Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Lãnh Thiên Minh đi đến bên cạnh những người dân kia và nói: “Tạm thời, ta bất lực với chuyện của các ngươi, nhưng các ngươi cứ yên tâm, ta sẽ nghĩ cách giúp các ngươi.
Đây là một ít bạc, các ngươi cứ cầm tạm đi đã, đừng tiếp tục đối nghịch với quan phủ, không có lợi gì đâu!”
Nói xong, Lãnh Thiên Minh đưa cho bọn họ một túi bạc lớn.
Những người này cũng nghe ra thân phận của hắn, liền dập đầu cảm tạ, nước mắt chảy ròng ròng, sau đó cúi đầu rời đi.
Quốc hữu giới, nhân vô giới, đúng hay sai, trong lòng mọi người đều có kết luận…
Trên đường đi, Trình Khai Sơn luôn trong trạng thái khẩn trương cao độ, nhất là buổi tối, thân vệ đều là hai người trực một ca.
Thậm chí, hắn ta còn lén lút đổi phòng với Lãnh Thiên Minh để phòng ngừa vạn nhất.
Cũng may, suốt chặng đường không gặp nguy hiểm gì cả, đại khái mười ngày sau, rốt cuộc đội ngũ cũng đến thủ đô Đại Lương – thành Thiên Khải.
Có thể nói đây chính là tòa thành hùng vĩ nhất thời bấy giờ, nhìn từ đằng xa, đình đài lầu các mọc san sát như rừng, liếc nhìn không thấy điểm cuối.
Cả tòa thành được xây dựng bao quanh núi Thiên Khải, mà phía trên đỉnh núi phía xa, một cung điện khổng lồ đứng sừng sững giữa tầng mây.
Đó chính là hoàng cung Thiên Khải.
“Ôi, lớn thật đấy!”, lần đầu tiên nhìn thấy thành Thiên Khải, mọi người không nhịn được tán thưởng từ tận đáy lòng.
Ngay cả Lãnh Thiên Minh cũng bị chấn động bởi sự hùng vĩ của nó.
Thật sự khó mà tưởng tượng được, nơi này phải được phát triển và lắng đọng suốt bao nhiêu năm tháng.
Khi đến cửa cung, đội hộ tống liền do cấm vệ thủ đô tiếp nhận, người đón bọn họ là thống lĩnh cấm vệ quân Thích Kinh Phong.
“Thất hoàng tử Bắc Lương, ta nhận lệnh hoàng đế bệ hạ đến đây nghênh đón ngài, mời ngài đến dịch quán nghỉ tạm trước, đợi vương ta triệu hoán”, Thích Kinh Phong nói.
“Được”, Lãnh Thiên Minh nhìn Thích Kinh Phong một thân chính khí đáp.
Chẳng mấy chốc, đoàn người được dẫn đến dịch quán tại thủ đô.
Đây chính là khu vực phồn hoa tại thành Thiên Khải, người qua lại tấp nập, thật khó tưởng tượng một thành thị khổng lồ như thế này sẽ vận hành thế nào.
“Thất hoàng tử, hoàng đế bệ hạ căn dặn, trước khi tiến cung, ngài có thể du lãm tùy ý, cấm quân cũng sẽ không đi theo, hi vọng ngài có thể vui chơi thỏa thích”, Thích Kinh Phong nói.
Lãnh Thiên Minh gật đầu đáp, xem ra Đại Lương cố tình muốn hắn trải nghiệm sự khổng lồ của thủ đô, mục đích để hắn biết rõ thực lực của bọn họ.
Ngày hôm sau, Lãnh Thiên Minh đổi thường phục, dẫn theo mấy người ra ngoài du lãm.
Trên đường, những nơi đi qua khiến hắn không khỏi nhớ lại Đại Đường thịnh thế được ghi chép trong lịch sử.
Thế nhưng, thường thứ gì bề ngoài càng hoa lệ thì bên trong càng đầy rẫy nguy cơ, chính vì lẽ đó, trong lịch sử mới có vô số quốc gia hưng thịnh sụp đổ trong vòng một đêm.
Với tư cách là người xem, Lãnh Thiên Minh rất hưởng thụ sự phồn hoa này.
Mấy người bọn họ thỏa sức vui chơi, chợ ngựa, hàng buôn vải, xưởng nông cụ… Thậm chí bọn họ còn đi đến tửu lâu, kỹ viện ở dọc hai bên bờ Minh Hà trong thành Thiên Khải.
“Sự phồn hoa của thành Thiên Khải thật sự đã vượt qua tưởng tượng của ta”, Lãnh Thiên Minh nói với Lãnh Hàn và Trình Khai Sơn.
Lãnh Hàn cười nói: “Đúng vậy, thành Thiên Khải quả thật rất phồn hoa, nhưng đây không phải công của một mình Đại Lương.
Thời kỳ tiền triều, nơi đây đã được chọn làm thủ đô,
.