Leng keng…
Chuông treo trên khung cửa kính vang lên, hai nữ phục vụ trực quầy tươi cười, ngọt ngào chào đón:
– Kính chào quý khách!
Khách đến là một người đàn ông mặc bộ âu phục màu xám bạc. Dường như không chịu nổi mùi hương ngọt lịm này, người đàn ông khẽ nhíu mày, sau khi xem quanh một vòng, cuối cùng mới dừng mắt tại một tủ kính nọ. Nữ nhân viên ngó nhìn rồi hỏi:
– Anh muốn mua bánh ngọt ạ?
– À… – Người đàn ông – chính là Chu Văn không biết phải trả lời sao, chỉ gật đầu cho có, sau đó lôi trong ví ra một tờ biên lai đưa cho nhân viên. Nữ nhân viên nhiều tuổi hơn đứng cạnh giơ tay nhận lấy, xem kỹ rồi giật mình nói:
– Hóa ra là anh Chu, anh nhờ chị Trần đặt bánh hộ đúng không! – Dứt lời liền bảo cô gái đứng cạnh đi lấy bánh.
Trong khi chờ, cô gái vẫn hiếu kỳ nhìn Chu Văn, dù sao thì kiểu người như Chu Văn hiếm khi xuất hiện ở khu này lắm. Chu Văn thấy vậy cũng không được thoải mái, biểu cảm cũng có chút cứng ngắc – biết thế này anh đã nhờ thư ký Trần đi lấy bánh rồi mang đến văn phòng luôn rồi. Một lát sau bánh được mang ra, nhưng nhân viên không bọc hộp luôn mà hỏi:
– Anh muốn viết gì lên trên không ạ?
Chu Văn không nghĩ tới điều này, chợt ngây người một hồi rồi mới hỏi:
-Viết cái gì cũng được sao?
Nhân viên gật đầu. Thế là Chu Văn nhận lấy cây bút trong tay cô, hí hoáy viết vài chữ. Lúc anh đưa lại, hai cô gái đều tỏ vẻ ngạc nhiên, nhưng Chu Văn không phát hiện ra. Cho đến khi viết chữ lên bánh xong, cầm hộp chuẩn bị rời đi, anh mới nghe thấy tiếng thì thầm to nhỏ của hai cô gái đằng sau. Sau đó Chu Văn đi đến tiệm trang sức rồi siêu thị. Mua sắm xong xuôi, anh mới nhận ra đã gần năm giờ chiều rồi, rồi vội vàng lái xe đến nơi làm việc cũ.
Reng reng… Tiếng chuông tan học vang lên, lục tục có học sinh ra về. Chu Văn nhăn nhó ngồi trong xe, cố gắng lần tìm trong đám người kia một khuôn mặt quen thuộc. Chốc lát sau, một thiếu niên dáng gầy gầy, mặc áo khoác chạy tới. Dù đã là cuối xuân, nhưng thời tiết vẫn còn hơi lạnh.
– Em tưởng hôm nay thầy không đến cơ. – Thiếu niên với vẻ mặt phấn khích chui vào xe. – Sáng nay thầy nhắn tin hôm nay bận cơ mà.
– Xong việc rồi.
Niềm vui sướng của thiếu niên dường như chẳng ảnh hưởng tý nào đến anh, Chu Văn chỉ nhíu mày, mặt không đổi sắc giúp thiếu niên – chính là Diêu Khâm thắt dây an toàn. Trong khoảnh khắc ấy, khoảng cách giữa hai người thật sự rất gần. Diêu Khâm khẽ giật mình, mặt cũng phiếm hồng, sau đó vội vã gật đầu, lầm bầm:
– Thiệt không vậy…
Lần trước, Diêu Khâm đã nói rằng mình muốn tự lập, nên số lần hai người gặp mặt cũng giảm bớt, Chu Văn không còn đến đón cậu mỗi ngày nữa, chỉ đôi khi hẹn nhau đi ăn cơm. Vì vậy mà Chu Văn lấy cớ ‘Không gặp mặt nói chuyện được thì phải liên lạc bằng điện thoại’, rồi mua cho Diêu Khâm một chiếc điện thoại di động. Nhưng mà cậu đi học cả ngày, không thể thường xuyên gọi điện được, nên hai người chuyển sang nhắn tin.
Nhưng cũng bởi vậy, Diêu Khâm không còn kiêng dè khi nói về chuyện ở trường nữa, ngay cả khi nhận được tờ giấy gì cũng báo cáo hết nội dung với Chu Văn. Mà những lúc đó, Chu Văn sẽ gửi một icon khinh thường và nói ‘lũ học sinh các cậu thật nhàm chán‘. Mỗi lần như vậy Diêu Khâm lại bật cười, nghe đồn thư ký Trần là người dạy anh cách sử dụng icon.
Mà may mắn hơn nữa là học sinh năm ba đã bước vào thời kỳ thi cuối cấp căng thẳng, ai nấy đều bận rộn, nên lời đồn đại cũng giảm bớt. Và tất nhiên, như Tiêu Húc nói, nguyên nhân chủ yếu là do tên học sinh từng mách lẻo chuyện của cậu và thầy với hiệu trưởng kia đã từng trấn lột nhiều học sinh khác, nên đang bị phạt ngồi nhà tự kiểm điểm.
– Ủa… chúng ta về nhà thầy ạ? – Phong cảnh quen thuộc hai bên đường khiến Diêu Khâm kinh ngạc quay sang hỏi.
– Ừm. – Chu Văn đáp.
– Không cần đến siêu thị mua đồ sao ạ? – Vì theo thường lệ, mỗi lần Diêu Khâm đến nhà Chu Văn đều đi siêu thị trước, rồi mới về nhà nấu cơm.
– Tôi mua đồ rồi. – Chu Văn lạnh nhạt đáp, dường như không muốn nói nhiều.
Diêu Khâm nhìn anh khó hiểu – chẳng phải thầy bảo hôm nay rất bận sao? Vậy sao lại rảnh đi chợ trước được? Tuy rằng khó hiểu, nhưng Diêu Khâm không hỏi thêm nhiều. Cho đến khi xuống xe, Chu Văn đột nhiên giữ chặt tay cậu.
– Thầy? – Diêu Khâm chắc chắn hôm nay Chu Văn có chút kỳ lạ.
Cậu thấy anh nhíu mày, dường như đang xoắn xít chuyện gì đó. Diêu Khâm chỉ nghe thấy anh lầm bầm một câu, sau đó nói:
– Hay hôm nay chúng ta ra ngoài ăn đi.
– Dạ? – Diêu Khâm ngạc nhiên. – Nhưng thầy mua hết đồ ăn rồi mà?bg-ssp-{height:px}
Tuy không biết Chu Văn đã mua gì, nhưng nếu để đến ngày mai, thì đồ ăn sẽ không còn tươi nữa hay chẳng may bị hỏng thì sao.
– Không phải, đều là đồ nấu sẵn, để lần khác ăn cũng được. – Nói xong, liền kéo cậu về phía ga ra.
– Đồ nấu sẵn cũng tốt chứ sao ạ? – Diêu Khâm dừng bước, không chịu thỏa hiệp. – Ra ngoài ăn phiền lắm, cũng tốn tiền nữa.
Chu Văn có chút lúng túng, nhìn cậu một hồi, sau đó như hạ quyết tâm, dùng giọng gần như ra lệnh cảnh cáo cậu:
– Vào trong cấm cậu cười tôi.
Diêu Khâm ngẩn người, nhất thời không biết phải nói gì. Cho đến khi thấy anh chuẩn bị đi ra ngoài, mới vội vàng giữ chặt, gật đầu đồng ý, miễn cho anh lại hối hận. Nhận được sự cam đoan này, Chu Văn cũng quay lại, nhưng vẻ mặt vẫn không được tốt cho lắm. Diêu Khâm đoán không chừng trong phòng có thứ gì đặc biệt đây.
Khi mở cửa vào, tuy đã chuẩn bị tâm lý, nhưng Diêu Khâm vẫn choáng váng bởi khung cảnh bên trong. Bóng bay thắt ruy-băng lơ lửng, kim tuyến lấp lánh rải khắp phòng, trên bàn bày la liệt đồ ăn đã nấu chín, bánh ngọt cắm nến, thậm chí cả mũ sinh nhật, khung cảnh này đúng là một bữa tiệc sinh nhật hoành tráng… y hệt như tiệc sinh nhật của thầy ở nhà họ Chu.
Diêu Khâm kinh ngạc quay đầu nhìn Chu Văn, quả nhiên thấy vẻ mặt cứng ngắc của đối phương… Xem ra anh có tham khảo bữa tiệc lần trước mà làm theo. Diêu Khâm muốn phá ra cười, nhưng nhớ ra cậu vừa đáp ứng thầy không được cười rồi, mới khổ sở nhịn xuống, thế nhưng ánh mắt không giấu được vui vẻ, nói:
– Tuyệt quá ạ.
Chu Văn nghe xong mím chặt môi, vò tóc cậu. Diêu Khâm nghiêng đầu hỏi:
– … Thầy chuẩn bị tất cả vì sinh nhật của em sao?
Diêu Khâm biết hôm nay là sinh nhật mười tám tuổi của mình, nhưng cậu tưởng rằng Chu Văn không biết. Hơn nữa, bản thân cậu không có thói quen tổ chức sinh nhật, lần cuối cùng cũng là nhiều năm trước đây rồi. Cho nên, cậu không thể nào nghĩ rằng hôm nay thầy trở nên thiếu tự nhiên vì lý do này. Trước đây rõ ràng thầy nói không thích người nhà tổ chức sinh nhật cho mình, thế mà giờ anh lại đi chuẩn bị bữa tiệc cho cậu, chứng tỏ anh cũng rất thích tiệc tùng kiểu này. Thế tức là trước kia anh tỏ vẻ chán ghét, nhưng thực ra trong lòng rất sung sướng phải không?
Dường như bị đôi mắt sáng long lanh nhìn chằm chằm đến mức chịu không nổi, Chu Văn buông cậu ra, đi vào trong phòng. Khóe miệng Diêu Khâm không nhịn được khẽ cong lên. Lúc cậu nhìn thấy dòng chữ ghi trên bánh gatô, cuối cùng cũng phải bật cười.
Câu trên: Tặng Nhóc con.
Câu dưới: Sinh nhật vui vẻ.
Chu Văn trừng mắt nhìn cậu, như đang cảnh cáo nếu cậu dám phát ngôn câu nào trái ý anh thì sẽ phải chết ngay. Thế nhưng Diêu Khâm không sợ, miệng tủm tỉm cười, nhìn anh thật lâu mới nhẹ nhàng nói:
– Cảm ơn thầy!
Chu Văn ngẩn ra rồi quay mặt đi. Sau đó tất nhiên sẽ không có màn hát chúc mừng sinh nhật, nhưng thắp nến, ước nguyện, thổi nến vẫn có.Cắt một miếng bánh ngọt phủ kem sô-cô-la đắng, hương vị thơm lừng lan tỏa, khiến lòng người say mê. Diêu Khâm đưa một thìa bánh lên miệng Chu Văn. Mà quả nhiên, anh chỉ nhíu mày nói một câu ‘Chỉ có trẻ con mới thích ăn bánh ngọt’, sau đó vẫn ăn như thường. Một chút kem trắng dính bên khóe miệng, khiến Diêu Khâm vô thức tiến lại gần. Ban đầu cậu chỉ định liếm vết kem đi thôi, nhưng khi tay chợt bị nắm chặt, đối diện là khuôn mặt lạnh lùng của Chu Văn, cậu có chút giật mình.
Ánh mắt hai người chạm nhau, hơi thở giao hòa, cho đến khi hai đôi môi dính lấy nhau.
Choang… Đĩa bánh trên tay rơi xuống đất.
– Ưm…
Tuy không phải lần đầu hôn môi, nhưng dường như nụ hôn này lại khác hoàn toàn với những lần trước. Trong nụ hôn này có hương thơm ngọt lịm của bánh kem, cả thân thể có một cơn nóng bỏng bùng lên muốn tìm nơi thoát, từng lỗ chân lông trở nên căng tràn, ngay cả không khí cũng khó hít thở. Dần dà, một nụ hôn đơn thuần không thể nào thỏa mãn được dục vọng dâng cao.
– Ưm… Hư…
Chu Văn đưa một tay đỡ đầu Diêu Khâm, một tay quàng qua thắt lưng, chậm rãi kéo cậu ngồi lên trên người mình. Còn Diêu Khâm trong cơn say đắm cũng thuận theo hành động của anh mà rút ngắn khoảng cách giữa hai người đến gần như dính sát vào nhau, mặc dù còn cách một lớp quần áo, nhưng vẫn có thể cảm nhận được nhiệt độ cơ thể không ngừng nóng lên của đối phương.
Ôm hôn nồng nhiệt chỉ kết thúc lúc đồng hồ nhà Chu Văn điểm chuông báo giờ. Hai đôi môi ướt át ngậm ngùi tách nhau ra, còn phát ra tiếng nước khiến mặt đỏ tim đập. Hơi thở loạn nhịp, nhưng hai bờ môi vẫn không chịu buông nhau ra, chút lại giày vò, lát lại đụng chạm. Cuối cùng vẫn là Chu Văn đỡ lấy gáy Diêu Khâm, nhìn đôi mắt ửng hồng rưng rưng của cậu một hồi mới nhăn nhó nói:
– Tôi muốn nữa, nhưng ngày mai… em còn phải thi thử.
Anh biết rõ ngày mai là lần thi thử đầu tiên của học sinh năm cuối. Diêu Khâm nghe vậy, rốt cuộc cũng khôi phục chút lý trí, nhưng gần như ngay lập tức, mặt cậu chợt đỏ bừng, cúi gằm đầu xuống, lí nhí nói câu gì đó. Tuy rằng tiếng cậu bé như muỗi, nhưng Chu Văn gần sát sao có thể không nghe thấy. Bởi vậy trong nháy mắt, Chu Văn trợn trừng mắt nhìn cậu – nhóc con này có biết mình đang nói gì không vậy?
TOÀN VĂN HOÀN