“Mẹ kiếp, lũ súc sinh này, vậy mà lại lục soát thành, tám phần là chuẩn bị chạy trốn, nhìn dân chúng kìa, chắc hẳn quanh năm bị bóc lột, còn đám đạo tặc kia, tuy nhân số khá đông nhưng hầu hết chỉ có một ít công phu mèo cào, vốn không hề có sức chiến đấu”.
Lãnh Thiên Minh không khỏi thở dài: “Dân trí còn thấp mà, thời đại này, người dân chỉ cần có thể ăn no, có thể sống tốt là được”.
Khi mấy người họ quay về quân doanh, Đa Đoạt liền nói: “Thất hoàng tử, với đám quân ô hợp kia, ta dám cam đoan chỉ một lần công thành là có thể chiếm được”.
Lãnh Thiên Minh lắc đầu nói: “Dân chúng vô tội, chỉ trách thời đại loạn lạc, đây là trách nhiệm của ta, ta có nghĩa vụ cứu giúp bọn họ, Đa đại nhân, chuyện kế tiếp cứ làm theo lời ta…”
Vì vậy, năm vạn binh sĩ phân tán ra ba cổng của thành Thanh Châu, bắt đầu tiến hành tập trận, chỉ chừa lại cửa Đông.
Đạo tặc trong thành đã khi nào thấy qua quân đội chính quy như vậy, còn có pháo, có hỏa dược, tiếng nổ vang dội ở ba cổng thành, đồng thời, phía Lãnh Thiên Minh còn gửi thư cho đạo tặc trong thành.
Tại nơi xa hoa nhất Thanh Châu, mấy người quỳ gối trước một gã mập, nói: “Hoàng đế Trường Thọ, bên kia gửi thư đến, Lãnh Liệt Vương của Bắc Lương muốn ngự giá thân chinh nơi đây, ngoại trừ năm vạn nhân mã hiện có, theo sau còn có vạn đại quân sẽ lập tức chạy đến, chúng ta… chúng ta mau chạy đi!”
“Đúng… đúng, bọn họ còn có rất nhiều vũ khí đáng sợ, có thể gây nổ, ta đã tận mắt nhìn tảng đá to bằng người bị nổ tung ngay lập tức, vô cùng đáng sợ”, một người khác nói.
Hoàng đế Trường Thọ ném mạnh cái ly xuống sàn, mắng: “Cái tên Lãnh Liệt Vương kia có thù oán gì với ta chứ hả, nhiều thành trì như vậy, sao hắn không đi mà lại chạy đến Thanh Châu của ta? Má nó, lưu lại núi xanh sợ gì không có củi đốt, mau thu dọn hành lý, tối nay rút lui từ cửa Đông, chúng ta trở về núi, đợi bọn họ đi khỏi, ta lại quay về đây”.
Màn đêm buông xuống, cửa Đông thành Thanh Châu lặng lẽ mở ra, hoàng đế Trường Thọ mang theo vàng bạc và lương thực đã vơ vét được, còn có ba, bốn vạn tên đạo tặc đủ loại thành phần cùng xuất phát lên núi.
Khi bọn họ đi đến khe núi, đột nhiên, hai bên vách núi xuất hiện mấy vạn bó đuốc cùng tiếng reo hò ầm ĩ: “Đầu hàng không giết, đầu hàng không giết…”
Thấy thế, hoàng đế Trường Thọ hoảng hốt bỏ chạy, lúc này, Trình Khai Sơn vốn đang phục kích trong bóng tối lập tức dẫn theo kỵ binh Hắc Kỳ Quân hệt như bóng ma đuổi theo, phe đạo tặc hỗn loạn, gần như mất đi ý chí chiến đấu, thế nên Trình Khai Sơn không tốn bao nhiêu sức lực đã có thể giết đến chỗ hoàng đế Trường Thọ.
Sau khi giải quyết hai tên thân vệ, hắn ta dễ dàng bắt được hoàng đế Trường Thọ.
Hoàng đế Trường Thọ bị bắt, những tên khác cũng hoảng sợ quỳ mọp trên mặt đất, rốt cuộc, Lãnh Thiên Minh cũng thở phào nhẹ nhõm.
Cuối cùng hắn đã bình an chiếm lại được thành Thanh Châu, vốn dĩ, hắn cũng không muốn đồ sát đám bình dân này.
Trời dần sáng, dân chúng thành Thanh Châu vừa ra cửa liền giật nảy mình, bởi vì trên đường đã thay thế hoàn toàn bằng quân đội chính quy.
Việc này khiến bọn họ vô cùng hoảng sợ, nhưng sau đó, phát hiện những binh lính này không có ác ý, lại còn giúp người dân múc nước, xách đồ thì bọn họ cũng từ từ thả lỏng.
Trên quảng trường thành Thanh Châu, hoàng đế Trường Thọ cùng mấy tên thủ lĩnh đạo tặc tội ác tày trời cùng quỳ một chỗ, xung quanh ngày càng có nhiều người tụ tập quan sát.
Hoàng đế Trường Thọ van nài: “Đừng giết ta, đừng giết ta, ta chỉ là một nhân vật nhỏ mà thôi, đạo tặc thực thụ ở Đông Hải là bang Hải Đảo và bang Triêu Nam kia kìa, thủ hạ dưới trướng bọn chúng có hơn mười vạn, hơn nữa, mỗi một tên đều vô cùng hung hãn, ta biết bọn chúng, có thể chỉ điểm cho các vị”.
Đông Hải là cách xưng hô của người dân vùng này đối với bán đảo Sơn Đông, nghe vậy, Lãnh Thiên Minh bỗng nổi lên hứng thú, bèn nói: “Ngươi quen biết bọn họ?”
“Đúng, đúng, tuy rằng ở Đông Hải, mỗi người chúng ta tự xưng vương, nhưng trong đó cũng có bè phái, thế lực lớn nhất chính là bang Hải Đảo và bang Triêu Nam, bởi vì bọn họ ở gần biển, có thể ra biển bắt cá, cho nên hàng năm có rất nhiều dân tị nạn vì no bụng mà tìm đến chỗ bọn họ để nương tựa.
Ta còn nghe nói đám người này từng đánh với giặc Oa một trận”.