Tự dưng bị gọi lên sân thượng, Diêu Khâm khá bất ngờ. Nhìn Tiêu Húc đứng trước mặt đang ngó mình chòng chọc, Diêu Khâm bất an cựa quậy rồi hỏi:
– Có chuyện gì thế?
Tiêu Húc không đáp, lùi lại mấy bước, hai hàng lông mày cũng giãn ra, cuối cùng nghiêm túc hỏi:
– Quan hệ của cậu và Chu Văn là gì?
Diêu Khâm nghe vậy đầu tiên là ngẩn ra, sau đó là hoảng hốt, lắp bắp đáp:
– Gì… gì mà quan hệ? Không, không có gì đâu…
Nói xong, đôi mắt sắc sảo của Tiêu Húc càng trở nên thâm sâu hơn, khiến cậu không nói nên lời, hay chính xác hơn là không biết nói gì. Quan hệ thầy trò ư? Cũng đúng… nhưng nhớ đến nụ hôn ngày hôm qua, Diêu Khâm không thể nào tiếp tục dối lòng được nữa. Người bảo hộ và người được bảo hộ? Đã từng là như vậy, nhưng giờ thì bọn Trương Hưng Dịch đã bị đuổi học, Ngụy Thăng cũng chuyển trường, bạn cùng lớp bắt đầu nói chuyện lại với cậu rồi, cho nên loại quan hệ này không còn tồn tại nữa. Nếu thế cũng không phải, thì rốt cuộc là sao?
… Không có quan hệ gì.
Đáp án chợt nảy ra trong đầu khiến Diêu Khâm cứng đờ người, sắc mặt trở nên trắng nhợt, cơn chán nản ùn ùn kéo đến, biểu lộ ra bên ngoài cũng hoảng hốt không kém. Tiêu Húc đối diện dường như phát hiện ra điều gì, mới nói:
– Tớ nghĩ thế này, đầu tiên Chu Văn tình cờ nổi lòng từ bi cứu giúp cậu, sau này tình cảm nảy sinh, nhưng vẫn tưởng là do thói quen bảo vệ cậu.
Diêu Khâm cúi đầu, xoay người dựa lưng vào tường, không nói gì – cậu không thể nói với Tiêu Húc rằng chính cậu mới là người cầu xin cứu giúp của Chu Văn được.
– Tớ không ngờ quan hệ của hai người là vậy đó. – Tiêu Húc nhăn mặt lại.
– Quan hệ đó là sao? – Diêu Khâm sửng sốt ngẩng đầu lên.
– Tình nhân á! Chẳng lẽ không phải sao? – Tiêu Húc trả lời dõng dạc.
… Tình nhân? Cậu và thầy sao?
Một hồi lâu sau Diêu Khâm mới hoàn toàn thẩm thấu được ý nghĩa đằng sau hai từ này. Giống như trước kia bị một tấm vải mỏng che khuất, giờ đột nhiên được rũ bỏ, những điều tưởng chừng mơ hồ giờ lại hiển hiện trước mắt. Những cảm xúc không giải thích nổi lúc trước, buồn bã, vui vẻ, chờ mong, những hành động khó hiểu, nhượng bộ, khóc lóc… thậm chí cả hôn môi, dường như đều có lý do của nó cả. Những suy nghĩ rối ren chẳng mấy chốc chiếm trọn tâm trí cậu, tâm tình phức tạp đến mức chính cậu cũng không hiểu nổi, có chút ngọt ngào, có chút xót xa, lại cả chua chát, thậm chí lúc Tiêu Húc nói thêm gì cậu cũng không nghe rõ.
– … Biết chưa?
Mãi đến khi đối phương nói hết rồi, cậu mới có phản ứng, ngỡ ngàng hỏi:
– Biết cái gì?
Tiêu Húc không biết câu nói hồi nãy của mình đã khiến Diêu Khâm choáng váng triệt để, nên nghe vậy trợn trắng mắt lên nói:
– Tớ nói xa xả từ nãy đến giờ, cậu có nghe không hả? Với cả cậu đỏ mặt làm cái của khỉ gì hả?
Diêu Khâm lí nhí xin lỗi, xong đưa tay lên xoa mặt, mới phát hiện da mặt đã nóng bừng lên cả. Vì thế, mặt đã đỏ nay còn đỏ hơn.
– Tớ nói là hai người bọn cậu cứ công khai liếc mắt đưa tình như thế, không sợ người khác phát hiện sao? – Tiêu Húc bực mình nhắc lại. – Vốn Chu Văn ra tay bảo hộ cậu như thế đã khiến nhiều người ngứa mắt rồi, cộng thêm cả ‘lời đồn’ trước kia nữa, cho dù bọn Trương Hưng Dịch bị đuổi học cũng không xóa được ‘lời đồn’ kia đâu.
Diêu Khâm rốt cục cũng nghe rõ rồi, mà hơn nữa tâm tình loạn một nùi vừa nãy lập tức bị nỗi sợ hãi lấp đầy. Một lát sau, cậu mới nghiêm mặt, siết chặt bàn tay đối phương, hoang mang hỏi:
– Chuyện của tớ với thầy… rõ ràng vậy sao?
Không phải cậu lo lắng cho bản thân, dù sao ngay cả cái chết cậu còn chẳng sợ, nói gì đến thứ khác? Thế nhưng tình huống của thầy lại không thế. Cậu vẫn chưa đủ tuổi, nếu sự việc bại lộ, thì thầy khó có thể ở lại trường được, các trường khác cũng sẽ không thuê thầy nữa, kết cục là ‘giấc mơ’ của thầy bị phá vỡ!
– Này… thật ra tớ cũng không chắc lắm. – Tiêu Húc thấy vẻ khẩn trương của cậu, lại có chút lưỡng lự. – Tớ không rõ người khác có để ý bọn cậu hay không… Thực ra tớ biết được quan hệ của hai người vì hôm qua tớ đi đến thư viện với một tên khốn nạn, đúng lúc nhìn thấy bọn cậu… Ừm, thật ra chỗ đó khá kín đáo, nhưng hành động đó quá mức lộ liễu rồi. – Sau đó cậu ta còn lải nhải thuyết giáo một hồi.
Diêu Khâm nghe xong, mặt lại đỏ lên. Nhưng ngẫm nghĩ lời Tiêu Húc nói, cậu lại thấy buồn bực.
–
Tâm trạng hậm hực kéo dài đến tận lúc tan học vẫn không thấy khá hơn. Đến nỗi lúc Chu Văn rời văn phòng, theo thói quen định cầm tay cậu, bị cậu hoảng hốt hất mạnh tay ra, hai mắt còn trợn trừng. Tâm tình của anh vốn đang không tệ, lại bị hành động này kéo tụt xuống độ âm, hai mắt nheo lại, dù giận nhưng vẫn tỏ vẻ không hề gì. Diêu Khâm cũng nhận thấy hành động của mình hơi quá đáng, mới bắt đầu chột dạ, cúi gằm đầu lắp bắp:
– Nhỡ… nhỡ người khác nhìn thấy thì sao.
Chu Văn nhíu mày, ánh mắt sắc bén nhanh chóng lướt nhìn quanh một vòng. Phần lớn học sinh đều đã về nhà rồi, dù vẫn còn số ít ở lại, nhưng cách đây khá xa, các thầy cô giáo lại khỏi nói, anh chính là người cuối cùng ra về mà. Thế nên mới lạnh lùng hỏi:
– Ai nhìn?bg-ssp-{height:px}
Diêu Khâm cắn môi, dứt khoát không nói, cho đến khi Chu Văn sắp nhẫn không nổi mới lí nhí:
– Thầy… với em cầm tay nhau, không cẩn thận sẽ bị người khác dòm ngó, rồi ảnh hưởng xấu đến thầy! – Nói xong Diêu Khâm ngước đầu lên vẻ kích động.
Mà Chu Văn nghe xong, đầu tiên là sửng sốt, sau mới làm như bộ vừa nghe được một câu vô cùng ngu ngốc, cười lạnh nói:
– Cậu cho rằng ai cũng giống cậu sao, ai thèm chú ý đến cậu chứ?
Dứt lời, không cho cậu cơ hội phản kháng, đã túm lấy tay cậu kéo về phía mình, lạnh lùng nói:
– Đi thôi! – Sau đó kéo người vào khu đỗ xe như thường.
Tay bị nắm chặt, ấm áp và dễ chịu, tâm tình cũng theo đó mà khá hơn rất nhiều. Diêu Khâm mím môi, không cãi lại nữa, bước chân vội vàng đuổi kịp người trước mặt. Hôm nay hai người đi đến một nhà hàng chuyên hầm thuốc đông y. Vừa ngồi xuống bàn, Chu Văn đã nhắn người phục vụ:
– Cho một suất bồ câu hầm thiên ma, lát nữa tôi mang về. – Sau đó mới bắt đầu nghiên cứu thực đơn.
Diêu Khâm nghĩ rằng anh mua về cho người nhà, dù sao thì thiên ma có thể chữa chứng đau đầu chóng mặt mà, nên cũng không để ý nhiều. Thế là hai người gọi một suất gà hầm và một suất sườn lợn hầm, ngoài ra còn có một vài món ăn kèm nữa. Trong lúc chờ đồ ăn lên, Chu Văn rút một điếu thuốc ra, tỉ mỉ ngắm nghía. Diêu Khâm trông thấy vậy mới nhớ ra dạo này thầy rất ít khi hút thuốc. Nhưng sau đó thấy Chu Văn lại cất thuốc vào, buột miệng hỏi:
– Thầy cai thuốc ạ?
Chu Văn hơi khựng lại, sau lại nghĩ đến cái gì, cau mày thấp giọng nói:
– Tại Chu Thủy thích quản chuyện bạo đồng!
Tuy giọng điệu cáu kỉnh, nhưng Diêu Khâm vẫn nghe ra vẻ bất đắc dĩ, khóe miệng khẽ cong lên. Sau đó, dường như chưa nói thỏa, lườm cậu một cái rồi nói:
– Nó bảo muốn sống lâu với tên nhóc nhà cậu thì nhất định phải cai.
Diêu Khâm giật mình, sau mới hiểu ra… Thầy muốn sống với cậu đến hết đời sao? Ý nghĩ này khiến cậu kích động không thôi. Mà người đối diện lại bắt đầu càu nhàu, đương nhiên rất có thể Chu Văn không ngờ rằng câu nói của mình có sức công phá nặng nề như vậy, anh trợn trừng mắt nhìn cậu:
– Ai lấy mất lưỡi của cậu rồi à?
Đề tài đột nhiên thay đổi khiến Diêu Khâm hơi mất bình tĩnh, vô thức ‘Hả’ một tiếng.
– Tôi nói lúc ở trường á… cậu nói bị người ta nhìn thấy cái gì cơ?
Lại là chuyện này, Diêu Khâm nhất thời không muốn đáp trả, cúi gục đầu xuống, không nói gì. Chu Văn không cố gượng hỏi nữa, nhưng trong lòng đang thầm bực bội với Tiêu Húc. Biết thế hôm qua đã không bỏ qua cho cậu ta dễ dàng như thế, ít ra cũng phải cảnh cáo mấy câu, miễn cho cậu ta lại ăn nói lung tung với nhóc này! Ở trường bây giờ, người có thể nói chuyện bình thường với tên nhóc, ngoài cậu ta ra chẳng còn ai khác cả.
Hai người ăn cơm xong, Chu Văn lại đưa cậu về nhà. Lúc cậu xuống xe, Chu Văn cũng xuống theo, trong tay còn cầm túi đồ ăn gói ghém cẩn thận. Diêu Khâm đang chuẩn bị quay lại chào tạm biệt thì bị nhét túi đồ vào trong tay rồi nghe thấy anh nói:
– Cầm lấy đi.
– Dạ? – Diêu Khâm kinh ngạc.
Định nói gì thì bị Chu Văn chặn lời:
– Không phải cho cậu ăn, lần trước cậu nói mẹ cậu bị đau đầu sao, đây là tặng cho bà ấy…
Nói đến cuối, dường như thấy không thoải mái với đôi mắt càng lúc càng to tròn của Diêu Khâm, Chu Văn mới quay mặt đi. Sau đó, không đợi Diêu Khâm đáp lại, anh đã xoay người mở cửa xe, khởi động máy. Diêu Khâm lúc này mới thốt lên:
– Thầy ơi, em cảm ơn ạ! Hay… thầy vào nhà ngồi chơi nhé! – Cuối cùng còn thêm một lời đề nghị lớn mật nữa.
Chu Văn đang định nhấn ga phóng đi thì khựng lại, mím môi, mặt mũi nhăn nhíu. Một lúc sau vẫn lắc đầu. Diêu Khâm thấy vậy, nhất thời không biết mình đang thất vọng hay may mắn nữa. Dù sao đến một lúc nào đó cậu phải giới thiệu thầy với mẹ chứ nhỉ?… Giống như ra mắt gia đình hai bên vậy á? Đừng giỡn chứ. Nhưng mà tại sao lúc thầy từ chối, lòng cậu lại có chút trống vắng, buồn bã.
– À… – Diêu Khâm ậm ừ đáp lại, cầm túi đồ toan bước vào nhà.
– Này, nhóc con! – Đúng lúc này, Chu Văn gọi cậu lại.
Bước chân Diêu Khâm dừng lại, vội vàng quay lại. Trong khoảnh khắc, cậu không thể nào phủ nhận được cảm xúc chờ mong này. Nhưng Chu Văn không xuống xe, chỉ chăm chú nhìn cậu một hồi rồi miễn cưỡng nói:
– Nếu lần sau bị nhìn thấy… thì sao chứ? Nhóc con, cậu không cần bận tâm! – Dứt lời liền phóng xe đi mất.
Diêu Khâm nhìn theo bóng xe dần khuất, có chút loạn nhịp.