ bỏ con đi nữa. Dù Tiểu Hằng có ghét mẹ, có đuổi mẹ đi, không chấp nhận mẹ….Mẹ cũng sẽ theo Tiểu Hằng, cùng sống với Tiểu Hằng…
Thiên Hằng quay mặt đi…Thái độ không còn bình thản nữa. Cậu bé vội vã đứng dậy, dáng điệu gần như là chạy trốn, giọng hơi khàn:
-Con…con buồn ngủ. Con lên phòng…Mẹ đi ngủ đi.
Thiên Hằng đi như chạy, còn va vào người Thiệu Tường Phong mới bước vào nhà.
-Sao vậy Tiểu Hằng?
Đây cũng là lần đầu Thiệu Tường Phong nhìn thấy Thiên Hằng bối rối, gần như mất bình tĩnh như vậy. Trong ký ức của anh, Tiểu Hằng là một đứa trẻ trầm tĩnh chững chạc, rất hiểu chuyện, sau khi bệnh thì biểu hiện bên ngoài có vẻ hơi cay độc, chưa hề thấy được, Thiên Hằng lại có thái độ và hành động như không kiểm soát được mình?
-Con buồn ngủ…Con lên phòng.
Thiên Hằng đi như chạy. Vậy mà Lạc Ân lại mỉm cười. Nụ cười hạnh phúc,rạng rỡ đầu tiên kể từ khi họ gặp lại nhau.