Lãnh Thiên Minh cười hỏi: “Không biết địa đồ quân sự này ngươi lấy được ở đâu vậy?”
Advertisement
Tẫn An Tư Lang phòng bị nói: “Thất hoàng tử yên tâm, bản đồ này chắc chắn không có vấn đề gì”.
“Không phải ta không tin mà là một khi có vấn đề, các ngươi về nước thì an toàn rồi, chỉ ta không còn đường lui!”, Lãnh Thiên Minh nói.
Tẫn An Tư Lang suy nghĩ một chốc rồi nói: “Không giấu gì người, Đức Xuyên tướng quân đã bắt đầu lên kế hoạch chuyện này từ mấy chục năm trước.
Mấy năm nay, bọn ta cũng bí mật mua chuộc rất nhiều quan viên.
Trong phủ của họ gần như đều có nghệ kỹ do bọn ta tặng, đó đều là những người được bọn ta bồi dưỡng và huấn luyện từ nhỏ”.
Lãnh Thiên Minh cảm thấy khá đau đầu, hải tặc lần nào cũng dùng chiêu này trong suốt hàng trăm ngàn năm nay rồi.
Lãnh Thiên Minh nói tiếp: “Tốt, vậy ta chấp nhận lời mời của các ngươi, nhưng chuyện này liên lụy nhiều thứ, ta cần một bản kế hoạch chi tiết”.
“Xin ngài cứ yên tâm, sau khi về bọn ta sẽ nhanh chóng thu xếp”, Tẫn An Tư Lang đáp.
“Còn một chuyện nữa, Bắc Lương cộng thêm Sơn Đông cũng đến gần một triệu quân, Phù Tang các ngươi có thể xuất ra bao nhiêu người?”, Lãnh Thiên Minh hỏi.
Tẫn An Tư Lang cười nói: “Xin Thất hoàng tử yên tâm, Phù Tang bọn ta có thể tập hợp được hai ngàn năm trăm chiếc tu chiến lớn lẫn nhỏ trong thời gian ngắn, trung chuyển qua nước Cao Lệ.
Trong thời gian ngắn, ít nhất có thể chuyển được ba mươi vạn đến năm mươi vạn quân Đại Lương, chỉ cần bọn ta đứng vững bước chân thì sau này sẽ quân chi viện liên tục tới đây”.
Lãnh Thiên Minh ngạc nhiên nhìn Tẫn An Tư Lang hỏi: “Phù Tang các ngươi có bao nhiêu người và quân?”
Tẫn An Tư Lang cười nói: “Thất hoàng tử đừng thấy nước bọn ta nhỏ mà lầm, dân số ở Phù Tang bọn ta đã vượt mức hai ngàn năm trăm vạn, chỉ cần là đàn ông trên mười sáu tuổi đều có thể trở thành chiến sĩ”.
“Mẹ nó, xem ra mình xuyên việt đã khiến lịch sử thay đổi thật rồi! Trong lịch sử thì nước Tịch trong trí nhớ của mình cùng lắm cũng chỉ có hơn một ngàn vạn dân thôi, nhưng dòng máu điên cuồng của đất nước này lại không hề thay đổi”.
Sau khi tiền Tẫn An Tư Lang đi, Tân Cửu ở bên cạnh hỏi: “Thất hoàng tử, ngài muốn hợp tác với Phù Tang sao?”
Lãnh Thiên Minh cười nói: “Ta thà dựa vào Đại Lương cũng không muốn hợp tác với chúng, nhưng nếu không biết bọn hải tặc này đang nghĩ gì thì sao ta có thể diệt gọn chúng được”.
Vương thành Thiên Khải, Đại Lương
Trong đêm khuya thanh vắng, trên mái nhà Viện sử Đốc sát Đại Lương, hai tên thích khách bay qua, sau đó đáp xuống cạnh phòng sách, hai người đi vào phòng sách.
Sau một hồi tìm kiếm thì lấy một bức thư mật ra, mở ra xem rồi bật lửa thiêu rụi phòng sách…
Dưới một nhà máy bỏ hoang cực lớn ở thành Thiên Khởi, Hiên Vũ Khuyết đứng ở đó, tay cầm một bức thư vừa được gửi đến.
“Chết tiệt, ta cứ thắc mắc tại sao cứ nhằm vào ta ở khắp nơi vậy, hóa ra đã biết do ta làm từ lâu, đều diễn kịch với ta cả!”, Hiên Vũ Khuyết mắng.
Một người mặc đồ đen bên cạnh chắp tay lại nói: “Đại hoàng tử, có cần tiến hành kế hoạch trước thời gian không?”