Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
“Đại vương, thất hoàng tử cầu kiến”, một tên thái giám bước vào bẩm báo.
Lãnh Liệt Vương quay đầu lại, ngạc nhiên hỏi: “Thất hoàng tử?”
“Vâng… chính là thất hoàng tử, ngài ấy nói có chuyện muốn cầu kiến”.
Lãnh Liệt Vương xoay đầu lại tiếp tục nhìn vào núi Thủ Thần.
“Cho thằng bé vào”.
Mang theo tâm trạng vừa kích động vừa lo lắng, Lãnh Thiên Minh bước vào phòng trà.
“Nhi thầm tham kiến phụ vương”.
“Có chuyện gì?”, Lãnh Liệt Vương vẫn nhìn ra ngoài cửa sổ.
“Nhi thần muốn tham gia hội thi thơ ca”, Lãnh Thiên Minh nói bằng giọng điệu chắc chắn.
Lãnh Liệt Vương quay đầu lại nhìn Lãnh Thiên Minh đang quỳ trên mặt đất.
“Đứng dậy nói đi”.
Lãnh Thiên Minh đứng lên nói tiếp: “Bởi vì từ nhỏ cơ thể nhi thần yếu ớt nên chỉ có thể sống lâu ngày ở trong cung, lúc rảnh rỗi nhi thần có nghiên cứu về lịch sử và văn hóa thơ ca của các nước, mặc dù nhi thần không dám nói là mình đã đọc đủ các loại thi thư nhưng nhi thần dám chắc rằng mình có hiểu biết nhất định về lĩnh vực này”.
Trên mặt Lãnh Liệt Vương vẫn không có gì thay đổi.
“Con có biết hội thi lần này quan trọng thế nào không?”
“Đương nhiên nhi thần biết ạ, Tuyệt Mệnh Nhai là mạch máu thông từ Bắc Lương đến Đại Lương, có thể nói trong hai nước ai nắm trong tay Tuyệt Mệnh Nhai thì người đó nắm được quyền chủ động trong chiến tranh”.
Lãnh Liệt Vương gật đầu, hỏi tiếp: “Thật ra, chúng ta không có cơ hội thắng trong hội thi lần này, vậy con biết tại sao ta lại đồng ý tham gia không?”
Lãnh Thiên Minh suy nghĩ một chút sau đó đáp: “Phụ vương người đang đánh cược, cược rằng Đại Lương sẽ không xuất binh, bởi vì căn cứ theo lịch sử quá khứ, bất luận là vương triều nào ở trung nguyên đều phải nỗ lực tự bảo vệ mình và không muốn nổ ra chiến tranh.
Sở dĩ người đồng ý là muốn cho Đại Lương một ân tình và để cho họ hiểu rằng vương triều của chúng ta không có ý định trở thành kẻ thù của bọn họ, như vậy bọn họ cũng sẽ không can thiệp vào cuộc chiến giữa chúng ta với Hồ Lang”.
“Vậy con cho rằng Đại Lương có xuất binh không?”
Nghe được câu hỏi này, Lãnh Thiên Minh liền sửng sốt, ai mà biệt được chứ, theo sử sách mà hắn đã đọc qua, các vương triều trung nguyên chưa bao giờ chủ động tấn công các nước phương Bắc, nhưng điều đó cũng không có nghĩa là sau này sẽ không.
Nghĩ đến đây, Lãnh Thiên Minh không chút do dự đáp: “Nhi thần không biết”.
Lãnh Liệt Vương khẽ mỉm cười nhìn đứa con trai mà mình mới gặp vài lần, bản thân ông ta cũng không biết tại sao mình đột nhiên lại có hứng thú với thằng bé, trong mắt ông ta tình thân không bao giờ chiếm vị trí số một, tất cả đều có thể trở thành vật trao đổi.
“Muốn tham gia hội thi thơ ca thì đi đi”.
Lãnh Liệt Vương bình thản nói ra câu này sau đó quay đầu tiếp tục nhìn ra ngoài cửa sổ.
.