Buổi tối sau khi học bài xong tôi lại lên mạng hóng tin tức. Từ hồi tôi bị ghép thành bạn gái tin đồn của Gil thì gần như ngày nào tôi cũng phải onl một chút để xem mình có bị đưa tin tức gì hay không. Tôi vẫn lo lắng chuyện hôm nay ở phòng tập thể dục lúc Gil chạy lại chỗ tôi đã bị chụp lại, quả nhiên là đúng như vậy,cũng không biết ai mà nhanh tay vậy nữa.
Hiện tại thì gần như toàn bộ trong trường đều bán tín bán nghi thậm chí là ngầm nhận định chuyện tôi là bạn gái của Gil. Thậm chí tôi đã cảm giác được một số ánh mắt địch ý của một số bạn nữ là fan cuồng của Gil trong ngôi trường này. Có lẽ tôi nên tránh xa hoặc hạn chế thân thiết với Gil để bảo toàn bình yên cho mình mới được. Ai mà biết các fan cuồng sẽ làm ra chuyện gì chứ. Còn cả việc nếu chuyện này làm ồn ào tới tai thầy cô giáo hoặc ít nhất là tới mức thầy cô không thể làm lơ như không biết nữa thì tôi cũng rất rắc rối. Khó khăn lắm mới được vào học ở đây nên tôi chỉ muốn học cho tốt,tôi không muốn bất cứ chuyện gì ảnh hưởng tới học tập và khiến cho ba mẹ lo lắng thất vọng vì mình.
Với quyết tâm như vậy thì nên ngày hôm sau khi gặp Gil cũng đang từ ký túc xá tới lớp thì tôi giả bộ như không quen rồi kéo ba cô bạn đi trước. Ba cô bạn đều không hiểu tôi tại sao lại làm như vậy nên không ngừng nhắc nhở tôi.
– Chi à. Gil của bạn kìa,sao lại ngó lơ người ta vậy.
– Hình như cậu ta muốn nói gì với cậu thì phải. Sao không đợi cậu ta đi cùng.
– Hai cậu giận nhau chuyện gì à. Hôm qua còn vui vẻ lắm mà.
Tôi nhịn không nổi ba cô bạn thay phiên nhau lải nhải nên đành lên tiếng chấn áp.
– Các cậu đừng có đoán mò nữa đi. Thực ra thì tôi và cậu ta vốn cũng đâu có thân lắm đâu,chỉ là hợp tác cùng nhau dẫn chương trình thôi mà. Ra ngoài phòng thu thì mỗi người một cuộc sống riêng không ai liên quan tới ai.
Ba cô bạn hết sức ngạc nhiên khi nghe tôi nói thế. Linh Lan hỏi.
– Không phải cậu và cậu ta đã thân thiết hơn rất nhiều trong thời gian gần đây sao.
Tường Vi cũng phụ họa theo.
– Ừ,hôm qua trong lúc học thể dục cậu ta còn chạy lại chỗ cậu trò chuyện mà.
Minh Nguyệt cũng gật gù tán thành.
– Còn đặt biệt danh cho nhau nữa còn gì. Nói không thân thiết cũng không ai tin được.
Tôi bất đắc dĩ nói.
– Mấy chuyện đó bỏ qua đi. Tóm lại từ giờ tôi muốn tách xa cậu ta ra một chút.
Ba cô bạn đồng thanh hỏi lại.
– Lý do.
Mắt thấy đã vào tới sân trường nên tôi đành nói.
– Buổi tối về sẽ nói cho các cậu biết sau.
Dù tò mò muốn chết nhưng ba cô bạn cũng chỉ đành nhịn xuống. Tôi và Tường Vi cùng đi về lớp còn Linh Lan và Minh Nguyệt cũng trở về lớp của các cậu ấy. Trong giờ học Tường Vi mấy lần dụ tôi nói cho cậu ấy biết nguyên do nhưng tôi không chịu nên cậu ấy rất bất mãn với tôi. Tôi thì đành mặc kệ cậu ấy thôi.
Không để tới tối mà là ngay buổi chiều tôi đã bị ba cô bạn gượng ép hỏi cung để khai ra nguyên do chuyện buổi sáng. Tôi bất đắc dĩ cũng đành thật thà nói cho mấy cô bạn nghe suy nghĩ của mình. Sau khi nghe xong nguyên do cả ba cô bạn đều im lặng suy nghĩ. Một lát sau Linh Lan mới lên tiếng.
– Chúng ta còn nhỏ,tôi tán thành với suy nghĩ của Thùy Chi. Học tập mới là chuyện quan trọng nhất cần để tâm lúc này.
Minh Nguyệt không cho là đúng phản bác lại.
– Học tập thì tất nhiên vẫn học tập. Nhưng mà quan hệ bạn bè thì có sao đâu,nếu chỉ vì thêm vài người bạn mà học hành không tốt thì chúng ta phải cô đơn à. Bốn chúng ta không phải vẫn đang là bạn với nhau và chẳng ảnh hưởng gì tới học tập đấy thôi.
Tường Vi lại có quan điểm khác.
– Tôi thấy nếu chỉ là mối quan hệ bạn bè bình thường như chúng ta thì khác. Nhưng với Gil thì lại khác,ai cũng hiểu Gil không giống với tụi con gái như chúng ta. Cho nên việc thân thiết quá với cậu ta cũng sẽ có nhiều ánh mắt soi mói đàm tiếu. Cho dù xã hội đã cởi mở,cho dù lượng fan girl mọc lên như nấm sau mưa,cho dù những cô nàng soái ca như Gil rất được yêu thích thì tình yêu đồng giới vẫn chưa có nhiều chỗ đứng và chưa có nhiều người thực sự thừa nhận. Tuổi của chúng ta hiện tại cũng chưa đủ chín chắn mà suy nghĩ thấu đáo về chuyện này. Cho nên việc Chi hạn chế tiếp xúc với Gil tôi cũng đồng ý,nhưng không có nghĩa là phải vạch ra một giới hạn rõ ràng như vậy. Có thể sẽ khiến Gil hiểu lầm hoặc cảm thấy tổn thương,cũng sẽ khiến người khác nghĩ mình có tật giật mình.
Sau khi nghe cả ba cô bạn phân tích cặn kẽ thì tôi cũng cảm thấy mình đã quá vụng về trong cách giải quyết sự việc. Chỉ hi vọng Gil không vì thế mà hiểu lầm hay buồn lòng. Có lẽ tôi phải giải thích với Gil chuyện này thôi.
Chiều thứ tôi tới phòng phát thanh sớm. Bình thường Gil đều tới muộn hơn tôi nhưng hôm nay cậu ta lại có mặt ở đây rồi,tôi cũng bị bất ngờ một chút vì còn đang suy nghĩ sẽ giải thích với cậu ta thế nào về chuyện hôm qua nên chỉ lúng túng chào hỏi.bg-ssp-{height:px}
– Hôm nay cậu tới sớm vậy.
Gil cũng không quay lại mà chỉ đáp một tiếng ngắn gọn.
– Ừ.
Nghĩ khí có chút lãnh đạm này khiến tôi càng tin chắc là cậu ta đã giận mình. Tôi ngồi xuống bên cạnh cậu ta và suy nghĩ xem nên mở lời thế nào. Trong lúc tôi còn chưa nghĩ xong thì bất ngờ Gil lên tiếng trước.
– Cậu giận tôi vì chuyện hôm bữa à .
Tôi hơi ngây người hỏi lại.
– Chuyện hôm bữa là chuyện gì.
Gil hơi khó hỉu nhìn tôi rồi nói tiếp.
– Chuyện tôi trêu là sẽ hôn cậu đó.
Tự nhiên Gil nhắc lại khiến tôi lại xấu hổ. Tôi không dám nhìn về phía cậu ta mà nói.
– Tôi làm gì giận chứ.
Gil liền hỏi lại.
– Không phải vì chuyện đó thì lý do gì mà cậu lại phản ứng như vậy khi gặp tôi.
Tôi khẽ cắn môi rồi nói.
– Chuyện hôm qua là tôi sai,tôi xin lỗi cậu. Cậu có thể bỏ qua cho tôi và không cần hỏi lý do được không.
Gil im lặng một lát mới lên tiếng.
– Nhưng tôi muốn biết lý do là ở tôi hay ở cậu.
Tôi đáp.
– Là ở phía tôi. Tại tôi không suy nghĩ thấu đáo mọi chuyện. Cậu bỏ qua được không.
Gil khẽ cau mày sau đó nói.
– Bỏ qua cũng được. Nhưng kèm theo một điều kiện.
Tôi tự biết mình có lỗi nên cũng không dám cự tuyệt mà nói.
– Điều kiện gì
Gil liền nói.
– Bỏ câu “bảy màu” đi. Gọi bạn thỏ là được rồi.
Thì ra cậu ta còn canh cánh trong lòng chuyện này. Nghĩ cũng thấy Gil có lúc cũng trẻ con thật,tôi cười khẽ một tiếng rồi nói.
– Xem như cậu lời rồi.
Gil khẽ nhún vai xem như không có ý kiến gì thêm. Tôi cũng thấy thoải mái hơn, xem ra mọi việc vẫn là do tôi suy nghĩ quá nhiều mà thôi.