-Thiệu Thiên Hằng!
Tiếng gọi rất lớn, nhưng Thiên Hằng không hế quay lại. Anh biết đó là ai.
-Thiên Hằng.
Vai Thiên Hằng bị đập mạnh. Sau đó là tiếng thở hồng hộc của Trần Thập Toàn:
-Biết ngay là ông ở đây mà.
A Tú- cô bé bán đậu hủ năm xưa giờ đã trở thành một cô gái xinh đẹp. Có nhiều chuyện đã xảy ra trong quãng đời trưởng thành của cô ấy. Nhưng có một điều không thay đổi. A Tú vẫn dữ dằn không kém ngày nào.
Trần Thập Toàn cũng không thay đổi. Chỉ là mập lên không ít. Nhìn cái dáng chạy lạch ba lạch bạch của bạn, không ít lần Thiên Hằng cười khẽ. Ngoài những người thân, hai người bạn đó là hai kẻ không cùng dòng máu bước chân được vào thế giới của Thiên Hằng.
-Uống đi!
Dưới chân Thiên Hằng có khá nhiều lon bia rơi vãi. A Tú và Thập Toàn nhìn nhau:
-Uống với ông cũng được. Sao mà phải uống, nói nghe coi!
A Tú bật nắp lon bia, uống cạn. Thập Toàn lo lắng nhìn vẻ mặt mệt mỏi của Thiên Hằng:
-Thiên Hằng…
-Thiệu Thiên Hằng!
-Biết rồi- Lại một lon bia nữa được bật nắp, Thiên Hằng thở hắt ra -Tiểu Khiết có thai rồi.
-Gì chứ?
Tiểu Khiết là tiểu công chúa trong lòng Thiên Hằng. Con bé được lo lắng còn hơn cả em ruột. Hầu như ai đeo đuổi nó đều không qua được ải của Thiên Hằng. Vậy thì sao…?
-Có thai với Vĩnh Lạc.
A Tú và Thập Toàn đã hiểu. Hai đứa nó đối với Thiên Hằng như anh em một nhà, giờ lại làm chuyện như thế, làm sao mà người làm anh như Thiên Hằng chịu nổi. Đám trẻ bây giờ…
-Nhưng mà tụi nó còn nhỏ mà. Mới có mười mấy tuổi….
-Khi tôi mang thai, không phải cũng chỉ mới hai mươi tuổi thôi sao?
Thập Toàn im lặng. Thiên Hằng cũng ngừng uống bia. Nỗi đau của A Tú hình như đang trở lại rồi.
-Khi đó Tiểu Toàn nói với tôi là đừng phá thai…
-Nhưng tôi phản đối. -Thiên Hằng cất tiếng- Tôi bảo, giữ lại đứa nhỏ chỉ làm khổ cho nó. Nó sẽ khổ cả đời.
-Giờ Tiểu Lân gần tuổi rồi.- A Tú cười khẽ- Nó vẫn rất vui vẻ, phải không?
Có nhiều lý do để A Tú giữ lại đứa nhỏ đó. Quan trọng nhất vẫn là…
-Vĩnh Lạc không phải là Thập Toàn. Mày yêu A Tú phải không?
Mặt Thập Toàn hơi đỏ lên. Tuy đã kết hôn nhưng mỗi lần đứng trước A Tú, anh vẫn lúng túng như thế. Tình cảm đối với A Tú luôn là một sự yêu thương tuyệt đối. Dù cô có thế nào, trong mắt người khác không toàn vẹn ra sao.
-Vĩnh Lạc không yêu Niệm Khiết. Niệm Khiết cũng chỉ xem Vĩnh Lạc là anh trai. Hai đứa chẳng qua là một lần lầm lỡ. Có thể sẽ ân hận suốt đời.
-Ông cũng biết nói là có thể thôi mà -A Tú bĩu môi- Mà sao ông biết, Vĩnh Lạc không như Thập Toàn được chứ. Ông luôn là thiên hạ đại cố chấp đó Thiệu Thiên Hằng à…
Có những nguyên tắc Thiệu Thiên Hằng đặt ra thì sẽ không bao giờ thay đổi. Nhưng con người không thể lúc nào cũng hoàn hảo được. A Tú nhìn đồng hồ, kéo tay chồng:
-Về thôi anh. Để ổng có không gian suy nghĩ đi.
Thập Toàn vẫn đang gom những lon bia rỗng vương vãi trên đất, cười hiền:
-Đợi anh nói với Thiên Hằng chút xíu thôi.
Từ nhỏ đến lớn Thập Toàn luôn ít nói. Bên cạnh Thiên Hằng, anh bao giờ cũng là một nhân vật không ai nhắc đến. Nhưng Thập Toàn không bao giờ ganh tỵ với người bạn tài giỏi đó. Mỗi người sinh ra trong đời đều có một vị trí của riêng mình.
-Khi xưa, mày nói với A Tú là đừng nên giữ đứa bé. Tao cũng thấy lời mày nói rất đúng. Nhưng tao tôn trọng ý của A Tú. Con là của cô ấy, giữ hay không nên để cô ấy quyết định, Thiên Hằng à…
Đôi mắt đã nhập nhèm của Thiên Hằng chợt sáng lên.
Thập Toàn vỗ vai bạn, nhẹ nhàng:
-Tao nghĩ, khi thương yêu một ai đó, không nhất định phải quyết định giùm họ. Nếu tao là mày, tao sẽ để hai đứa nó tự quyết định, sau đó dù thế nào thì cũng không bỏ mặc, ráng hết sức mình mà giúp đỡ tụi nhỏ. Làm anh chị, sao mà để em út đau khổ, tự bơi một mình được phải không?
A Tú mỉm cười nhìn chồng, khoác tay anh về nhà. Trần Thập Toàn của cô không có ngoại hình xuất chúng nhưng ở bên anh, cô luôn cảm nhận được một sự ấm áp, bình an từ tình yêu chân thành mang lại. Không phải ngẫu nhiên mà “thiên tài” Thiệu Thiên Hằng kia lại vô cùng trân trọng tình bạn với Thập Toàn đến thế. Cô tin sau những lời khuyên đơn giản đó, Thiên Hằng sẽ biết mình phải làm gì với hai đứa nhóc trót phạm lỗi kia.