“Lão Trình, thu dọn đi, ta và huynh đến Bắc Hải”, Lãnh Thiên Minh tiếp tục nói.
Bến tàu Bắc Hải nằm ở Duy huyện, nơi đây là vùng biển nội địa tiếp giáp với Thái Bình Dương.
Lúc vừa mới đến Duy huyện, Lãnh Thiên Minh đã sắp xếp người xây dựng bến tàu tại đây, hôm nay, mười chiếc chiến hạm khổng lồ của hắn cũng được neo ở chỗ này.
Khi Lãnh Thiên Minh và Trình Khai Sơn đến nơi, đứng từ xa nhìn lại, cả hai kinh ngạc không thôi.
“Thất hoàng tử, hình như mấy chiếc thuyền này… hơi lớn thì phải?”, Trình Khai Sơn hỏi.
“Đáng tiếc, bây giờ chúng ta vẫn chưa chế ra nhiều được, bằng không, ta đã sớm đóng mấy trăm chiếc, sau đó đi diệt nước Tịch lâu rồi”, Lãnh Thiên Minh nói.
Trình Khai Sơn tỏ vẻ nghi hoặc: “Nước Tịch là nơi nào?”
“Sau này huynh sẽ biết!”, Lãnh Thiên Minh đáp.
“Thất hoàng tử, chế tạo không được thì chúng ta có thể đi mua”, Trình Khai Sơn hào hứng nói.
“Huynh tưởng thứ này là khoai lang à? Huynh có biết chúng ta đã bỏ ra bao nhiêu vàng để đóng mười chiếc tàu này không? Hơn nữa còn phải huy động toàn bộ xưởng đóng tàu ở Đại Lương làm ngày làm đêm mới tạo ra được mười con tàu như vậy đấy”, Lãnh Thiên Minh mắng.
Khi hai người leo lên chiến hạm, đứng trên boong thuyền cao cao, trong lòng Lãnh Thiên Minh không khỏi trào dâng cảm giác hăng hái.
“Biển cả… một ngày nào đó, ta sẽ chinh phục ngươi”.
“Thất hoàng tử, chiến hạm này quả thật khiến thần được mở rộng tầm mắt.
Không chỉ được trang bị khẩu pháo phòng thủ, mà không gian còn cực kỳ rộng rãi, thuyền đánh cá bình thường cùng lắm chỉ có thể trang bị tối đa khẩu pháo mà thôi!”, Trình Khai Sơn hét to.
“Với mười chiếc chiến hạm này, huynh có dám đi tiêu diệt hải tặc không?”, Lãnh Thiên Minh hỏi.
Trình Khai Sơn suy nghĩ một lúc rồi nói: “Vậy thì cần phải tuyển thêm một lượng lớn tân binh, và yêu cầu bọn họ giỏi về bắn pháo, hơn nữa, còn phải cho ta một lượng lớn tàu tiếp tế”.
Lãnh Thiên Minh cười nói: “Chính xác, lúc này mới có dáng vẻ của một tư lệnh hải quân đấy! Huynh có thể lựa chọn binh sĩ trong số tất cả quân đội của Hắc Kỳ Quân theo ý mình, lên kế hoạch huấn luyện cho bọn họ càng sớm càng tốt.
Đồng thời, có thể nhờ Hải Nương hỗ trợ, trưng dụng thuyền đánh cá của dân để vận chuyển vật tư.
Thà là không đánh, nếu đã đánh thì phải đánh cho ra ngô ra khoai”.
Trình Khai Sơn nhìn Lãnh Thiên Minh, chắp tay nói: “Lão Trình cam đoan sẽ không khiến Thất hoàng tử thất vọng”.
Chẳng mấy chốc, những binh sĩ có kỹ năng bơi lội đều phải tham gia sàng lọc, cuối cùng, một vạn binh sĩ được chọn ra để gia nhập hải quân.
“Tất cả nghe rõ, thời gian bơi lội không được thấp hơn một canh giờ, nhất định phải kiên trì!”, Trình Khai Sơn hô to với những binh sĩ đang ngâm mình trong nước biển.
“Trình tướng quân, ngâm nước suốt một ngày khiến da chúng ta phồng rộp cả lên rồi”, một binh sĩ hô.
“Ngươi thì biết cái gì, bây giờ ráng chịu khổ một chút, đến lúc ra chiến trường mới có thể giữ được mạng.
Nếu không, một khi chiến hạm bị hủy, rơi xuống biển chắc chắn phải chết, chỉ có kiên trì chờ thuyền cứu viện đến thì mới có cơ hội sống”, Trình Khai Sơn nói.