Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
“Dụ quý phi giá đáo”.
Khi bộ máy xử lý não của Lãnh Thiên Minh đang ở trong trạng thái bị sốc thì giọng nói truyền đến, Lãnh Thiên Minh thầm nghĩ, không phải chứ, mình còn chưa đến tìm bà ta, bà ta đã tìm tới cửa nhà mình trước?
Lãnh Thiên Minh vừa rủa thầm vừa đi ra ngoài cửa, chỉ thấy một người phụ nữ ăn mặc lộng lẫy đang chậm rãi bước xuống kiệu.
Lãnh Thiên Minh nhìn vào Dụ quý phi đang bước đi chậm rãi với thân hình quyến rũ thướt tha, trong lòng hắn chỉ có một suy nghĩ, woa! Mẹ tam hoàng tử thật đẹp…
Hóa ra Dụ quý phi, người mà khiến người người trong cung đều phải sợ hãi lại trẻ trung xinh đẹp như vậy, thật ra nghĩ đi nghĩ lại cũng đúng, mặc dù Dụ quý khi đã sinh con nhiều năm, nhưng vì tuổi đã nhập cung, tuổi đã hạ sinh tam hoàng tử cho nên tính ra bây giờ vẫn chưa quá tuổi.
Lãnh Thiên Minh dán mắt lên người vị quý phi không thể che giấu vẻ ung dung kiều diễm tựa như thiếu nữ này.
Hắn hung hăng mắng thầm mình, hừ hừ hừ, hắn nghĩ gì vậy, người phụ nữ này không dễ chọc.
“Tham kiến Dụ quý phi”.
Lãnh Thiên Minh chỉnh đốn lại suy nghĩ của mình, vội vàng hành lễ.
Dụ quý khi cẩn thận quan sát Lãnh Thiên Minh một lượt, sau đó không nhanh không chậm nói.
“Con chính là lão thất, một đứa trẻ khá đáng yêu, bổn cung đến cũng không có chuyện gì khác, chính là đến nói với con một tiếng, ta đã giúp con xử lý đám nô tỳ biếng nhác đó rồi”.
Lời này khiến Lãnh Thiên Minh nhất thời cảm thấy khó hiểu, người phụ nữ này có ý gì? Rốt cuộc là muốn giúp hắn hay là muốn hại hắn?
Mặc dù trong lòng có chút bất ổn nhưng Lãnh Thiên Minh vẫn lập tức đáp lại: “Vậy nhi thần xin tạ ơn Dụ quý phi, phải đám nô tài đó dạy dỗ thật tốt, ít nhất phải phạt bọn họ một tháng bổng lộc, xem sau này bọn họ còn dám lười biếng nữa không”.
“Ha ha…”
Dụ quý khi đột nhiên bật cười.
“Phạt bọn họ một tháng bổng lộc? Ha ha… không cần đâu, bọn họ không có cơ hội nhận bổng lộc nữa”.
Trong lòng Lãnh Thiên Minh cả kinh, không phải chữ, lẽ nào tất cả bị đuổi ra khỏi cung rồi?
Dụ quý khi vẫn duy trì nụ cười như cũ, nói: “Ta đã xử tử tất cả bọn họ rồi”.
Lãnh Thiên Minh nhìn Dụ quý phi bằng ánh mắt thất thần, mồ hôi lạnh ứa ra, hắn cảm thấy rất nóng nhưng mồ hôi lại lạnh run người, xử… xử tử? Nhiều người sống cứ như vậy mà giết sao?
Thấy Lãnh Thiên Minh không nói chuyện, Dụ quý phi lại nói tiếp: “Thất hoàng tử không cần lo lắng, mặc dù ta đã xử tử bọn họ, nhưng ta sẽ sớm phái người hầu mới đến cho con, sẽ không để chỗ con thiếu người đâu”.
Fuck, đây là điều hắn lo lắng sao?
.