Vô số kỵ binh quân địch sau khi tập kết lại liền phát động tấn công với đội súng kích.
Binh lính quân Hắc Kỳ gắt gao đứng ở bên rìa vòng vây, đội ngũ giơ súng đối diện với vô số chiến mã tiên phong xông tới từ phía trước…
“Đông Phong số một… chuẩn bị… châm lửa”.
Đúng sau khi mấy chục cây pháo hoa cỡ đại được đốt cháy, chiến mã đang điên cuồng xông đến từ phía trước…
“Ầm ầm ầm… oanh”.
Tiếng nổ mạnh cực lớn và sóng xung kích khổng lồ trực tiếp nổ tung tạo ra một cái hố lớn giữa mặt đất trung tâm, vô số chiến mã và hải tặc xung quanh trực tiếp bị nổ bay đi, còn đám hải tặc trong trung tâm vụ nổ thì mất xác không thấy đâu nữa…
Mỗi một khẩu Đông Phong số một đều nổ nhắm vào hàng đầu tiên của kẻ địch, việc này nhanh chóng khiến thế tấn công của kẻ địch hoàn toàn bị ngừng lại, còn đội súng kích của quân Hắc Kỳ sau khi kẻ địch dừng tấn công thì tiếp tục tiến lên…
Có sự gia nhập của Đông Phong số một khiến kỵ binh trên chiến trường của quân địch mất đi dũng khí tấn công, hơn nữa có Đông Phong số một thậm chí còn vượt qua cả kỵ binh, trực tiếp bạo nổ giữa đám người, thậm chí còn khiến cả bia chắn của quân Hắc Kỳ bay đi…
Đành chịu thôi, Đông Phong số một chỉ có thể sử dụng cẩn thận, có điều cũng không cần lo lắng, bởi vì như vậy đã có thể lấy được đủ thời gian cho đội súng kích…
Đội súng kích tiến vào phạm vi ngắm bắn, cuối cùng đã bắt đầu đợt tấn công của họ…
Trên chiến trường vang lên vô số âm thanh “bịch… bịch”.
Kế Chư sau nghi nghe thấy thì thầm nói ‘tiêu rồi’, hắn ta không nghĩ nhiều, gào lên nói: “Rút, mau rút quân…”
Kế tiếp chính là một bên nghiêng về giết hàng loạt, đội súng kích tiến tới phía trước áp chế, bộ binh bám sát canh giữ ở hai bên, còn kỵ binh quân Hắc Kỳ lúc này cũng xông ra, vây quanh cả chiến trường tiến hành đuổi giết, cổng thành nhỏ bé của Uy Hải Vệ bị chặn lại chật như nêm, đó là đường lui duy nhất của bọn chúng…
Lãnh Thiên Minh chứng kiến cảnh này, trong lòng thầm nghĩ: “Muốn chạy ư, không có cửa đâu…”
Lúc này, lại có một lính gác chạy tới tâu: “Thất hoàng tử, bang chủ bang Triều Nam, Hải Nương, cầu kiến”.
“Bang chủ bang Triều Nam? Hải Nương?”
Lãnh Thiên Minh đã từng nghe qua về bang Triều Nam, bọn họ chuyên môn đối đầu với bang Hải Đảo, còn đã chừng chống lại giặc Oa, có lẽ là người tốt.
“Gọi nàng ta tới đây”, Lãnh Thiên Minh nói.
Hải Nương dẫn theo hai người đến trước quân trướng, màn thể hiện vừa nãy trên chiến trường của quân Hắc Kỳ đã hoàn toàn khiến nàng ta khiếp sợ, sau khi nhìn thấy Lãnh Thiên Minh thì lại càng không dám tin, lại là một thanh niên trẻ tuổi như vậy…
“Thất hoàng tử, xin chào, ta là bang chủ bang Triều Nam, Hải Nương”, Hải Nương chắp tay nói.
Lãnh Thiên Minh nhìn người phụ nữ trung niên khoảng chừng trên dưới tuổi, trong lòng cũng thầm nghĩ: “Bang Triều Nam này là một bang phái lớn như vậy, bang chủ lại là một người phụ nữ ư?”
“Không biết Hải bang chủ có chuyện gì?”, Lãnh Thiên Minh hỏi.
“Ta vừa thấy đấu pháp của hoàng tử, ngài chắc đang muốn kiềm chân bang Hải Đảo ở trong nội thành, không tha một ai!”, Hải Nương đáp.
“Đúng ta muốn bắt chúng đền mạng cho toàn bộ các huynh đệ đã chết của ta!”
Hải Nương nghiêm túc nhìn Lãnh Thiên Minh nói rõ: “Nhưng ngài lại vừa lúc tạo cơ hội cho họ chạy trốn!”