Người khác nghe xong cũng thấy sợ hãi, mọi người đều đã chứng kiến qua thực lực của quân Hắc Kỳ, nếu như không phải có liên minh đại quân này, mà quân Hắc Kỳ muốn tới thảo phạt thì bọn họ sao có thể chống cự được…
Dịch Thiên đứng lên nói: “Mọi người cũng không cần quá lo lắng, người ngựa bao vây của chúng ta đoán chừng cũng sắp vào vị trí rồi, lập tức phái người đi điều tra phương hướng mà quân Hắc Kỳ rút lui, những người khác dốc toàn lực truy đuổi, tiền hậu giáp kích, một lần hành động tiêu diệt quân Hắc Kỳ.
Lãnh Thiên Minh và Đa Đoạt nghiên cứu tỉ mỉ bản đồ, nếu như có thể đánh tan lưu phỉ ngăn cản trong vòng một ngày thì có thể mai phục ở Tây Hà cốc, đây là nơi tốt nhất để bố trí mai phục…
“Thất hoàng tử, kẻ địch ở phía sau và sườn trái đều đã đuổi đến rồi”, một thám tử báo tin.
“Kẻ địch ở phía trước tình hình thế nào?”, Lãnh Thiên Minh hỏi.
Đa Đoạt nói: “Tuyệt đại đa số đều là bộ binh, dự đoán cũng khoảng vạn người, cách chúng ta chỉ còn lại nửa ngày đi đường”.
Lãnh Thiên Minh nghĩ ngợi rồi nói: “Truyền lệnh xuống dưới, nghỉ ngơi tại chỗ, đêm nay tập kích”.
Đến giữa đêm, đám lưu phỉ đã đi được năm sáu ngày đường ngủ say như chết, hai tên lưu phỉ trực đêm đang nói chuyện phiếm.
“Con mẹ nó, bảo chúng ta đi nhiều ngày như vậy, giống như đang đùa giỡn vậy”, một tên lưu phỉ chửi bới.
“Đúng vậy, ngươi nói xem chúng ta ở trong thành ôm gái ngủ sung sướng biết bao nhiêu, lại cứ phải chạy tới đây quyết chiến”, một tên khác nói.
“Ngươi chưa thấy đại bác đó của quân Hắc Kỳ thôi, đến chiến mã cũng bị nổ cho bay đi, quá đáng sợ rồi”.
“Ta biết, hơn nữa ta nói cho người hay, thành chủ chúng ta căn bản không muốn đánh, lần này bao vây từ phía sau là do ngài ấy chủ động yêu cầu, như vậy thì chúng ta có thể từ từ đi phía sau, đợi chúng ta đến thì đoán chừng đã đánh xong rồi”, tên kia nói.
“Vậy còn được, con mẹ nó ta không muốn mất mạng như vậy đâu…”
Còn chưa nói xong đã thấy hàng trăm đạo lưu quang từ trên đầu bay tới, tiếp theo là những tiếng nổ ‘oanh… oanh’ vang lên, vô số hỏa dược nổ tung trong các đại doanh của bọn lưu phỉ.
Vì để đề phòng bị phát hiện, mất đi hiệu quả tập kích, Lãnh Thiên Minh lệnh cho đại bác trực tiếp bắt đầu tấn công từ xa…
“Là… quân Hắc Kỳ… quân Hắc Kỳ đến rồi”.
Lưu phỉ trực đêm sợ hãi gào lớn lên, rất nhanh trong cả đại doanh của đám lưu phỉ loạn cào cào lên một đám, khắp nơi đều là những tiếng kêu rên đau đớn.
Lưu phỉ dẫn đầu trợn mắt trợn mũi gào lên: “Không được hoảng loạn, mau chóng tập kết lại, đừng chạy…”
Nhưng đội ngũ vốn không hề có lòng hiếu chiến, chỉ là nhất thời được gom góp lại vào lúc này chỉ một lòng nghĩ muốn bảo toàn tính mạng, mệnh lệnh trong đêm hoàn toàn mất đi tác dụng…
Sau đợt bom pháo oanh tạc đầu tiên, hai vạn kỵ binh từ xa xông về phía đại doanh quân địch, đám lưu phỉ đã hỗn loạn hoàn toàn từ bỏ chiến đấu, bắt đầu trốn chạy khắp nơi…
“Thất hoàng tử, lưu phỉ đang bỏ chạy khắp nơi, có cần đuổi theo không?”, Đa Đoạt nói.
Lãnh Thiên Minh nói: “Mặc kệ chúng, cho đại quân người ngựa nhanh chống thông qua, tiến về phía Tây Hà cốc mai phục”.
Đại khi Thiết Huyết liên minh đuôi kịp, nơi này chỉ còn lại một đám binh lính bà chạy.
Dịch Thiên nhìn tên lau phi trọc đâu dẫn đầu nói:
Các người có vạn người ngựa, lại không thể cầm cự nổi trong một đêm.