PHẦN : ĐI TÌM HOÀNG TỬ
Em đi tìm hoàng tử…
Trong cổ tích xa xưa…
Bằng khát vọng mong chờ….
Nhưng toàn là ảo ảnh…..
/ tuổi. Tôi ý thức được mình không đẹp. Thật đáng buồn vì điều đó. Nhưng không sao, theo như những gì mẹ tôi nói thì “hồng nhan thường bạc phận” ( mặc dù con bạn thân của tôi suốt ngày lại ca cẩm thời nay “hồng nhan là bạc triệu”) nên tôi cũng không mấy bận tâm về nhan sắc dưới mức bình thường của mình.
Tôi có một cái tên mà theo bản thân tôi tự nhận định thì nó khá ấn tượng : Trần Thanh Thanh. Thế nhưng lũ bạn ở trường chẳng bao giờ chịu gọi tôi bằng cái tên dễ mến ấy mà cứ luôn “gào thét” cái biệt danh mà tôi ghét nhất trần đời: Chảnh! Từ thưở cha sinh mẹ đẻ đến giờ đó là cái nick name mà tôi căm thù và dị ứng nhất. Mãi đến tận sau này tôi mới hiểu sơ sơ như thế nào là “chảnh” và vì sao người ta lại cứ gọi tôi là “chảnh”. Chắc hẳn điều này bắt nguồn từ việc tôi từ chối thẳng thửng lời mời đi ăn kem của một trong ba thằng hotboy của khối. Nhưng họ cũng vô lý thật. Cái gì tôi thích thì tôi mới làm. Còn cái gì tôi ghét thì có treo tôi lên cột điện tôi cũng không bao giờ làm. Đằng này cái thằng nhóc đấy chính là mẫu con trai mà tôi liệt vào danh sách “những XY sến” ( tức là những thằng con trai cứ tưởng mình là nhất, coi mình là trung tâm của thế giới, luôn làm những hành động không thể vô duyên hơn để người ta chú ý và bàn cãi) thì thử hỏi làm sao tôi đồng ý được. Cho dù hắn có đẹp trai lai láng như diễn viên Hàn và có một gia đình giàu sụ, giàu đến mức “nức đố đổ vách” thì đối với tôi cũng chỉ là thứ thùng rỗng kêu to mà thôi.
Ấy vậy mà chính tôi lại mâu thuẫn với bản thân mình. Khi mà tôi lại đang quyết tâm đeo đuổi một thằng nhóc cũng thuộc dạng hotboy khác trong trường. Nếu bạn hỏi người bạn của tôi về việc này thì phải đến… đứa phán thẳng vào mặt bạn một câu: Con đó bị khùng! Có lẽ là họ đúng. Vì cái thằng nhóc mà tôi thích nằm trong topten từ dưới đếm lên của trường về khoản đạo đức. Mức độ quậy phá của nó thì hoàn toàn có đủ khả năng gia nhập vào băng nhóm khủng bố của Osama Binladen. Thằng nhóc này có một cái tên khá kêu: Vũ Hoàng Trọng Tuấn. Nó có một khuôn mặt mà như nhiều người nhận xét là baby, cute, kool v.v… Tóm lại là đẹp. Nhưng chỉ được có nhiêu đó. Còn trình độ học vấn thì chính tôi cũng phải thừa nhận là tệ. Nếu không muốn nói là…”dốt đặc cán mai”! Không biết nó có…ngu thật không nhưng buổi lễ chào cờ nào tôi cũng thấy tên nó được “đề xướng” với “danh hiệu” học sinh có kết quả học tập trong tuần “dã man” nhất! Một tuần có ngày thì hết ngày rưỡi nó chuồn học. Còn lại thì ngủ gà ngủ gật trong lớp. Tuy nhiên ai cũng phải thừa nhận nó có một khả năng trời phú. Nhưng tôi thì lại không tự hào về điều này chút nào. Nói ra chắc các bạn cũng biết tỏng rồi. Đó chính là tài “tán gái”. Không con nào thoát được khỏi tay nó. Và cũng không con nào thoát cảnh đau khổ vì bị nó..đá. Đơn giản một điều nó là người không bao giờ thích đậu tại một bến nhất định. Lâu lắm thì cũng chỉ tháng mà thôi rồi sau đó đường ai nấy đi. Nhưng đau một chỗ là những con nó đã thích, đang thích và sẽ thích đều là những đứa “may mắn” hơn tôi về khoản nhan sắc. Suy ra một kết luận rằng nó sẽ chẳng bao giờ để ý đến tôi…Buồn vì điều này….
Muốn đưa ra một lý do vì sao tôi như thế này ( tức là cũng học hành kha khá, gia cảnh đàng hoàng) mà lại đâm đầu thích loại con trai như vậy thì tôi cũng chịu. Tình cảm mà! Làm gì có khái niệm nguyên nhân và kết quả. Cứ thấy thích là thích thôi. Nhiều lúc tôi cũng phải thừa nhận là mình hơi không bị bình thường trong chuyện tình cảm.
Tôi có một ông anh với chiều cao khá khủng bố m. Anh tôi chẳng đẹp, cũng chẳng giỏi giang gì. Chỉ được cái dẻo miệng. Nhưng ngần ấy thôi cũng đủ để bao đứa con gái chết lên chết xuống vì ảnh. Tôi đã ngán ngẩm lắm rồi cái cảnh anh gọi điện, buông một lời chia tay nhẹ nhàng mà theo tôi nghĩ là chẳng có chút thành ý gì với một chị nào đó rồi cắt máy cái rụp. Và tất nhiên đầu dây bên kia sẽ là những tràng khóc nức nở và chắc chắn sẽ không thiếu ý định…tự tử vì tình! Tôi thấy lũ con trai xung quanh mình sao mà tệ quá! Họ yêu cho có cảm giác rồi sẵn sàng vứt bỏ thứ tình yêu cũ để đi tìm thứ tình yêu mới thú vị hơn mà không biết mình đã gây ra biết bao nhiêu nỗi đau cho “một nửa thế giới”. Nhưng nói gì thì nói, cuối cùng tôi cũng phải chấp nhận chịu đau khổ khi đi thích một thằng nhóc còn tệ bạc gấp mấy lần anh trai tôi. Phải chăng tôi đang thực hiện đúng cái nguyên tắc muôn thưở của tình yêu:”điên vì tình”?
Bây giờ là h tối…
Tôi có thói quen online khá muộn. Lúc nào cũng tầm h tôi mới onl.
Và tối nào onl tôi cũng có thói quen chat với một người...
Đó chính là “Hoàng tử Online” !
« Hôm nay đi học có gì vui không nhóc ? »
« Chẳng có gì vui cả chị ơi ! Chán chết đi được ! »
« Sao lúc nào em cũng thấy chán thế ! Phải vui vẻ mà sống chứ ! »
)L« Chị nghĩ em có thể vui vẻ được khi mới bị thất tình xong à ?
)J« À ờ ! Nhưng dù gì chuyện cũng xảy ra rồi ! Em buồn cũng có ích lợi gì đâu ! Cố quên đi nhóc !
« Chị nói nghe dễ quá ! Chị cứ thử thích một ai đó rồi bỗng dưng bị người đó phản bội đi ! Lúc đó chị mới hiểu được cảm giác của em bây giờ ! +_+ »
)J« Ai nói chị chưa thích ai....À ờ....không có gì....Mà em là con trai ! Phải mạnh mẽ lên chứ ! Không thích nhỏ này thì chuyển đối tượng đi !
« Nói như chị thì ai cũng nói được ! Thôi em mệt ! Em đi ngủ đã ! pp chị ! Em out ! »
Prince is now offline...
Thế đấy ! Cuộc nói chuyện của chúng tôi nhiều khi chỉ nhàm chán đến vậy mà thôi. Nhưng không hiểu sao cả tôi và nó đều không thể không nói chuyện với nhau mỗi đêm. Lắm lúc biết là chẳng có gì để nói những vẫn Buzz và pm cho nhau. Con người đúng là luôn có những hành động kỳ quặc mà bản thân mình không thể hiểu nỗi.
Tôi quen thằng nhóc này cũng được gần nửa năm, qua một diễn đàn trên mạng. Thời gian tôi và nó chat với nhau kể cũng dài nhưng sự thật là ngay đến tên nó là gì tôi cũng không biết. Nó vẫn luôn gọi tôi là Princess còn tôi thì gọi nó là Prince. Hoàng tử thua công chúa tuổi và xưng với công chúa bằng ...em. Nghe buồn cười phải không ? Nhưng tôi cứ thấy thích thích điều này. Vì nó đặc biệt. Prince bé bỏng của tôi chưa từng nhìn thấy mặt của tôi và tôi cũng vậy. Nhưng trong trí tưởng tượng phong phú của mình, tôi luôn mặc định đó là một thằng nhóc tuổi đẹp trai và cao ráo. Không hiểu sao tôi lại có suy nghĩ như vậy, có lẽ từ cách nó nói chuyện, tôi cũng không biết nữa....
Nhưng tôi thấy hạnh phúc vì mình có những hai « hoàng tử Online » !
Ngoài thằng nhóc tuổi này ra, tôi còn có thêm một người bạn bằng tuổi nữa. Nhưng hiện giờ cậu ấy không ở Việt Nam mà đang du học bên Đức. Vì thế giờ giấc online giữa chúng tôi cũng khác đi. Đa phần đều là đêm khuya tôi mới có thể thấy nick cậu ấy sáng. Cũng vì lẽ đó mà thời gian chúng tôi nói chuyện ít hơn rất nhiều so với thời gian tôi và thằng nhóc tuổi chat với nhau. Nhưng không sao. Cậu ấy khá hợp tính tôi. Và tôi mến cậu ấy vì điều đó !
Cái tuổi đầy mơ mộng của tôi xuất hiện vị hoàng tử như thế. Một hoàng tử thật và hai hoàng tử ảo. Nhưng nói cách nào đi nữa thì cũng đều đang rất xa tầm với của tôi....Một con nhóc có cái biệt danh khác người và một nhan sắc dưới mức bình thường.....
Nhưng chắc hẳn lúc đó tôi không ngờ được rằng....
Sẽ có ngày...
Hoàng tử Online sẽ bước vào cuộc đời tôi....
Thật hoàn toàn....
Chứ không phải là qua ô chat ảo ảnh.....
/ Một ngày như mọi ngày, tôi đi học. Theo thường lệ, sau khi gửi xe ở nhà xe, tôi lon ton xách cặp đi vào lớp, không quên ghé qua đọc bảng thông báo của nhà trường. Nói là bàng thông báo cho oai, chứ thực ra trên đó toàn là « tác phẩm » của lũ học trò. Nào là những bức ảnh « hot » của một hotboy nào đó trong lúc đang ngủ, những bức thư tỏ tình của mấy em tội nghiệp, những dòng « tuyên bố » hùng hồn của một phe phái nào đó trong trường. Tôi thường đọc mấy cái đó để giải trí cho vui, vì thực ra mà nói, nó không khác « truyện cười » là mấy. Nhưng có lẽ hôm nay tôi không thể cười được nữa.....
Tôi nheo con mắt lại, chúi đầu gần như sát bảng để nhìn. Một nỗi xấu hổ xen lẫn tức giận bắt đầu trào lên trong người tôi. Cái gì thế này chứ ?????? Có nằm mơ tôi cũng không ngờ có ngày chính mình lại là kẻ « vinh dự » được dán tên lên bảng. Dù rất muốn nhưng tôi không thể phủ nhận được cái bức thư tình dài... trang của mình gửi cho Trọng Tuấn đang nằm sờ sờ trên đó, kèm theo một dòng tít khá shock : « bức thư tình kỷ lục ». Tôi vội vàng lột phăng bức thư ra khỏi bảng bằng một sự tức giận cực độ. Nhưng hành động ấy có vẻ không vớt vát được tình hình, vì ngay lúc đó, tại nơi tôi đang đứng, hàng trăm con mắt của những đứa bạn đồng môn đang đổ dồn về phía tôi. Ngỡ ngàng cũng có, buồn cười cũng có, tóm lại, tôi đang bị nhìn bằng một sự trêu chọc. Nhưng vốn là người có sức « chịu đựng » và mức độ « bình tĩnh » khá cao, tôi cố gắng kìm lại, vo tròn đống giấy vụn trong tay rồi cúi gầm mặt bước đi về phía lớp. Khỏi nói các bạn cũng biết, đằng sau lưng tôi lúc đó tình hình tồi tệ đến mức nào.
Tôi bước vào lớp như kẻ mất hồn, gương mặt thảm sầu. Nhưng chẳng ai chú ý đến điều đó. Đơn giản vì lớp tôi là một lớp không có sự đoàn kết. Sĩ số chỉ được có mà chia ra không biết bao nhiêu là phe phái. Phe này ghét phe kia, tìm mọi cách « trù dập » phe kia. Chẳng ai chịu nhường ai. Lắm lúc tôi tận mắt chứng kiến cảnh tượng hai phe nào đó trong lớp bay vào đánh nhau túi bụi ngay trong phòng học. Nhưng chẳng ai can thiệp làm gì, vì đơn giản, với tụi tôi, chuyện này là cực kì bình thường. Can thiệp đôi khi mình lại phải lãnh đòn oan. Tôi với con nhỏ bạn thân may mắn không bị phe nào ghét bỏ vì chúng tôi nằm trong nhóm trung lập. Tức là chơi với tất cả và cũng không thân với ai cả.
- Đáng đời mày ! Tao đã nói là bỏ quách cái thằng mất dịch ấy đi ! Thế mà mày cứ đeo nó như đỉa đói !
Đó chính là câu chào hỏi đầu buổi của Liên – con bạn mà tôi cho rằng là « thân nhất trần đời » với mình.
- Kệ tao ! – tôi đáp lại bất cần.
- Tao cũng muốn kệ lắm chứ ! Nhưng thấy mày điên quá !Tao chịu không nỗi ! – Liên nổi khùng đập bàn ầm ầm. Tính nó vốn nóng nên tôi cũng không chấp.
- Tao mà biết thằng nào dán bức thư mồ hôi nước mắt của tao lên cái bảng chết tiệt đó thì tao sẽ chôn sống nó ! – tôi cũng bức xúc theo.
- Mày đúng là hết thuốc chữa mà. Còn ai vào đây nữa, thằng Tuấn chứ ai ! Bêu xấu những bức thư tỏ tình của mấy con nhỏ tội nghiệp là sở thích của nó mà. Có ngon thì mày đi chôn sống nó đi ! – Liên biễu môi.
Và thế là tôi lại thở dài. Liên nói đúng. Ngay cái lúc thấy bức thư của mình bị dán lên bảng thì tôi đã biết kẻ nào làm. Có lẽ bạn thấy tôi thật điên. Vì dù đã biết có đưa thư cho hắn thì cũng bị hắn dán lên đó để bêu xấu vậy mà vẫn cứ còng lưng ra mà viết rồi tìm mọi cách đưa cho tên « mất dịch » ấy ! Nhưng tôi cũng bó tay với chính mình. Ai bảo tôi thích hắn. Và ai bảo cái tính đã thích cái gì thì phải làm được cái ấy của tôi.
...........................................................
Giờ ra chơi.
Tôi nằm dài trên bàn. Buồn ngủ. Tôi hôm qua tôi thức cả đêm để chat với Bom – Hoàng tử Online thứ của mình nên sáng nay mắt mở không ra. Cũng giống như với Prince, tôi không biết tên thật của Bom là gì, chỉ biết là cậu ta tự xưng mình là Bom, và tôi tự xưng mình là Lin. Nhưng điều đó cũng không ảnh hưởng gì lắm tới mối quan hệ tốt đẹp của chúng tôi. Qua cách mà Bom nói chuyện, tôi nghĩ cậu ấy khá cá tinh và hiểu chuyện. Dường như chẳng bao giờ chúng tôi cãi vả nhau, còn đối với Prince thì chuyện đó như cơm bữa. Prince luôn nghĩ là mình đúng và phủ nhận hoàn toàn những ý kiến của tôi. Lắm lúc tôi phát điên lên vì điều đó. Nhưng cũng may trong những cuộc xung đột như thế, Prince lại là người xin lỗi trước. Và thế là mọi chuyện coi như được giải quyết. Nói chuyện với Bom vốn ngoại ngữ của tôi cũng được cải thiện đáng kể, vì đa phần cậu ấy dùng tiếng Anh để chat với tôi nên tôi cũng phải « chiều » theo mặc dù khả năng ngoại ngữ của tôi chỉ ở mức trung bình. Tối hôm qua Bom tâm sự rằng ở lớp mà cậu đang học có một cô bạn người Trung Quốc tặng quà tỏ tình với cậu, nhưng đáng tiếc là Bom chẳng hề có cảm tình với bạn ấy nên hỏi tôi có cách nào giúp cậu từ chối lời tỏ tình ấy sao cho tế nhị và ít bị mất lòng nhất. Và tất nhiên là tôi dùng toàn bộ vốn sống của mình để giúp cậu ấy. Nếu Bom biết chính tôi cũng đang long đong lận đận với chuyện tình cảm của mình thì chắc đã chẳng cảm ơn rối rít những lời khuyên (mà không biết có ích hay không) của tôi.
Đang lim dim mơ màng với giấc ngủ bù, tôi bốc khói khi bị con bạn thân nhéo một cái thật đau vào hông kèm theo giọng nói không kém tù và là mấy :
- Mày còn ở đây mà ngủ được à ! Ra sân trường mà coi kìa ! Thằng hoàng tử cóc của mày đang làm cái trò gì kì khôi ở dưới sân đó đó! Ra coi cho sáng con mắt ra !
Dù chưa thật sự hiểu chuyện gì nhưng tôi cũng vội vã đừng dậy theo Liên ra sân...
Và giá như tôi không ra xem thì hay biết mấy, có lẽ Trần Thanh Thanh này sẽ không phải đau lòng như thế này....
/ Cái gì thế kia nhỉ ? Tuấn đang ...quỳ gối xuống trước mặt một con nhóc nào đó cùng với một bó hoa hồng nhung to thật là to. Nhìn thôi cũng cũng đủ biết là cậu ta muốn làm cái trò gì. Đối với tôi thì đây là chuyện...hoàn toàn bình thường ! Vì vậy nên thật lòng tôi chẳng tức tối hay ghen ghét gì mà tôi thấy đau lòng cho...con nhỏ đó. Rồi một tuần sau nó cũng sẽ phải « khăn gói » ra đi mà thôi...
Con nhỏ này nghe đâu là học sinh mới chuyển tới, nhìn cũng xinh xắn, nó được Tuấn chú ý đến chắc là bởi vì khuôn mặt hơi hơi lai Tây của mình. Tôi đưa đôi mắt bình thản nhìn xuống dưới, với góc nhìn thế này thì ánh mắt của tôi đối diện với ánh mắt của Trong Tuấn. Cậu ta từ dưới nhìn lên, nhìn tôi, rồi nhanh chóng quay sang nhìn « con mồi » lai Tây của mình. Kệ. Từ lâu tôi quen với chuyện này rồi. Nếu mà cậu ta không làm cái trò này thì đã không còn là Vũ Hoàng Trọng Tuấn mà tôi biết. Một lý do khiến cho tôi không phải mất công ghen tuông là chỉ cần sau tuần, con nhỏ này sẽ ra đi và một con nhỏ « không may » khác sẽ được thế chân. Nhanh lắm. Vì vậy tôi chỉ việc...ngồi xem tình hình. Nhìn sang những dãy hành lang khác, mấy anh khối và cũng đứng đầy cả ra để xem trò vui. Dù Tuấn chỉ mới lớp , chân ướt chân ráo bước vào trường nhưng đều phải khiến ấy anh khối trên lắc đầu thán phục vì những trò « không ai dám làm » của mình. Và tất nhiên việc Tuấn bị ghét cũng không phải là không có. Ai bảo cái tội dám vượt mặt đàn anh. Tôi cũng đã không ít lần chứng kiến cậu ta bị chận đánh, nhưng may mắn là đa phần Tuấn đều trốn thoát được, xui lắm thì bị bầm mặt chảy máu mũi mà thôi.
Quay lại với tình hình hiện tại, thái độ con nhỏ mới là điều khiến tôi chú ý. Khỏi cần phải nói là mức độ hạnh phúc của nó đang ở level nào. Khuôn mặt nó đỏ ửng, tay đưa lên miệng che đi sự ngạc nhiên xen lẫn ngượng ngùng. Sau vài giây im lặng, cuối cùng con nhỏ cũng gật đầu cái rụp rồi bẽn lẽn nhận lấy bó hoa. Thế là nó vẫn chỉ là một đứa ngây thơ trong vô vàn đứa ngây thơ khác. Tôi cứ mong nó sẽ từ chối, thế mới đặc biệt, hóa ra nó đồng ý ngay tức khắc. Chắc con nhỏ này cũng đang chết mê chết mệt cái nhan sắc trời cho của Trọng Tuấn, có cơ hội nên « nắm bắt » tại chỗ. Mọi người thấy trò vui đã kết thúc nên đồng loạt quay lưng về lại lớp. Chẳng có chút thú vị gì. Tôi cũng vậy, thở dài một cái rồi cầm tay nhỏ Liên đi vào trong.
- Có thế thôi mà mày cũng phá giấc ngủ bù của tao ! – tôi càm ràm, nằm dài ra bàn.
- Tao bó tay với mày ! Nhìn thấy thế mà chẳng có chút xúc động gì. Mày thích thằng mất dịch ấy thật không vậy? – Nhỏ Liên vòng tay ra vẻ nghi hoặc.
- Có mày mới bị khùng! Tao không thích hắn thì mắc mớ gì tao phải gửi thư tình cho hắn, tặng kẹo cho hắn, lại còn giúp hắn ba lần bảy lượt trốn thoát tụi sao đỏ và thầy giám thị khi hắn đi học muộn hả? – tôi nói đều đều.
- Nhưng không ai thích theo cái kiểu của mày! Kì quặc lắm Chảnh ạ! – Liên lắc đầu ngán ngẩm.
- Mặc kệ tao! Mày đừng có khuyên can, vô ích thôi! – tôi chẳng buồn cãi lại, bây giờ còn phút nữa trước khi vào học, tôi phải cố gắng…ngủ bù.
Cậu bạn ngồi bên cạnh (tôi quên nói với mọi người là trong lớp, tôi ngồi cạnh một thằng con trai) nhìn tôi với ánh mắt thờ ơ rồi tiếp tục chúi đầu vào cuốn sách dày cộm của mình. Thực lòng mà nói, tôi không hiểu được tính cách của Minh – thằng ngồi cạnh mình, bởi suốt ngày nó không nói một tiếng, khá lắm thì tôi chỉ có thể nghe được giọng nó khi cô gọi nó đứng dậy phát biểu, còn lại suốt thời gian học, chẳng bao giờ thấy nó thốt ra lời nào. Nhưng điều khiến tôi tức nhất là dù tôi và nó ngồi với nhau được gần bốn tháng nhưng nó chỉ xem tôi là không khí không hơn không kém. Dường như sự tồn tại của một con bạn ngồi bên là không có trong suy nghĩ của nó. Lắm lúc tôi cố gắng gây sự chú ý của Minh nhưng vô hiệu. Điển hình là một lần, trong giờ sinh hoạt lớp, thấy nó cứ cắm đầu cắm cổ đọc cuốn truyện dày cộm mà không thèm nói với mình một lời, lập tức tôi giựt phăng cuốn truyện trong tay Minh và dùng gương mặt thách thức nhìn nó. Tôi những mong máu điên trong người thằng bạn sẽ nổi lên và tôi sẽ có cơ hội để gây gỗ với Minh, vì ít ra, nếu nó cãi nhau với tôi thì chứng tỏ đối với nó, tôi vẫn tồn tại. Ấy vậy mà sự trả lời của cậu ta khiến tôi ước chừng mình có thể đập đầu xuống bàn, là rằng, Minh chẳng hề tỏ ra bất cứ thái độ gì, khuôn mặt bình thản như tấm phản, cậu ta quay sang nhìn tôi một cái rồi rút trong cặp ra một cuốn sách còn dày hơn cuốn đang nằm trên tay tôi và tiếp tục đọc. Sự chịu đựng của tôi đã đạt tới cảnh giới cao nhất:
- Này! Phạm Minh! Tại sao cậu lại đối xử với tôi thế hả?????????????????? Cậu quá đáng vừa thôi chứ!!!!!!!!!!!! – Tôi hét toáng lên kèm theo một gương mặt tức giận thật sự.
Đồng loạt mọi thành viên trong lớp, kể cả cô chủ nhiệm dừng lại mọi hoạt động và dán con mắt về phía tôi và Minh. Nhưng lúc đó tôi không buồn để ý đến thiên hạ, tôi chỉ quan tâm đến cái cảm xúc đang bức bối trong người mình. Tính tôi là thế, muốn gì là làm, không nể sợ bất cứ ai. Sau tiếng hét kinh thiên động địa của tôi, Minh ngẩng mặt lên nhìn. Đó cũng là lần đầu tiên cậu ta nhìn thẳng vào mắt tôi bằng một sự chăm chú. Nhưng rồi cũng được có thế, chỉ vài giây sau, cậu ta lại trở về với cuốn sách thân yêu của mình. Tôi nổi khùng ném mạnh cuốn truyện xuống bàn rồi bỏ ra ngoài. Mọi người nhìn theo bằng sự ngạc nhiên xen lẫn khó hiểu. Mặc kệ. Tôi không chịu đựng được nữa rồi. Thế đấy! Sau chuyện đó, mối quan hệ giữa tôi và Minh vẫn vậy, chẳng có chút tiến triển. Một người nói nhiều như tôi mà phải ngồi bên cạnh một thằng nhóc có miệng nhưng coi như không thì thử hỏi làm sao mà tôi sống được cơ chứ???? Ấy vậy mà tôi vẫn sống đấy! Buồn.
Tan học.
Đang chuẩn bị leo lên con ngựa sắt cà tàng của mình, tôi hơi khựng lại khi thấy Trọng Tuấn cùng con nhỏ lai Tây cầm tay nhau đi về phía chiếc xe hơi nhìn giống như con bọ hung của nhà cậu ta. Nói không buồn thì cũng hơi vô lý. Nhưng thực sự thì buồn cũng có ích lợi gì??? Thà cứ coi như không có chuyện gì xảy ra để sống cho thoải mái. Tôi lắc nhẹ cái đầu rồi đạp xe đi, tiếng nhỏ Liên đằng sau lại í ới. Lúc nào cũng vậy, nó luôn là một bà già chậm chạp rù rờ.
Trời chiều mát mẻ thật. Tôi cố gắng đạp thật chậm để hưởng khí trời. Những hàng phượng hai bên đường đứng yên trong gió, thi thoảng một vài chiếc lá nhỏ khẽ khàng đáp đất theo những vũ điệu rất riêng của mình. Trên nền trời xanh, mấy đám mây cứ kéo nhau co cụm lại một chỗ và cùng tạo dáng. Màu ráng đỏ của chiều tà cũng dần xuất hiện để chuẩn bị tiễn Mặt Trời khuất dần sau rặng núi xa. Tôi thích buổi chiều hơn buổi sáng vì ở buổi chiều có cái gì đó buồn buồn rất thú vị, và tôi thích sự buồn buồn đó. Một con nhỏ ham vui và nói nhiều như tôi lại có cái sở thích này thì chắc hẳn ai cũng lạ. Nhưng con người mà! Sẽ có lúc ta không giống với ta thường ngày, ta sẽ có một góc khuất riêng chỉ mình ta biết….
h tối.
”J“ Hi nhóc! Hôm nay em onl sớm thế?
“ Hì! Hôm nay em có chuyện vui chị ạ! ;;)”
”J“Chuyện vui???? Gì thế???
“ Em đã biết mình thích ai rồi! Thế mà bấy lâu nay em cứ đi tìm kiếm! :D”
“ :)), trời đất! Mấy hôm trước còn rên rỉ với chị chuyện bị thất tình mà bây giờ lại nói câu đó! Em mau thay đổi thật nhóc ạ! ^^”
“ Giờ nghĩ lại em cũng thấy mình khùng, tự nhiên đi đau buồn bởi một chuyện không ra gì, em nghĩ lại rồi chị ạ, em không thích con nhỏ đó chút nào, chỉ là do em ngộ nhận thôi, em thích người khác! :D”
“ Rồi rồi! Thế con nhỏ nào “vinh dự” được em trai chị để ý thế? ;;)”
“ À ờ…”
”L“ Sao lại lắp bắp vậy? Nói cho chị nghe không được hả?
“ Thật ra thì…”
“ Bữa nay em sao thế???? Nếu không thích nói thì thôi vậy! +_+”
“ Dù hơi khó nói, nhưng em cũng phải nói….Princess à…..”
Tôi khựng lại một giây. Đã lâu lắm rồi thằng nhóc này không dùng cái danh từ đó để gọi tôi.
“ Bữa nay còn gọi chị là Princess nữa! Thật ra là có chuyện gì thế ? “
« Prince thích Princess ! Chỉ thế thôi ! »
Prince is now offline…
/Tôi ngỡ ngàng một giây. Gì thế này? Prince thích Princess hả????? Tức là đồng nghĩa với việc thằng nhóc này nói thích tôi hả???? Một thằng nhóc tuổi thích một đứa con gái hơn mình một tuổi, lại chưa bao giờ nhìn thấy đứa con gái ấy ngoài đời????? Và tôi bật cười một mình. Tôi đinh ninh rằng thằng bé này hôm nay gặp chuyện gì đó nên tinh thần bị shock, vì thế mới phát ngôn ra những câu như vậy. Nghĩ đến đó tôi thấy buồn buồn cho nó. Hai chị em tôi đúng là giống nhau về khoản tình duyên, cứ long đong lận đận mãi….
Sáng…
Ăn vội miếng bánh mỳ, tôi lao con ngựa sắt ra đường rồi hì hục đạp bán sống bán chết. Nói đến đó chắc mọi người cũng hiểu nguyên nhân vì sao tôi lại như thế. Đêm thức khuya học bài, đến lúc ngủ gật trên bàn cũng không hay biết, sáng nay dậy quá giờ. Suy ra trễ học. Từ nhà tôi đến trường cũng phải mất cây số, kiểu này chắc phải trèo cổng mà vào.
Đáp xuống thật nhanh bãi giữ xe ở ngoài trường, tôi giao vội chiếc xe đạp rồi nhanh chóng cầm lấy số xe từ tay bác trông coi rồi tất tả chạy ù vê phía cửa sau. Nhưng có phải là duyên không nhỉ????? Cùng thời điểm đó, ngoài tôi ra, trước mặt chiếc cổng sắt của cửa sau trường còn có thêm một nhân vật nữa. Nói đến đây chắc mọi người biết là ai. Vũ Hoàng Trọng Tuấn – hoàng tử “mắc dịch” của đời tôi.
Cậu ta nhìn tôi với ánh mắt hơi ngạc nhiên nhưng rồi không nói năng gì, tự động tháo giày ra khỏi chân và bắt đấu trèo. Đây là nghề của Tuấn rồi mà. Chỉ mình tôi là vất vả. Mặc kệ cho cậu ta leo kiểu nào, tôi ngậm ngùi vất cái cặp qua bên kia của cổng, dùng thân hình còi cỏm của mình lấy hết sức bình sinh bắt chân trèo lên thành chiếc cổng sắt đã rỉ sét vì mưa gió. Nhưng khó thật. Tướng tá tôi thế này thì làm sao mà leo qua được chứ????? Rách áo hay quần là vấn đề hoàn toàn có thể xảy ra.
Đang vật lộn với cái cổng, tự nhiên tôi thấy mình được nhấc bổng lên bằng một lực từ phía dưới. Quay đầu nhìn xuống, tôi suýt ngã khi thấy Tuấn đang nâng mình lên.
- Nhỏ khùng! Nhìn gì nữa! trèo qua nhanh lên! Nặng quá! – cậu ta nhăn mặt như khỉ ăn ớt.
Tôi hiểu ra mọi chuyện, nhanh chóng đưa một chân vắt qua thành cổng rồi nhắm mắt nhắm mũi nhảy uỵch xuống phía dưới. May mắn là người tôi vẫn toàn vẹn, chỉ có cái mông là dính đầy đất cát. Tôi phủi lấy phủi để rồi ngẩng mặt lên chờ đợi Tuấn. Không lâu sau cậu ta cũng vượt rào thành công giống tôi. Cả hai đang loay hoay ôm cặp toan chạy nhanh vào lớp thì đột nhiên, với “tầm nhìn xa trên km” của mình, tôi nhìn thấy thầy giám thị đang lăm lăm tiến về phía chúng tôi đang đứng. Không kịp suy nghĩ gì cả, tôi lấy tay đẩy mạnh khiến Trọng Tuấn lao thẳng vào lùm cây rậm rạp bên trái. Ngay sau đó, tôi vội mở túi ra, lấy trong ngăn ngoài một chiếc giẻ lau bảng rồi cũng ném luôn chiếc cặp của mình về phía bụi cây rậm. Cũng mây mấy lùm cây này phát triển tốt tươi theo năm tháng nên đủ rậm rạp để che được Trọng Tuấn cùng cái cặp to đùng của tôi. Mấy giây sau đó thì thầy giám thị hùng hổ tiến lại, miệng nói lớn:
- Em kia! Giờ này em còn ở đây làm gì hả????
- Dạ thưa thầy! Hôm nay đến phiên em trực nhật, nhưng cái vòi nước ở bên đó bị hư nên em phải sang đây để giặt khăn lau bảng ạ! – Tôi “ngây thơ” trả lời, cố tạo ình một thái độ tự nhiên nhất.
- Thế thì còn đứng đây là gì nữa, mau đi giặt khăn rồi vào lớp đi! Lần sau còn để tôi thấy tình trạng này nữa là không xong đâu!
Thầy cất lời dọa nạt rồi chắp hai tay ra đằng sau lưng bước đi. Tôi cứ dạ lấy dạ để. Mãi đến khi bóng thầy khuất sau dãy phòng thí nghiệm tôi mới chạy lại phía lùm cây.
- Thầy đi rồi! Chui ra mau!
Tuấn lồm cồm bò ra. Gương mặt nhăn nhó đến phát tội. Chắc do cú đẩy mạnh của tôi lúc nãy nên thế. Cậu ta đứng hẳn dậy, ném cái cặp cho tôi rồi không nói một lời nào đi thẳng về lớp. Tôi cũng không bận tâm gì chuyện ấy cho lắm. Ai bảo tôi thích cậu ta làm gì.
..........................................................
Trong giờ học.
Tôi vẫn nói nhiều như thường ngày và Minh vẫn câm lặng như thường ngày. Có lẽ tôi phải chấp nhận điều đó. Vì dù đã cố gắng lắm rồi nhưng vẫn không thể nào thay đổi được tình hình.
- Này ! Cho tôi mượn cây bút đỏ ! – tôi lạnh lùng hỏi.
Minh đẩy cây bút đỏ sang phía tôi, mắt vẫn dán lên bảng. Sao mà tôi ghét cái kính cận của cậu ta thế không biết ! Nhìn y đúc kính của Nobita nhưng tôi cam đoan Minh đeo cái kiểu gọng này không phải vì moden mà vì chỉ có cái loại kính này mới hợp với gương mặt khù khờ, lơ ngơ của cậu ấy. Kính cận kiểu gì mà che gần hết khuôn mặt, chỉ còn chừa lại lỗ mũi cùng cái miệng chẳng bao giờ mở của cậu ta.
Tôi vùng vằng cầm lấy cây bút đỏ, không biết lớ ngớ thế nào lại làm nó rơi tọt xuống dưới chân bàn. Bực mình chồng chất bực mình, tôi mím môi hùng hổ cúi xuống nhặt. Và đen đủi không dừng lại ngang đó khi mà đầu tôi cụng một cái cốp rõ to vào đầu thằng bạn ngồi bên cạnh (tức Minh) khiến cả hai cùng Á lên một tiếng vì quá đau. Không ai nhường ai, tôi vừa xoa xoa đầu vừa tiếp tục cúi người thấp xuống để nhặt cây bút, Minh cùng thế. Vậy là hai cái đầu cứ loay hoay dưới gầm bàn mặc cho trên này cô giáo cùng tụi bạn cứ hết ồ lên lại à xuống.
- Này ! Ai nhờ cậu nhặt dùm bút cho tôi hả ? Quay lên mau ! – tôi lầm rầm.
- Vì đó là viết của tôi !
/Ôi trời ơi ! Tin được không nhỉ ???? Cậu ta vừa trả lời tôi sao ????? Mà còn trả lời một câu hoàn chỉnh nữa chứ ! ( tại thường ngày mỗi lần tôi hỏi cái gì cậu ta cũng chỉ gật đầu, lắc đầu, bất lắm thì chỉ uh mà thôi). Tôi cứ ngây người ra cho đến khi cậu ta nhặt bút lên và ngồi yên vào vị trí. Vài giây sau tôi mới lấy lại tinh thần ngóc đầu lên.
- Hai em đang làm cái trò gì thế hả ? – điều tôi không mong muốn cũng đến, cô giáo đã xuất hiện can thiệp.
- Dạ không có gì đâu cô ạ ! Tại em bị rớt bút, bạn Minh cũng cúi xuống nhặt dùm nên chúng em bị cụng đầu nhau. – tôi cười cười bao biện.
- Lần sau còn làm mất trật tự như thế thì đừng có trách tôi ! – cô giáo nghiêm nghị.
Tôi thở phào nhìn cô với ánh mắt biết ơn. Thầy cô của chúng ta thật tuyệt vời, luôn có một sự bao dung nhất định đối với học trò. Tôi quay sang nhìn cậu bạn bên cạnh, ánh mắt dò hỏi :
- Không phải cậu chẳng bao giờ trả lời những câu hỏi của tôi hả ? Sao tự nhiên hôm nay động trời thế ?
- Học đi ! – Minh chẳng thèm nhìn tôi.
Cảm xúc của tôi bây giờ như thế nào nhỉ ???? Vui ! Đúng thật là vui ! Như vậy công sức bấy lâu nay của tôi kể cũng không uổng phí. Cuối cùng cậu ta cũng dùng lời để giao tiếp với mình.
......................................................
Đúng như tôi dự đoán, một tuần sau, con nhỏ lai Tây đã bị Trọng Tuấn « say goodbye » ! Nghe thiên hạ đồn đại, ngay sau khi bị cậu ta đá, con nhỏ nghỉ học liền mấy ngày trời không dám đến trường. Kể cũng tội, mới ngày nào còn được hotboy quỳ gối dưới chân tỏ tình mà bây giờ đã bị phủi tay chẳng khác nào « chiếc giẻ lau ». Nhiều lúc tôi nghĩ mình cứ đeo đuổi thằng nhóc này như thế, nó đừng có chấp nhận tình cảm của tôi nhưng cũng đừng có xa lánh tôi là được. Chứ nếu trở thành bạn gái của Tuấn, không sớm thì muộn, tôi cũng là một cái giẻ lau không hơn không kém.
Trong khi đang loay hoay với biển người đông như kịt của căn tin, tôi giật mình khi thấy Trọng Tuấn đang ngồi ở bàn góc trái và đưa đôi mắt « lãng tử » nhìn mình ( đó là tôi tự thấy thế thôi chứ chưa chắc là cậu ta đang nhìn tôi). Nhưng tôi chẳng chút bối rối, xưa nay tôi ít khi đỏ mặt theo kiểu ngượng ngùng, cứ cho là hắn đang nhìn tôi đi chăng nữa thì cũng chừng đó mà thôi. Chẳng việc gì phải luống cuống cả lên mặc dù là tôi thực sự thích Tuấn. Lúc đầu tôi cũng có hơi thắc mắc tại vì sao hôm nay cậu ta lại ngồi một mình, thường ngày bao giờ bên cạnh Tuấn cũng có một bóng giai nhân nào đó. Nhưng tôi đã mừng hụt, vì chỉ vài giây sau, một con nhỏ tóc uốn xoăn, mặc chẳng khác nào hình nộm ( tại vì nó trang điểm đậm quá, tôi không thể hiểu được tại vì sao đi học mà cũng phải...trang điểm ???) xấn tới ngồi bên, tay cầm theo mấy chai C và gói Poca to oạch. Tôi thở dài thôi không nhìn nữa, càng nhìn càng khó chịu, thế nào rồi cũng có cảnh cậu ta vuốt tóc con nhỏ rồi cười cười nói nói. Teen thời nay biểu hiện tình cảm quá sức « ngang nhiên », ngay cả tôi cũng thuộc tuổi teen mà còn thấy khó chịu huống gì người lớn.
- Mày thấy chưa ? Mới hôm nào còn ríu rít bên cạnh em lai Tây, hôm nay đã bay sang con hình nộm đó ! Đến bao giờ mày mới thôi cái suy nghĩ điên khùng là thích nó hả ? – Liên lại ca bài ca muôn thưở.
- Mày có cho tao nuốt trôi miếng bánh mỳ không hả ? Sao lúc nào cái miệng mày cũng hoạt động / thế ? – tôi phát cáu, con bạn thân đúng là không tâm lý gì cả.
- Tao nói là vì tốt ày thôi. Đã vậy từ nay tao không thèm nói nữa. Mất công còn bị mày c.h.ử.i !
- Tao cũng chỉ mong được thế thôi !
Nói rồi tôi vung văng đứng dậy, cầm ổ bánh mỳ đang dang dở chạy ra khỏi căn tin. Thực sự tôi cũng bực chứ ??? Nhìn thằng mình thích ngồi cạnh một con nhỏ khác, không phải là mình thì hỏi đứa nào thoải mái cho được. Dù đã quá quen với điều này nhưng tôi cứ thấy khó chịu. Mà theo cảm nhận của mình, rõ ràng Trọng Tuấn đang muốn chọc tức tôi, biết tôi thích hắn nên lúc nào trước mặt tôi hắn cũng kè kè con nhỏ khác. Đúng là đồ không có tim. Tôi bực bội đưa miếng bánh mỳ lên cắn một phát rõ mạnh. Sao cái cuộc đời này lại có một con nhóc ngu như mình nhỉ ?????
Lúc đầu tôi có nói với các bạn là chính tôi cũng không biết lý do vì sao tôi thích hắn. Nhưng có lẽ là tôi đã nhầm. Vì cái gì trên đời này đều có nguyên nhân của nó. Phải chăng tôi thích Trọng Tuấn từ cái ngày mưa hôm ấy, khi mà chính mắt tôi trông thấy cậu ta ngồi khóc một mình dưới chân cầu thang của trường ????? Đối với tôi, con gái khóc là chuyện bình thường, chỉ có con trai khóc mới là lạ. Và ở cái tuổi này, khi tâm sinh lý chưa ổn định, con trai rất rất hiếm rơi nước mắt, tất cả chỉ vì sĩ diện và sĩ diện. Nhưng tôi đã thấy cậu ấy khóc. Khóc không ra tiếng nhưng nước mắt đầm đìa. Khuôn mặt Tuấn tái cả đi, có lẽ là tôi đã đứng rất lâu để nhìn cái cảnh đó. Và theo một sự thúc giục nào đó trong lòng, tôi mở cặp lấy bì khăn giấy rồi tiến tới trước mặt cậu ấy...
Tuấn ngẩng lên nhìn tôi. Nhưng chỉ nhìn thôi chứ không nói gì. Cậu ta ngoảnh mặt đi. Không quên lấy tay lau sạch nước mắt.
- Đừng nghĩ tôi thương hại cậu. Chỉ đơn giản là nước mắt rơi ra cần có thứ gì đó lau đi...- tôi nói trong vô thức, vì lúc này, mắt tôi đã bị choáng ngợp hoàn toàn trước đôi mắt và khuôn mặt ấy, một đôi mắt tuyệt vời trên một gương mặt quá ư đặc biệt.
Tuấn vẫn lặng im nhìn tôi. Nhưng sắc mặt đã có chút thay đổi. Bì khăn giấy trên tay tôi vẫn ở nguyên vị trí. Chúng tôi nhìn nhau khá lâu. Nhìn như không phải để nhìn mà để hiểu...Hiểu đối phương đang nghĩ như thế nào về mình....
Vài phút sau, cậu ta ngồi dậy và chạy đi. Tôi chỉ kịp nhìn theo. Không nói được lời nào. Từ đó cho đến bây giờ, trong suy nghĩ của mình, tôi cho rằng, Tuấn có cái gì đó đặc biệt. Và tôi thích cậu ta vì sự đặc biệt ấy.
Quay lại với ổ mỳ trên tay, lòng tôi buồn rười rượi. Không biết cái tình cảm này sẽ đi tới đâu nhỉ ??? Khi mà lúc nào tôi cũng chỉ là kẻ đi sau hình bóng của một đứa con gái nào đó bên cạnh Tuấn, còn cậu ta thì chỉ mải miết tìm kiếm những nàng công chúa búp bê bỏ mặc tôi rong ruổi tháng ngày với những bức thư tình và những cây kẹo mút đơn độc....
- Này nhỏ khùng !
Tôi giật bắn người. Cái tên này thì chỉ có duy nhất một người gọi tôi. Theo phản xạ, tôi quay lưng lại, miệng vẫn nhai nhồm nhoàm miếng bánh mỳ.
- Sao lúc nào tôi thấy cậu cũng xấu xí hết vậy ???? Cậu không có cách gì cải thiện được cái ngoại hình dị hợm của mình sao ???? Nếu như vậy thì tôi còn chút lý do gì đó để chú ý tới cậu chứ ? – Tuấn nói với thái độ mỉa mai.
- Này ! Đừng có tưởng tôi thích cậu thì muốn nói gì là nói nhé ! Tôi chẳng thích mình xinh xắn làm gì. Xinh để rồi cũng bị cậu đá văng như bao con nhỏ ngu ngốc khác. Tôi còn đủ thông minh, vì thế đừng có xúi bậy ! – tôi hùng dũng đốp trả. Tính tôi là thế, thích thì thích, nhưng không phải vì thích người ta mà phải khuất phục người ta.
- Đúng là khùng mà ! Làm ơn đừng có gửi thư tình hay tặng kẹo cho tôi nữa. Tôi không thích ! Nói đúng hơn là tôi ghét. Nếu cậu thích tôi thì đừng có làm những việc mà tôi ghét. Hiểu chứ ? – Tuấn bỏ hai tay vào bọc quần nói đều.
- Ô hay ! Vốn dĩ từ trước đến giờ cậu đâu có thích tôi. Vì thế việc gì mà tôi phải quan tâm tới vấn đề cậu ghét hay không ghét. Tôi thích cậu thì tôi viết thư, còn đọc hay không là vấn đề của cậu. Cậu thấy đó, ngay cả việc cậu dán thư của tôi lên bảng thông báo tôi cũng chẳng thèm trách cứ gì. Vì thế việc ai người đó làm. Miễn tôi thích cậu là được. – tôi cũng bình tĩnh mà đốp lại trọn vẹn.
- Ai nói là tôi dán thư cậu lên bảng ??? Ờ....mà thôi....Cứ cho là tôi làm đi ! Tôi chỉ mong từ nay cậu đừng có làm phiền tôi nữa ! Vì cậu mà ngay cả việc tán mấy nhỏ khác tôi cũng không còn hứng !
- Kệ cậu. Đã nói rồi. Tôi thích là tôi làm. Nhắc mới nhớ ! Này ! Cầm lấy !
Tôi moi trong túi áo khoác của mình một cây kẹo mút rồi đưa trước mặt Tuấn. Cậu ta lắc đầu thở dài rồi cũng cầm lấy, thói quen của tôi là vậy, lúc nào thấy Tuấn là tôi đưa cho cậu ta một cái kẹo. Tại tôi thích cậu ta mà. Thích nhau là phải tặng kẹo ( đến bây giờ khi đã lớn, mỗi khi nghĩ lại điều này tôi phải đánh vào đầu mình không biết bao nhiêu lần vì cảm thấy xấu hổ ! Sao hồi đó tôi có thể « điên » đến mức ấy được nhỉ ????). Nhưng lần này cậu ta cư xử hơi tệ.....Vì ngay khi cầm lấy cây kẹo mút của tôi, cậu ta không thương tiếc mà ném thẳng đi trước mắt tôi. Miệng cười cười.
- Thế đó ! Tôi đã bảo là tôi không thích kẹo. Vì thế chỉ có thể làm như vậy mà thôi ! Hiểu chưa nhỏ khùng ?
Thực sự mà nói lúc đó người tôi giận run lên. Sao cậu ta tàn nhẫn thế nhỉ ???? Có muốn ném thì hãy đợi khi tôi đi khỏi rồi hãy ném, tại sao cứ phải ném trước mặt người đã tặng mình chứ ????? Nhưng tôi kìm lại được, mặc dù gần như toàn bộ dây thần kinh đã căng phồng cả ra.
- Đó là chuyện của cậu. Đằng nào tôi đã tặng và cậu đã cầm. Như vậy đồng nghĩa với việc cây kẹo đó không phải của tôi nữa mà đã trở thành của cậu. Việc cậu ném hay ăn nó không còn can dự đến tôi. Mai tôi sẽ tặng tiếp. Còn bây giờ thì chào nhé, vào giờ rồi ! – tôi cố gắng bình tĩnh hết mức có thể rồi nở một nụ cười « thân thiện » trước khi quay lưng đi thẳng. Cuối cùng tôi cũng trụ vững trước cú sốc này. Càng ngày sức chịu đựng của tôi càng được nâng cấp thì phải ?????