Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Bách tính xung quanh đồng thanh hô lên, sau đó ngày càng nhiều người tập trung đến đây.
“Mau nhìn kìa, đó là anh hùng Bắc Lương chúng ta, thất hoàng tử…”
“Thất hoàng tử, hoan nghênh ngài trở lại…”
Sự nhiệt tình của bách tính đô thành khiến Lãnh Thiên Minh kinh ngạc, không ngờ tin tức truyền đi nhanh như vậy, hắn chỉ có thể chắp tay biểu thị cảm ơn với mọi người.
Rất nhanh sau đó, nhóm người tập trung ngày một đông đã chặn đứng lối đi trên đường.
“Tránh ra, tránh ra, có gì hay ho mà xem…”, một âm thanh vang lên, người nói chính là chỉ huy tuần tra đô thành, Hình Khang, bách tính nhìn thấy hắn ta đều sợ hãi lùi lại.
“Xí, không phải thất hoàng tử đây à? Sao lại quay lại rồi, không lẽ là hoài niệm ngày tháng xưa ở đô thành?”, Hình Khang cười nói.
Lãnh Thiên Minh khó hiểu nhìn Hình Khang, hắn đâu có quen biết người này, sao giống như đến gây sự thế.
“Ngươi là ai?”, Lãnh Thiên Minh hỏi.
Hình Khang cười lớn, đáp: “Ha ha, không nhận ra ta à, tại hạ chỉ huy tuần tra đô thành, Hình Khang, trước đây từng đi săn cùng nhị hoàng tử ở núi Tuyết Long, ta từng gặp ngài vài lần, ấy…không đúng, lúc đó thất hoàng tử luôn đứng ngoài cửa, khó trách không nhận ra ta”.
Lãnh Thiên Minh không thay đổi nét mặt: “Hừ, ta không hứng thú với ngươi, hà cớ cản đường ta”.
Hình Khang tiếp tục nói: “Thất hoàng tử, ngài xem ngài nói kìa, rõ ràng là ngài khiến cổng đô thành tắc nghẽn, ta là tuần tra sứ, duy trì ổn định và trị an đô thành, chính là chức trách của tiểu nhân”.
Lãnh Thiên Minh phát bực, dám coi hắn như hoàng tử phế vật hồi trước, định dùng hắn ra oai đây, Lãnh Thiên Minh lạnh lùng nhìn Hình Khang: “Hình đại nhân, ngươi qua đây”.
Hình Khang sững người, nhưng vẫn bước tới, cười nói: “Thất hoàng tử, có gì chỉ giáo”.
“Bốp”, một cái tát như trời giáng vào mặt Hình Khang, hắn ta sững sờ, sau đó quát lớn: “Dám đánh ta, người đâu!”
Vài chục binh sĩ phía sau lập tức tiến lên.
Trình Khai Sơn thấy vậy liền dẫn người đi lên, hàng trăm Hắc Kỳ quân trong bộ giáp đen ánh vàng nhanh chóng bao vây đám binh sĩ kia lại, Hình Khang đứng hình, bất giác cảm thấy sợ hãi.
“Ngài…ngài muốn làm gì? Đây là đô thành”.
Lãnh Thiên Minh mỉm cười: “Ngươi biết đây là đô thành à? Gặp hoàng tử phải hành lễ, chuyện đơn giản như vậy cũng cần ta dạy? Dám rút đao, mưu sát hoàng tử đồng nghĩa mưu phản, là tội tru di cửu tộc, Hình Khang, ngươi muốn tạo phản ư?”
Hình Khang toàn thân đổ mồ hôi lạnh, hoảng hốt nói: “Không…không phải, ta không có”.
“Vậy tại sao thấy ta không hành lễ, còn dám rút đao?”
.