"Đại hãn...!vũ khí của người Trung Nguyên đó...!quá lợi hại rồi, hơn nữa cái gì mà...!khinh khí cầu, thiên hỏa của họ còn chưa dùng tới, nghe nói những vũ khí đó còn có uy lực lớn hơn...!chúng ta...!chúng ta chỉ còn lại không đến vạn người..."
Kỳ thực, rất nhiều người đã bắt đầu sợ hãi mà không dám nói ra, nhưng nếu như không nói mà một khi thành bị phá thì người chết trước chính là bọn họ, sau khi có người đứng ra thì cuối cùng cũng có người không kiềm chế được nữa...!
"Đại hãn...!hay là...!hay là chúng ta cầu hòa đi?"
Advertisement
Hỗ Đặc Mạc Nhĩ cười khổ nói: "Cầu hòa? Những người Trung Nguyên đó sẽ đồng ý sao? Chúng ta đã mấy lượt cầu hòa rồi mà có hiệu quả không?"
"Đại hãn, với tình thế hiện tại này thì chúng ta thật sự...!không có phần thắng, cứ đánh tiếp...!e rằng không còn đường sống nữa, chỉ có thể cầu hòa thôi.
Chúng ta có thể đồng ý với mọi điều kiện của người Trung Nguyên, chỉ cần bảo toàn được tính mạng thì mới có thể quật khởi lại từ đầu..."
Hỗ Đặc Mạc Nhĩ lạnh lùng nói: "Điều kiện của người Trung Nguyên chính là đầu của ta, lẽ nào các ngươi muốn lấy đầu ta để đổi lấy mạng sống của mình?"
Đám người trong đại điện lập tức quỳ xuống đất.
"Đại hãn...!thần vạn lần không dám, chúng thần có thể thương lượng lại với người Trung Nguyên...!tin rằng trên thế giới này không có thương vụ nào là không thể đàm phán..."
"Đúng vậy...!đại hãn, chúng ta có thể đàm phán trước, nói không chừng người Trung Nguyên đó lại đồng ý..."
Mặc dù tất cả mọi người đều biết hy vọng mong manh nhưng đây là việc duy nhất mà họ có thể làm.
Hỗ Đặc Mạc Nhĩ do dự hồi lâu.
"Được, vậy thì thương lượng lại lần nữa đi, nếu như những người Trung Nguyên này vẫn muốn diệt Khoa Nhĩ Mạn ta thì Hỗ Đặc Mạc Nhĩ ta cho dù có chết cũng phải khiến họ trả giá".
Đoàn người quân Hắc Kỳ đang nhàn nhã thương lượng kế hoạch công thành tiếp theo...!
Một thị vệ đi vào trong.
"Tướng quân, Khoa Nhĩ Mạn lại phái sứ thần tới cầu xin nghị hòa rồi".
"Ồ...!người Khoa Nhĩ Mạn này không phải ngây thơ như vậy chứ? Đến lúc này rồi còn muốn nghị hòa ư?"
"Đa tướng quân, đoán chừng chúng cũng biết bản thân không chống cự được bao lâu nữa nên muốn vùng vẫy lần cuối một chút".
"Được thôi, vậy thử nghe xem chúng muốn nói gì?"
Rất nhanh một thanh niên dáng người cao lớn, nhìn trông cực kỳ tháo vát lanh lợi đi vào.
"Ha ha...!là Đa tướng quân đúng không ạ, ta là bái tướng của Khoa Nhĩ Mạn, tương đương với thừa tướng vương triều Trung Nguyên của các ngài, lần này tới để bái kiến Đa tướng quân".
"Ồ...!có chuyện gì?"
"A...!thiết nghĩ Đa tướng quân có lẽ cũng đã biết đại hãn của chúng ta từ đầu đã không muốn đối đầu với quý quốc, chúng ta cũng luôn nỗ lực cầu hòa, nhưng không biết tại sao lại đi đến bước này, ngài nói việc gì phải hà tất như vậy, đúng không, ha ha..."
"Tất cả chuyện này không phải do người Khoa Nhĩ Mạn các ngươi khơi mào sao? Các ngươi đê tiện, vô liêm sỉ, hạ lưu, không biết xấu hổ đã đánh lén vợ ta, ta không thể không báo thù cho nàng được".