Trước đây Diêu Khâm đã từng băn khoăn không biết trên thiên đường có khung cảnh như thế nào, thiên thần trông ra sao. Và khi cậu năm tuổi, một nữ thiên thần có nụ cười dịu dàng đã đến và nắm lấy tay cậu. Còn hiện tại, cậu cũng đã đặt chân đến thiên đường thật sự…
Lúc Diêu Khâm mở mắt ra, thấy bốn phía một màu trắng tinh đến chói mắt. Thế nhưng không chờ cậu ngắm kỹ “thiên đường”, một giọng nói quen thuộc vang lên bên cạnh:
– Rốt cuộc cũng tỉnh rồi sao? – Ẩn trong lời nói là sự mỉa mai khó giấu, khiến Diêu Khâm chợt giật mình.
Cậu hơi nghiêng đầu sang nhìn, lại thấy Chu Văn mặt lạnh băng, tay cầm thuốc lá đứng giữa chốn “thiên đường”. Diêu Khâm ngẩn ra, rồi mới phát hiện bản thân không phải đã thăng thiên, mà đang nằm trong bệnh viện nồng nặc mùi thuốc sát trùng. Sau đó mọi chú ý của cậu đều dồn lên người Chu Văn, bởi vì hai người không gặp nhau được một thời gian rồi, thậm chí cậu còn nghĩ rằng những lần gặp gỡ kia đã là chuyện kiếp trước.
– Thầy… – Diêu Khâm thở gấp, tiếng gọi nghẹn lại bên bờ môi, ánh mắt tràn ngập vui mừng.
Thế nhưng đối phương lại chẳng phản ứng gì, ngược lại còn cười lạnh, xấu xa phà một hơi thuốc vào mặt cậu. Diêu Khâm lập tức bị sặc, ho khan dữ dội, thân thể đang vốn suy yếu, thêm cơn ho đến đau tim phế phổi này nữa làm cậu chỉ biết co rúm người lại trên giường. Định đưa tay lên che ngực, chẳng may lại đụng trúng miệng vết thương.
– Á!
Cơn đau dưới cổ tay khiến cậu phải thét lên, cũng giúp cậu nhớ lại hành động trước đó của mình. Sắc mặt Diêu Khâm càng thêm tái nhợt.
– Nhớ lại chưa? – Giọng nói lạnh lùng của Chu Văn lại vang lên.
Diêu Khâm không biết vì sao mình lại nằm ở bệnh viện, và tại sao thầy lại xuất hiện ở đây, quan trọng hơn nữa là lúc bị thầy phát hiện ra chuyện tự sát, bỗng nhiên cậu lại trở nên kích động, vội vàng ngước lên giải thích:
– Thầy ơi, em không… – Lời vừa thốt ra miệng, lại nhìn thấy vẻ mặt sặc mùi khủng bố của đối phương, lại đành nuốt về.
Dường như nghĩ đến điều gì, ánh mắt Chu Văn đột nhiên bốc đầy lửa giận. Diêu Khâm nuốt nước miếng, đáy lòng dấy lên sợ hãi, cả người vô thức lùi về sau. Mà đúng lúc này, mọi chuyện bất thình lình xảy ra!
Chu Văn đột nhiên ném điếu thuốc xuống sàn, xô chiếc tủ đầu giường ngã chỏng chơ, một tay túm lấy Diêu Khâm, sau đó xoay người áp chế cậu trên giường, tay còn lại ra sức bóp chặt cổ cậu!
– Ưm! – Đột nhiên bị siết cổ, đầu gối đụng trúng cạnh tủ, Diêu Khâm chỉ kịp ú ớ kêu.
Mặc kệ vết thương cổ tay, cậu lấy hết sức lực gỡ bàn tay của Chu Văn ra. Thế nhưng Chu Văn vẫn không hề suy chuyển, liều mạng đè cậu xuống, bàn tay trên cổ càng lúc càng siết chặt. Diêu Khâm khó tin trợn trừng mắt. Cùng lúc đó, tim cậu thắt lại vì tia tàn bạo trong mắt Chu Văn. Dường như nhận ra được nghi hoặc của cậu, Chu Văn nhếch mép, cay nghiệt nói:
– Chẳng phải em muốn chết sao? Còn dám tự sát cơ mà… Giờ tôi giúp em hoàn thành tâm nguyện!
–
Diêu Khâm sửng sốt, sau mới hoàn hồn há miệng định nói, nhưng cổ họng bị chặn, chỉ có thể kêu vài tiếng vô nghĩa. Tay Chu Văn càng ngày càng dùng sức, mặt Diêu Khâm từ đỏ bừng chuyển thành trắng bệch, ngay cả hai mắt cũng dần mất đi tiêu cự. Cậu nhìn vào đôi mắt lạnh lẽo của đối phương, đầu óc hỗn loạn, hai g ngực cố gắng phập phồng, nhưng đổi lại chẳng được chút không khí nào, chỉ thấy hô hấp càng lúc càng khó khăn!
Chưa bao giờ cậu cảm giác sâu sắc rằng cái chết đang đến gần, ngay cả khi nằm trên bãi cát cũng vậy… Giờ đây tất cả dường như đang bị ép chặt đến tận cùng, dồn nén muốn bộc phát. Nỗi khiếp sợ cùng cực âm ỉ dưới đáy lòng cũng ồ ạt trào dâng, khiến Diêu Khâm ra sức giãy dụa, thân thể đang co cụm lập tức phản kháng mạnh mẽ!bg-ssp-{height:px}
– Hự!
– Hộc!
Bàn chân đá thẳng vào bụng đối phương, khiến anh phải kêu lên, lực siết cổ cũng lỏng bớt. Thế nhưng một giây tiếp theo, cơn thịnh nộ của đối phương càng tăng tiến, bàn tay càng thêm dùng sức.
– Hư…
Diêu Khâm cũng gồng mình lên, tay chân đấm đá loạn xạ hòng thoát khỏi bàn tay tử thần. Nhưng khi cậu phát hiện ra, ngoại trừ lần đầu tiên phản kháng thành công, từ sau đó cậu hoàn toàn không thể lay chuyển đối phương thêm một phân nào. Dieu Khâm cảm nhận rõ ràng thấy mọi sức lực trong cơ thể đang bị rút sạch. Ngay tại thời điểm cậu định nhắm mắt xuôi tay thì bàn tay trên cổ lại nới lỏng, sau đó có tiếng nói từ phía trên:
– Nếu em còn dám tái phạm, tôi nhất định sẽ làm tới cùng! – Rồi cổ cậu được buông tha.
– Khụ khụ…
Không khí đột nhiên tràn vào buồng phổi khiến Diêu Khâm ho kịch liệt, g ngực phập phồng lên xuống, điên cuồng hít không khí vào, xong cả người nằm xụi lơ ở trên giường. Chu Văn đứng cạnh giả bộ không quan tâm, thờ ơ lạnh nhạt.
Một lúc lâu sau, cuối cùng cũng hít thở thông thuận, Diêu Khâm mới ngẩng đầu lên, nhìn vẻ mặt lạnh như băng và đôi mắt bập bùng lửa giận của đối phương.
Diêu Khâm thực sự không hiểu được tại sao lúc ấy mình lại có suy nghĩ đó, hối hận, mừng rỡ, sợ hãi xáo trộn thành một mớ bòng bong trong đầu cậu, chẳng thể phân biệt nổi, rồi cuối cùng tất cả biến thành nỗi uất ức nghẹn ứ. Bàn tay cậu run rẩy nắm chặt lấy bàn tay đặt bên người Chu Văn. Anh cũng không gạt tay cậu ra, chỉ nheo mắt nhìn, như đang tự hỏi xem thằng nhóc này tính làm gì đây. Diêu Khâm được thể càng níu chặt hơn, mặc kệ miệng vết thương đã toác miệng, máu thấm ra cả lớp băng bó. Dần dần, cậu đã ôm trọn lấy thắt lưng Chu Văn, vùi đầu vào lòng anh…
– Hu hu ô ô… Thầy… Thầy ơi… hu hu… – Bỗng nhiên cậu òa khóc.
Chu Văn kinh ngạc nhìn đứa trẻ ôm chặt lấy mình, nức nở khóc.
– Hu hu… Thầy… đã về… đã về rồi… – Tiếng khóc có lúc chói tai, có lúc chỉ rưng rức như tiếng mèo kêu.
Chu Văn dần giãn mày, dùng bàn tay còn lại gỡ cánh tay đang ôm chặt mình ra, kéo người đang vùi đầu khóc dậy, quả nhiên thấy một khuôn mặt tèm lem nước mắt, đôi môi cũng nhẹp nước, tiên diễm đến mị hoặc, hai hàng lông mi dính chặt lại… khiến lòng người xốn xang.
Khóe miệng Chu Văn run run, kiềm chế dữ lắm mới đưa tay lau chùi hai bên mắt ướt đẫm nước của cậu, khẽ giọng trách mắng:
– Xấu muốn chết!
Diêu Khâm cũng mặc kệ, vẫn thút thít khóc.