Hoàng Tử Nhỏ Mẹ Yêu Con

chương 21: dằn vặt

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Trong suốt thời gian qua con đã sống như thế nào? Con đã bao lần được mẹ ôm trong tay? Con đã nghĩ thế nào về mẹ? Đã oán trách mẹ lắm phải không hả Tiểu Hằng? Lạc Ân không thể kiềm nén được. Giây phút Thiên Hằng bị đẩy vào phòng cấp cứu, cô như một cái xác không hồn trông theo chiếc băng ca.

năm trước, cô cũng đã gạt nước mắt trao đứa bé còn đỏ hỏn cho người ta để hoàn thành một hợp đồng mua bán. Những ngón tay nhỏ xíu của Thiên Hằng bám chặt lấy Lạc Ân đã bị cô nhẫn tâm gạt đi…Tiếng khóc của thằng bé xuyên qua tường bệnh viện, thấm vào tận đáy tim cô.

Nhưng Lạc Ân đã không quay lại. Sống với cô, thằng bé sẽ không được vui vẻ. Cuộc sống không thể đầy đủ. Trả nó cho gia đình ông Thiệu, Lạc Ân vừa có tiền giúp cha chữa bệnh, vừa…vừa làm được những điều cô cho là sẽ tốt cho con.

Tốt cho con? Tốt cho Thiên Hằng. Tại sao lại khiến một đứa trẻ chưa đầy tuổi trở nên như vậy? Tự sát…Trời ơi!

Thiệu Tường Phong dìu thân thể lả đi của Lạc Ân trong tay mình. Anh không thể an ủi cô, dù giây phút nhìn thấy máu lênh láng trên sàn, tim anh cũng đau đớn từng hồi. Tiểu Hằng…Miệng lưỡi độc địa nhưng chưa bao giờ có khuynh hướng tự ngược đãi mình, nói gì tới việc tự tử? Tiểu Hằng…

năm nay mình đã làm gì vậy? Lạnh lùng, khắc nghiệt với con trẻ? Lạc Ân không thể ở bên con vì hoàn cảnh. Còn người làm cha như Tường Phong, dù là bất đắc dĩ đã làm gì được cho con trai mình?

Cố gắng làm việc, âm thầm tách ra khỏi Thiệu thị, tìm kiếm cho hai cha con sự tự do.

Tự do có ý nghĩa bằng mạng sống của Thiên Hằng trong phòng cấp cứu? Tự do có nghĩa gì khi Thiệu Tường Phong quay đầu nhìn lại, chỉ có một mình anh đi tiếp con đường.

-Tiểu Hằng…Tiểu Hằng sao rồi?

-Tiểu Hằng sẽ không sao đâu – Tường Phong vuốt nhẹ mái tóc rối bù của Lạc Ân- Bác sĩ đều rất giỏi. Sẽ không sao đâu.

-Nếu tôi…tôi chỉ cần cùng với anh sinh một đứa nhỏ, sau đó bỏ đi như trước đây thì…-Lạc Ân khóc nức nở- Tôi không cần cương quyết ở chung một chỗ với Tiểu Hằng. Tôi chỉ đem đến phiền phức cho con. Tôi…tôi vô dụng. Tôi không xứng đáng là mẹ của Tiểu Hằng có phải không?

Cô đang đau đớn. Cô đang tự trách. Nhưng Tường Phong thấy, tới giờ phút này, trừ việc thực hiện đúng thỏa thuận, giao Thiên Hắng cho nhà anh, Lạc Ân không sai lầm ở đâu cả. Sai lầm là ở chỗ, ho quá tự cao là đã phần nào hiểu được Thiên Hằng.

Đèn phòng cấp cứu bật sáng. Bác sĩ đã ra ngoài.

-Bác sĩ ơi….Con tôi…

-Chúng tôi đã dùng thuốc khống chế tình trạng không đông máu và cấp cứu cho cậu bé. May là phát hiện kịp nên có thể hồi phục nhanh.

-Cảm ơn bác sĩ…Cảm ơn.

-Nhưng tình trạng bệnh của Thiên Hằng diễn biến khá nặng. Tâm lý không ổn định sẽ rất nguy hiểm. Tốt nhất là anh chị nên cho bé khám bác sĩ tâm lý đi.

Bệnh nhân tự tử không hiếm. Nhưng Thiên Hằng mới có tuổi lại tự tử, khiến ông cảm thấy rất lo.

…Vết cắt trên tay Thiên Hằng khá sâu song do đã điều trị được chuyện không đông máu nên cũng không nguy hiểm tới tính mạng. Buổi chiều khi thuốc mê vẫn còn, cậu bé đã được chuyển tới một phòng bệnh sang trọng rồi.

Khi Thiên Hằng tỉnh lại, gương mặt Lạc Ân mờ mờ ảo ảo trước mắt. Nhưng cậu vẫn còn sống….Nhận định đó khiến mu bàn tay Thiên Hằng khẽ run lên:

-Tiểu Hằng, con tỉnh rồi.

Lạc Ân vội vàng ngồi xuống chiếc ghế. Đến khi thấy Thiên Hằng có vẻ bình thản, cô mới nhỏ giọng, hỏi thăm:

-Con…con thấy trong người thế nào?

-Ổn rồi ạ! – Thiên Hằng lại nhắm mắt như ngủ -Mẹ yên tâm.

Thái độ lạnh nhạt như trước. Song Lạc Ân vẫn kiên nhẫn dỗ dành cậu bé. Cô còn mang một tô cháo bốc khóc, đút cho Thiên Hằng:

-Con ăn cháo đi….

Thiên Hằng chỉ hả miệng, phối hợp, ngoài ra không nói thêm lời nào nữa. Nhưng Lạc Ân lại có chuyện muốn nói…Là chuyện vô cùng quan trọng đối với quan hệ của cô với Thiên Hằng.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio