Hoàng Tử Nhỏ Mẹ Yêu Con

chương 96: nt niệm kiều: cảnh cáo “nhẹ nhàng”

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Thật ra, những chuyện ân ân oán oán, Từ Thành Luân không phải như những nhân vật nam trong truyện ngôn tình hay phim HK xem là lý tưởng sống. Điều anh muốn, là cuộc sống yên ổn. Em gái anh hạnh phúc, vui vẻ. Nhưng ông Từ không buông tha cho hai anh em họ. Những người như cô tiểu thư Quan Hải Kỳ kia nữa. Thành Luân đành làm những việc phải làm.

Công việc làm ăn của Từ thị với Báo đầu được giao cho anh phụ trách. Thành Luân nâng ly rượu đỏ. Ông ta vẫn còn lương tâm đó chứ. Con trai ruột không để nó dính tới những chuyện phi pháp như vầy.

Báo đầu không chỉ buôn bán hàng lậu trái phép. Họ còn kinh doanh vũ khí và bạch phiến. Thành Luân chẳng muốn dính vào bạch phiến, nhưng kinh doanh vũ khí lợi nhuận lớn, được ông Từ đồng ý, anh không từ chối, đã bắt đầu hợp tác với Báo đầu được vài vụ rồi.

Đại ca phụ trách khu vực HK của Báo đầu là Đỗ Thập Tam rất vừa ý với cách làm việc rõ ràng, mọi thứ đều lên kế hoạch tỉ mỉ, chu đáo của Từ Thành Luân. Anh nhờ ông ta hỗ trợ. Nhà họ Quan tuy cũng là một nhà giàu có nhưng đối với xã hội đen thì không có quan hệ gì đặc biệt. Đỗ Thập Tam sảng khoái đồng ý ngay.

-Tiểu Luân, anh có cần chuẩn bị phòng đặc biệt cho chú em không?

Thành Luân cười nhẹ, lắc đầu. Đám người Đỗ Thập Tam chắc là nghĩ anh muốn làm gì cô gái ấy. Nỗi đau khổ nhất đời của con gái là bị làm nhục. Từ Thành Luân không thích hành hạ người khác, càng không muốn bẩn tay mình vì một kẻ ngu ngốc. Chẳng qua tình thế bất đắc dĩ, nếu không cho cô ta một bài học, e là cả một kế hoạch anh dày công chuẩn bị sẽ bị phá hỏng ngay.

Hải Kỳ nhanh chóng bị đàn em của Đỗ Thập Tam bắt về một biệt thự nhỏ ngoại ô. Cả quá trình đều thực hiện nhanh gọn. Khi tỉnh lại, cô chỉ có một mình trong phòng cùng với Từ Thành Luân.

-Anh…anh…Anh bắt tôi về đây làm gì? Anh…

Hải Kỳ không nghĩ tới chuyện mình sẽ bị bắt cóc. Quan gia giàu có, thuê vệ sĩ cho gia đình không ít. Nhưng đám vệ sĩ đông đúc ấy lâu ngày nhàn hạ, làm sao đối phó nổi với xã hội đen. Huống gì, Hải Kỳ đang vui sau khi phá được đám cưới của Trình Vân và Niệm Kiều. Cô càng phải tăng cường việc lấy lòng gia đình họ Trình bằng cách lui tới thường xuyên nhà họ, thăm hỏi Trình Vân và người nhà nên không mang vệ sĩ theo. Không ngờ.

-Cô Quan…Đáng lẽ chuyện phá đám cưới, cô cần tìm thêm một quân sư hơn là tự mình thực hiện. Nếu hôm đó phần phát thanh là cuốn băng ghi lại đối thoại của anh em tôi thì hiệu quả còn hơn nhiều. Nhà họ Trình sẽ vì chuyện em tôi lừa gạt họ mà có phản ứng mạnh hơn. Trình Vân là đàn ông, lại bị gạt ít nhiều cũng hận Tiểu Kiều. Người khác nhìn vào sẽ đánh giá anh em tôi không ra gì….Đằng này chỉ có một đoạn ghi âm lại chuyện Trình Vân muốn chơi đùa với Tiểu Kiều. Em gái tôi trở thành nạn nhân, nếu sau này nó giải thích với mọi người là do phát hiện ra mọi chuyện, trong cơn suy sụp nó mới lợi dụng tôi trả thù Trình Vân. Đường quay lại vẫn còn, phải không cô Quan?

Hải Kỳ im lặng…Tim cô đập lên thình thịch. Khi biết chuyện hai người này là anh em ruột, Hải Kỳ vừa hoang mang vừa lo sợ. Cô chỉ nghĩ tới việc Trình Vân biết chuyện họ chưa xảy ra quan hệ sẽ càng thương yêu Niệm Kiều hơn. Đàn ông vốn ích kỷ. Những khả năng Từ Thành Luân nói, cô hoàn toàn chẳng nghĩ đến.

-Anh…anh muốn gì?

-Bắt cô tới đây, đương nhiên không phải chỉ để dạy cô làm thế nào cho đúng. Cô đã biết quá nhiều.

-Anh…

Hải Kỳ kinh hoàng khi trên tay Từ Thành Luân là một khẩu súng đen ngòm. Anh thong thả lắp đạn….Tiếng lên nòng lách cách.

-Trong này có viên đạn không nổ được. Cô Quan, nếu cô may mắn…Khi tôi bóp cò, gặp viên đạn ấy, cô sẽ được về nhà.

-Anh…anh không được làm bậy- Hải Kỳ vùng vẫy, thét lên trong hoảng loạn- Anh điên rồi. Giết người. Kẻ giết người…Anh…

-Một ngày có bao nhiêu người mất tích – Từ Thành Luân rắn giọng- Cô đang ở nơi của tôi. Tôi bắn chết cô. Mặt cô rạch nát. Người cô cắt ra vài đoạn, mang bỏ ngoài biển…Cô nghĩ, người ta có phát hiện ra không?

-Anh….-Hải Kỳ co rúm người khi họng súng lạnh lẽo kề sát vào thái dương- Anh…Tôi van anh mà….Đừng…

-Thế nào là đừng- Từ Thành Luân bất ngờ xốc Hải Kỳ lên, đá mạnh vào bụng cô- Khi cô làm chuyện đó, cô mong em tôi đừng dừng lại phải không? Vậy sao tôi phải dừng? Cô Quan, cô nói đi. Tại sao?

Hải Kỳ đau đớn bởi cú đá mạnh vào bụng. Chưa kịp định thần, gương mặt xinh đẹp đã lãnh trọn một tát tai. Tóc cô bị giật mạnh ra sau. Gương mặt Từ Thành Luân vẫn vô cùng thản nhiên.

-Hành hạ con gái thì đàn ông chúng tôi có rất nhiều trò. Đánh đập là trò nhẹ nhất. Cô xinh đẹp như vậy, cho cô sang Mã Lai hay Singapore làm gái đứng đường cũng được. Một ngày tiếp chừng vài người khách, lúc nào cũng phải dạng chân ra hầu hạ họ. Cô Quan, cô muốn thế nào?

-Anh…anh dám…? Anh…

-Cô nghĩ tôi không dám?- Từ Thành Luân cười khẽ- Nếu không dám, tôi đã không bắt cô về đây rồi. Hay là cô muốn thử xem, tôi có dám làm hay không?

Đầu súng lạnh lẽo lại dí vào thái dương. Từ Thành Luân đưa tay lên cò súng, chuẩn bị bóp cò.

Quan Hải Kỳ thực sự sợ hãi. Cô hét lên, càng hoảng loạn vùng vẫy thì càng bị đôi tay như gọng kiềm đè mạnh xuống sàn nhà:

-Đừng…đừng mà….Đừng…

-Cô chết sớm sẽ không vui phải không?- Từ Thành Luân nâng một xô nước lạnh xối lên đầu Hải Kỳ- Tỉnh táo lại…Chúng ta chơi tiếp.

-Không…đừng mà….Không…

Nhanh như chớp, Quan Hải Kỳ đã bị trói vào trong một cây cột lớn. Từ Thành Luân cầm trên tay một chiếc lồng nhỏ. Bên trong có một con vật đang cựa quậy. Khi định thần, Hải Kỳ càng sợ hãi hơn. Đó là một con chuột rất to.

-Anh…anh muốn gì?

-Cái này thì không cần cô chết- Thành Luân bắt con chuột bằng một tay, xách đuôi nó để thân hình con vật lộ ra dưới ánh sáng- Nơi này rất nhiều chuột cống. Cô Quan, cô có muốn bày tỏ tình cảm với chúng không?

-Á…

Con chuột to lớn dí sát vào mặt. Từ Thành Luân một tay nắm đuôi con chuột, một tay giữ đầu Hải Kỳ, đưa sát cái miệng dơ bẩn với bờ môi đỏ mọng của cô. Con chuột cố gắng vùng vẫy. Những chiếc móng của nó phớt qua miệng Hải Kỳ. Từ Thành Luân còn kéo áo cô ra, để con chuột vào trong khe ngực, để nó vùng vẫy, cào cấu. Sự kinh hoảng lên tới tột độ. Quan Hải Kỳ gào khóc, cuống quýt cầu xin:

-Tôi van anh…Đừng làm vậy. Đừng…

Mái tóc mượt mà lại bị nắm mạnh, kéo ra sau. Ánh mắt Từ Thành Luân như ác quỷ từ địa ngục, đỏ ngầu:

-Cô nên nhớ…Đây chỉ là đòn cảnh cáo. Nếu ngày mai, cô không mang toàn bộ băng ghi âm và hình ảnh giao cho tôi, lần đón tiếp sau sẽ có rắn, sẽ có từng con rắn uốn éo trên người cô. Chân cô Quan sẽ được mở ra thật rộng. Vài thằng đàn em tôi rất thích gái sạch, lại xuất thân từ danh gia vọng tộc. Bên Mã Lai lúc nào cũng thiếu người làm việc tiếp khách mà.

Gào khóc tới tuyệt vọng, Hải Kỳ sợ hãi nhìn Từ Thành Luân như nhìn một quái vật mới nổi lên từ địa ngục. Anh thản nhiên phủi áo, quăng con chuột xuống sàn.

-Tôi không thích nói lời dư thừa, cảnh cáo ai hết. Quan gia của cô thì cô tự biết. Nếu cô nghĩ, họ sẽ bảo vệ che chở được cô cả đời thì cứ mang đoạn ghi âm đó ra công bố. Tôi chờ, nhất định sẽ chờ. Ngày mai cô gặp tôi đưa đoạn phim mình đang giữ hay gửi cho người khác, đó là chuyện của cô

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio