Lúc Diêu Khâm quay về trường thì đúng giờ tan học, phòng giáo viên chỉ còn lại mấy người. Cậu đi đến cửa phòng, thì có hai cô giáo đi về. Đi vào trong thì thấy Chu Văn đang thu dọn đồ đạc chuẩn bị về. Nhớ lại cảnh mình ôm chặt thầy khóc rống hôm trước, Diêu Khâm lập tức đỏ bừng mặt, rồi cất tiếng gọi:
– … Thầy ơi.
Chu Văn hơi khựng lại, ngẩng đầu lên, chưng ra vẻ khó chịu nói:
– Lẽ ra cậu đang ở bệnh viện cơ mà?
Nghe xong Diêu Khâm mới giật mình nhớ ra bản thân đang xem như là trốn viện, hơi chột dạ, cắn môi dưới nhưng vẫn thu hết dũng khí đến gần nói tiếp:
– Thầy ơi… em nghe nói thầy kể chuyện của em cho thầy hiệu trưởng, còn báo cảnh sát nữa. – Khi nói chuyện, hai tay Diêu Khâm vô thức xoắn xít lại với nhau.
Chu Văn không đáp, chỉ hừ một tiếng, nhưng tay cũng đã ngừng động tác, hiển nhiên vẫn đang nghe. Diêu Khâm cúi thấp đầu, dứt khoát nói hết ra một lượt:
– Em biết đám Trương Hưng Dịch sẽ bị đuổi học… Ừm, cảm ơn thầy ạ, nhưng còn Ngụy Thăng, có cách nào để cậu ấy tiếp tục theo học không ạ?
Đáp lại cậu là một khoảng lặng.
Nhưng Diêu Khâm cảm nhận được bầu không khí bỗng dưng trở nên kỳ quái, khí áp bốn phía dường như đang hạ thấp. Khi cậu ngẩng đầu lên, liền bắt gặp vẻ mặt âm trầm của đối phương. Sau đó, Chu Văn chợt nhếch mép cười mỉa:
– Tôi không ngờ cậu không chỉ vong ân phụ nghĩa, mà còn giả tạo như vậy đấy.
Diêu Khâm ngẩn người, lắc đầu muốn giải thích:
– Không phải thế, đó là vì…
Nhưng Chu Văn không cho cậu nói xong.
– Khoảng thời gian tôi giải quyết bọn Ngụy Thăng, chỉ biết rằng cậu ta là người quen của cậu, không ngờ rằng hóa ra quan hệ hai người đúng là không đơn giản.
Diêu Khâm ngạc nhiên.
– Nhưng mà… chắc cậu không hèn hạ đến độ biết kẻ đầu trò muốn chỉnh cậu chính là cậu ta mà vẫn muốn cầu tình giùm cậu ta chứ?
Mặt Diêu Khâm lúc xanh lúc trắng. Mà Chu Văn vẫn chưa thỏa mãn, lạnh giọng nói:
– Hay là cậu thấy tình nhân cũ vừa tốt nghiệp, liền muốn tìm người mới?
Lúc này, Diêu Khâm thật sự tức giận, lắc đầu không ngừng, tay níu chặt cánh tay Chu Văn, hai mắt đỏ lên.
– Không phải vậy đâu, thầy ơi… Hứa học trưởng không phải tình nhân gì cả, mà Ngụy Thăng lại càng không phải, trước kia cậu ấy là…
Tiếp đó, Diêu Khâm kể hết toàn bộ chuyện của Ngụy Thăng, mặc kệ đối phương có kiên nhẫn nghe hết hay không, cuối cùng sợ đối phương hiểu nhầm, ngay cả Hứa học trưởng cũng kể tuốt. Vốn dĩ Hứa học trưởng chính là người khiến Diêu Khâm vướng phải tin đồn đồng tính luyến ái. Nhưng thực tế thì quan hệ của hai người không phải yêu đương vụng trộm như mọi người đồn đại, bọn họ thậm chí không nảy sinh tình huống đơn phương thương thầm trộm nhớ như với đàn anh ở trường cũ.
Nguyên nhân của mọi việc kỳ thật nói ra cũng hài. Hứa học trưởng sống ngay cạnh nhà Diêu Khâm, hai người trở thành hàng xóm từ khi Diêu Khâm chuyển trường tới, dần dà quen biết, thỉnh thoảng cùng nhau đến trường. Học trưởng cũng là người thích săn sóc, bình thường khó tránh khỏi chút đụng chạm tay chân. Nhưng lại bị người có dụng tâm để ý, không khỏi bị trêu chọc, rồi thành tin đồn. Ban đầu chỉ là vui đùa chút, ai ngờ mọi chuyện bất ngờ mất kiểm soát, lúc cậu phát hiện ra tình hình không ổn, thì mọi nỗ lực giải thích đều vô ích – nhưng có lẽ nguyên nhân lớn nhất là do cậu đã từng rơi vào tình cảnh này rồi nên vô cùng sợ sệt. Mà Hứa học trưởng gặp chuyện vẫn thoải mái như không, thấy Diêu Khâm như vậy, cũng không muốn giải thích thêm. Cứ thế ngược lại càng khiến chuyện sau này tệ thêm.
– Đầu cậu bị nhúng nước à?bg-ssp-{height:px}
Nghe xong đầu đuôi, câu đầu tiên Chu Văn thốt ra là vậy. Vốn tưởng rằng nghe mình giãi bày vấn đề xong đối phương sẽ thông cảm cho mình, không nghĩ tới rằng cậu lại bị ăn lửa giận, khổ sở lí nhí nói:
– Em đâu có.
Chu Văn tức tối gạt phăng tay cậu ra, khoa trương cười lớn, mỉa mai:
– Còn nói không? Thảo nào bằng này tuổi rồi còn không có nổi một đứa bạn thân! Lại nói chứ, thằng Hứa kia mặc kệ, vậy còn cậu? Nhẫn nhịn sao? Nói cậu ngu ngốc không phải hay sao?! Đúng là không tài nào hiểu nổi…
Nói một tràng xong, anh thở hổn hển.
Diêu Khâm bị mắng một chập cũng ngẩn người ra, ngơ ngác nhìn người đối diện. Cơn giận dữ bùng phát không kiềm chế như thế này, đã lâu lắm rồi Diêu Khâm mới được chứng kiến, sau khi thầy đi công tác lấy đâu ra người mà quát tháo cậu. Thế nên không hiểu vì sao, dù trong lòng chất chứa ủy khuất, nhưng trong tình cảnh khổ sở như vậy, ngược lại nảy sinh một cảm giác… hoài niệm. Thế là bạn học Diêu thấy đối phương mắng mình té tát, thấp giọng nói:
– Nhưng giờ em cũng khỏe lại rồi, Ngụy Thăng cũng xin lỗi em rồi, nên…
… Đúng là nước đổ đầu vịt mà.
Chu Văn nghe cậu nói xong khóe mắt giật giật, vẻ mặt u ám đến đáng sợ, giọng lạnh băng nói:
– Quyết định là do hiệu trưởng, giải quyết thế nào là việc của nhà trường.
Diêu Khâm ngẩn người. Đúng vậy, đối với việc đình chỉ học sinh thì hiệu trưởng là người quyết định cuối cùng, nhưng cậu vẫn nhớ lời Tiêu Húc nói, bối cảnh nhà thầy rất tốt, nên chắc hẳn… Thế lá Diêu Khâm lại sán đến gần, kéo tay áo Chu Văn, ngước lên nhẹ nhàng nói:
– Thầy ơi, nhưng mà thầy nhất định có cách nhỉ.
Chu Văn sửng sốt, cúi nhìn cậu học trò thấp hơn cả cái đầu thì đập vào mắt là đôi con ngươi lấp lánh ánh nước, không khỏi nhíu mày. Một hồi sau mới cười lạnh:
– Loại chuyện không chút lợi ích này, cậu nói tôi chấp nhận sao?
Diêu Khâm giật mình, nhất thời không biết nói gì. Chu Văn biết thừa gia cảnh của cậu, hơn nữa dựa vào số tài sản nhà anh thì đâu cần chút thù lao chả bõ dính răng này của cậu chứ… Còn phía này, Chu Văn là do không muốn đồng ý ngay, thuận miệng mỉa mai châm chọc mấy câu thôi, chứ không trông mong tên nhóc này đền đáp gì. Thế nhưng dù sao anh cũng không tưởng tượng được rằng, ngay khi vừa định mở miệng nói rằng “Ngẫm lại thấy tên nhóc nhà cậu chả có gì đáng giá cả” xong đáp ứng yêu cầu của cậu, thì Diêu Khâm lại chủ động làm một việc cực kỳ không ngờ tới.
Hai tay Diêu Khâm đột nhiên vịn lên cổ anh, gắng sức kiễng chân lên, sau đó ghé sát đầu vào.
– Ưm…
Môi kề môi, đầu lưỡi ẩm ướt rụt rè vươn tới, dè dặt chạm lên bờ môi đối phương, đương khi đối phương đang ngạc nhiên khẽ hé miệng, liền lớn mật dò xét luồn vào. Cậu chưa từng chủ động hôn môi ai bao giờ, bởi vậy chỉ có thể cố gắng hồi tưởng lại kỹ thuật của đối phương lần trước, trúc trắc làm theo, bắt chước cuốn lấy đầu lưỡi đối phương. Mà cậu cũng thở phào nhẹ nhõm khi thấy đối phương ngẩn ngơ xong thì bắt đầu phối hợp với cậu, triền miên thêm nụ hôn này. Tuy vậy cậu vẫn chỉ là kẻ gà mờ, đâu thể so với người lão luyện như ai kia, nên đằng cậu lại có vẻ lóng ngóng bị động hơn.
Lúc hai đôi môi rời nhau ra, còn có tiếng nước khẽ vang. Chu Văn mặt không đổi sắc, bình luận:
– Kỹ thuật quá kém.
Mặt mũi Diêu Khâm đã sớm đỏ bừng, cúi đầu thở dốc:
– A… Thật ạ?
Nhìn cậu học trò đã đỏ lừ xuống tận cổ, Chu Văn cuối cùng cũng mỉm cười.