Rốt cuộc vẫn không thể trốn được.
Giờ đây sẽ chẳng còn ai đến cứu cậu nữa.
– Dạo này được Chu Văn bảo kê, mày có vẻ sung sướng nhỉ? – Trương Hưng Dịch vừa nói, vừa tiến đến trước mặt cậu.
Câu nói của gã được đám đồng bọn hưởng ứng nhiệt liệt, nhất là lũ người cưỡng hiếp cậu lần trước.
– Trông ngon miệng ghê há?
Trương Hưng Dịch nghe thế chỉ cười cười.
Cằm Diêu Khâm bị bóp chặt, cậu chỉ biết rũ mắt xuống, cắn chặt môi, nhưng hàng mi rung rung của cậu đã biểu lộ nỗi sợ hãi trong lòng.
Vẫn là những kẻ đó, nhưng bây giờ còn có thêm một người đứng cách đó không xa – Ngụy Thăng. Khác hẳn phong thái chính trực trước mặt bạn cùng lớp, lúc này khuôn mặt Ngụy Thăng trở nên âm trầm, cay nghiệt, hắn nhếch mép cười lạnh:
– Được bao dưỡng từ đầu đến chân cơ mà, ngon miệng hơn là phải.
Diêu Khâm không ngẩng đầu lên, sắc mặt càng thêm trắng nhợt.
Dường như khám phá ra được thứ gì thú vị, Trương Hưng Dịch buông tay ra, lùi về sau, đánh giá Diêu Khâm từ trên xuống dưới một lượt, rồi giả bộ hoang mang:
– Tao không ngờ lão này nhiều tiền ghê, đưa mày đến khách sạn xịn thế cơ mà.
Diêu Khâm cắn chặt môi dưới.
– Ố ồ, nói vậy chắc lão ta cho mày nhiều tiền tiêu vặt lắm ha. – Trương Hưng Dịch đút hai tay vào túi quần, cười nham hiểm. – Thế mày cho tụi tao mượn mấy đồng tiêu vặt cái nhỉ?
Diêu Khâm đột nhiên ngẩng đầu, ngạc nhiên nhìn đối phương, rồi lắc đầu nguầy nguậy – không tính đến việc cậu chỉ là một học sinh, mà dù có tiền, cậu làm sao có đủ tiền cho cả đám người này được!
Hành động này của cậu lập tức chọc giận kẻ đang tươi cười trước mặt. Gã đột nhiên thúc một cú đấm bất ngờ vào bụng Diêu Khâm. Cơn đau bất thình lình khiến cậu hét lên, cậu gập thắt lưng, lảo đảo về sau, toàn thân run rẩy, miệng không ngừng ho khan.
– Mày phải có tiền chứ! – Trương Hưng Dịch phớt lờ tình cảnh bi thảm của cậu, vẫn tiếp tục tươi cười.
Cậu ngẩng đầu nhìn Ngụy Thăng, đôi mắt ửng đỏ vì đau đớn lộ vẻ cầu cứu đến chính cậu cũng không nhận ra. Chỉ tiếc rằng vẻ mặt Ngụy Thăng vẫn giữ vẻ cay nghiệt, khiến cậu hoàn toàn tuyệt vọng. Thậm chí, gã còn nhìn thẳng vào mắt cậu, nói bâng quơ:
– Cậu suốt ngày đến nhà lão ta, xong một đêm phải thanh toán chứ, hay là cuối tháng lão mới trả một cục?
Diêu Khâm rùng mình – Ngụy Thăng theo dõi cậu!
Những người khác nghe xong, nghĩ đến chuyện gì, rồi cười quỷ dị, sau nhìn ánh mắt mờ mịt của Diêu Khâm, bắt đầu huýt gió nói:
– Ôi chao thỏ con!
– Phí qua đêm đâu…bg-ssp-{height:px}
… Còn có một số từ ngữ Diêu Khâm nghe không hiểu, và cả những lời cực kỳ khó nghe nữa.
Diêu Khâm ra sức lắc đầu, cậu muốn nói sự thật rằng cậu đến nhà thầy nấu cơm thôi, nhưng liệu ai sẽ tin chứ.
Bất chợt ai đó nói to:
– Chi bằng thử chút?
Xung quanh lập tức im lặng, rồi bắt đầu rộ lên.
– Chuẩn rồi, hôn thử cái!
… Tình cảnh ngày trước dường như tái hiện ngay trước mặt. Sắc mặt Diêu Khâm xám như tro. Ban đầu chỉ là pha trò để lân la, sau thấy trò đùa này có vẻ thú vị, cuối cùng thành trêu chọc không ngừng. Rốt cuộc cũng không chịu được, Diêu Khâm bắt đầu giãy dụa kịch liệt. Nhưng cậu càng giãy dụa, bọn chúng càng hưng phấn, luôn miệng hú hét “Mau giữ chặt tay nó” rồi “Ai đè nó trước đi”.
Ngụy Thăng đầu tiên chỉ định đứng cạnh xem trò vui, ai ngờ tình huống dần trở nên khó kiểm soát, khiến gã cứng người, vội vàng giả bộ lạnh lùng nói:
– Ai thèm hôn hít một thằng đực rựa chứ? – Lời này thốt lên làm đám con trai đang kích động phải đớ người, rồi lập tức cảm thấy xấu hổ.
Trương Hưng Dịch nghe vậy cũng nhún vai, sau đó lại gần Diêu Khâm đang chật vật dưới đất, vỗ vai cậu rồi nói:
– Này, thỏ con, bọn tao lực lượng đông đảo thế này, nhìn lại mày xem có mống bạn bè nào đâu, mày hiểu chưa? – Giọng nói có thương có lượng. – Từ mai về sau, bọn tao ở đây đợi mày… Hừ, nếu dám trốn, mày tự gánh hậu quả, dù sao giờ Chu Văn cũng không có ở đây.
Diêu Khâm không trả lời. Trương Hưng Dịch cũng không để bụng, vỗ tay ra hiệu cho đồng bọn giải tán. Nhưng gã vừa định xoay người, chợt nhớ ra điều gì, lại ghé sát tai Diêu Khâm thấp giọng nói:
– Nếu mày không ngoan ngoãn nghe lời, tao không đảm bảo ngăn cản được bọn chúng động tay động chân đâu…
Diêu Khâm lập tức trợn trừng mắt. Trương Hưng Dịch cười cười, làm bộ như chẳng có việc gì xoay người đi mất, bỏ lại thiếu niên với đôi mắt hoảng loạn đằng sau khu rừng nhỏ. Người rời đi cuối cùng là Ngụy Thăng.
– … Tại sao chứ? – Tiếng nói yếu ớt như có như không truyền tới từ đằng sau.
Ngụy Thăng dừng bước, ngoảnh đầu lại. Diêu Khâm ngẩng đầu lên, hai mắt rưng rưng nước mắt. Giống như đang độc thoại, nhưng cũng như đang tra hỏi, giọng nói của cậu nghẹn ngào nói:
– Tại sao cậu lại làm vậy… Tôi đã cố tình tránh mặt cậu, chuyển trường đến tận đây… vậy mà sao cậu vẫn không buông tha tôi…
Từng câu nói như lưỡi dao đâm vào lòng Ngụy Thăng. Khuôn mặt vô cảm bỗng nhiên bức ra cơn giận dữ khó kìm nén, gã lớn tiếng quát mắng:
– Là do cậu phản bội tôi!
Diêu Khâm sửng sốt.
– Vậy mà bây giờ cậu còn dám cùng tên Chu Văn kia… thật ghê tởm!
Câu nói cuối cùng còn ẩn chứa sự căm ghét đến tận xương tủy. Nói xong, gã vội vàng bước ra khỏi khu rừng. Nước mắt của cậu rốt cuộc không nhịn được, bắt đầu tuôn trào như đê vỡ.