Hỗ Đặc Mạc Nhĩ kích động nhìn Hốt Giác.
“Vương thúc, ở thời khắc quan trọng mới nhìn ra được ai là người một nhà, ai là người trung thành nhất, vậy xin làm phiền vương thúc”.
“Đại Hãn yên tâm, cho dù liều cái mạng già này, ta cũng sẽ bảo vệ hi vọng của đế quốc Khoa Nhĩ Mạn”.
Advertisement
Cứ như vậy, Hốt Giác dẫn theo mười vạn nhân mã rời khỏi thành Cát Á Tư Thản, trong tòa thành lớn nhất thảo nguyên Tây Âu hiện chỉ còn không đến vạn nhân mã đóng giữ.
Hắc Kỳ Quân đang trú đóng tại một khu rừng cực lớn, đại quân đã ở đây suốt nửa tháng, tất cả mọi người đều đang lẳng lặng chờ đợi tin tức.
“Tướng quân… tướng quân, Hốt Giác đã gửi thư đến…”
“Sao rồi?”
“Thành công rồi, ông ta đã thuận lợi dẫn theo mười vạn quân tinh nhuệ nhất của Khoa Nhĩ Mạn rời khỏi vương thành, theo như kế hoạch, bọn họ sẽ đi khác hướng với chúng ta”.
“Ha ha… được lắm, ông lão này quả nhiên được việc… Truyền lệnh đại quân, sáng ngày mai, dựa theo lộ tuyến đã định sẵn, tiến thẳng đến thành Cát Á Tư Thản, ta muốn lão già Hỗ Đặc Mạc Nhĩ kia biết cái gì gọi là trời giáng kỳ binh”.
“Tướng quân, vậy người kia nên xử lý thế nào?’
“Giữ lại ông ta, ông ta cũng chỉ muốn cái danh Đại Hãn mà thôi, cho ông ta là được, chỉ cần ông ta trung tâm với nước Hoa Hạ, chúng ta không thiếu một vị trí tộc trưởng…”
“Tộc trưởng… Ha ha, Đa tướng quân, ngài và hoàng thượng định biến thiên hạ này thành bộ lạc của Hoa Hạ ta à…”
“Ha ha ha…”
“Hoa Lạt Tử Mô thì sao, đã ra tay chưa?”
“Đã bắt đầu rồi, hai ngày trước, bọn họ đã phát động tấn công thành Đột Quyết Tư Thản…”
“Tốt lắm, cứ để bọn họ đánh, đợi đến khi chiếm được Cát Á Tư Thản, chúng ta sẽ đến đó kết thúc mọi việc…”
Khoa Nhĩ Mạn, thành Đột Quyết Tư Thản.
Đại quân Hoa Lạt Tử Mô đang điên cuồng tấn công thành Đột Quyết Tư Thản.
Nhìn toàn cảnh chiến trường, chỉ thấy chiến bào màu trắng của binh sĩ Hoa Lạt Tử Mô.
“Xe bắn đá… đừng dừng lại, nhắm ngay tường thành mà bắn cho ta…”
“Đội quân cánh sườn tiếp tục tiến công… đẩy xe công thành qua…”
“Vèo… Vèo… Vèo…”
“Oanh… Oanh… Oanh…”
Đây đã là lần thứ mười một Hoa Lạt Tử Mô tấn công, đôi bên đều bỏ ra một cái giá thê thảm, lần này, Khả Hãn Ma Kha Mạt của Hoa Lạt Tử Mô đã đích thân suất quân thảo phạt.
“Báo… Khả Hãn, người Khoa Nhĩ Mạn trong thành quá ư là ngoan cố, chúng ta đã tổn thương hơn hai mươi vạn quân”.
“Phía thành Cát Á Tư Thản có động tĩnh gì không?”
“Có, mười vạn đại quân Khoa Nhĩ Mạn đã rời khỏi vương thành, nhưng không đến đây cứu viện, mà chạy thẳng đến A La Mộc Đồ”.