Hoàng Tước Hí

chương 1

Truyện Chữ
Trước
Sau
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Ta tên Chu Như, Như trong hàm tân như khổ.

Hàm tân như khổ (含辛茹苦): Ngậm đắng nuốt cay.

Thân là quý phi trên vạn người trong hậu cung, người cũng như tên, mỗi ngày ta đều rất cực khổ.

Buổi sáng, ta mang thánh chỉ đi đến Tông Nhân Phủ, nói cho nhị hoàng tử biết, hắn đã bị hoàng thượng phế truất làm thứ nhân.

Buổi trưa, ta lại nhéo mũi tiến vào Thận Hình Ti, dựa theo mệnh lệnh của hoàng thượng, sai hạ nhân ném t.hi t.hể của Đức phi đến bãi tha ma cho chó ăn.

Buổi chiều, ta lệnh cho thái y đến bắt mạch bình an cho các phi tử, nghe được không có ai mang thai, ta liền thở phào nhẹ nhõm.

Buổi tối, ta đưa canh pín hổ đến Tuyên Chính Điện. Hoàng thượng ban ngày ở trên triều sức cùng lực kiệt, ban đêm ở trên giường lực cùng sức kiệt, quả thật cần phải tẩm bổ cho tốt.

Nửa đêm, ta cũng không nghỉ ngơi, trông coi trước Tuyên Chính Điện đợi thái giám đưa phi tử được thị tẩm đi ra, tự mình đưa cho nàng ta một bát canh tránh thai. Mỹ nhân điềm đạm đáng yêu rưng rưng nước mắt uống cạn, còn ba quỳ chín lạy, ngàn ân vạn tạ: “Tạ quý phi nương nương ban thưởng.”

Vậy là đủ một ngày.

Sau khi làm xong hết thảy những chuyện này, ta mới có thời gian đi đến Ngự Hoa Viên giải sầu, thật khéo đụng phải thái tử Dương Thịnh đang bắn cung. Dưới ánh sao ảm đạm, nhìn cái gì cũng không rõ, hắn lại đem cung kéo đến giống như trăng tròn, lúc buông tay ra, mũi tên rời dây cung, bắn trúng hồng tâm.

Ta không khỏi khen một tiếng “Lợi hại”, làm cho hắn quay đầu lại nhìn ta, nói: “Chung quy vẫn không lợi hại bằng quý phi nương nương diễu võ dương oai ở hậu cung.”

Hắn cho đến bây giờ đều không có sắc mặt tốt với ta, cho dù hắn là nhi tử của tỷ tỷ ta, cần phải gọi ta một tiếng “Tiểu di”.

Mà ta cũng á khẩu không nói nên lời, cho dù ta có diễu võ dương oai thì cũng đều là vì san bằng chướng ngại cho hắn.

Ta xuất thân từ Chu thị ở Yến quận.

Tỷ tỷ của ta chính là Chu hoàng hậu được mệnh danh hiền đức, từng cùng hoàng thượng chinh chiến thiên hạ. Hoàng thượng đối với nàng tình thâm nghĩa trọng, có một đôi nhi tử nữ nhi dưới gối chăm sóc, nhược điểm duy nhất chính là c.hết sớm, buông tay nhân gian để lại đại công chúa và thái tử còn nhỏ ở thâm cung.

Chu gia liền muốn đưa thêm một nữ nhi nữa vào cung để kế thừa hậu vị, chọn tới chọn lui chỉ có ta thích hợp. Nhưng ta chỉ là thứ nữ, người Chu gia lo lắng ta sẽ có dị tâm, bọn họ nhìn ta quỳ gối trước bài vị của phụ thân thề độc rằng sẽ nâng đỡ thái tử đăng cơ, sau đó lại uống thêm một bát hồng hoa mới yên tâm đưa ta nhập cung.

Hoàng thượng cũng không thích ta, nể mặt tỷ tỷ ta phong ta làm quý phi, nhưng lại chưa bao giờ chạm vào ta.

Người Chu gia gửi thư mắng ta vô dụng, người trong cung châm chọc ta giẫm lên hài cốt của thân tỷ tỷ để thượng vị mà vẫn bị hoàng thượng chán ghét, đi dạo Ngự Hoa Viên cũng có thể nghe thấy một phi tử nói chuyện phiếm.

Vẻ mặt ta ôn hòa nghe xong mới đi đến trước mặt nàng ta, nàng ta sợ hãi đến mức mặt như tro tàn, sau khi bị ta hạ lệnh vả miệng thì khóc như lê hoa đái vũ đi tìm hoàng thượng làm chủ. Hoàng thượng nâng mặt nàng ta lên quan sát thật lâu, ném cho ta một ánh mắt tán thưởng: “Đủ tàn nhẫn, không hổ là muội muội của nàng ấy.”

Sau đó, hắn đem phượng ấn đã bị niêm phong từ khi tỷ tỷ qua đời giao cho ta. Ta cầm phượng ấn cân nhắc hồi lâu, hoàng thượng này có lẽ có khuynh hướng M.

Sau khi đã hiểu rõ, ta bắt đầu làm mưa làm gió ở trong hậu cung.

Đầu tiên, ta hạ lệnh cho tất cả các phi tần không được tự mình nuôi nấng hoàng tử và công chúa, con cháu hoàng gia đều phải được đưa đến Hội Thúy Cung giáo dưỡng, sau đó lại gióng trống khua chiêng rót canh tránh thai cho các phi tần được thị tẩm.

Sau ba năm hoành hành ngang ngược, ta không còn nghe những tiếng cười nhạo chửi rủa, đi đến đâu cũng đều được khen quý phi nương nương hiền lương thục đức.

Điều duy nhất không vừa ý chính là ta thường xuyên vấp phải trắc trở với hoàng thượng và thái tử bên kia.

Hoàng thượng xem ta như thế thân của tỷ tỷ, thế nhưng bộ dáng của ta không giống tỷ tỷ, hắn ghét cay ghét đắng khuôn mặt này của ta, càng đừng nói đến chuyện chạm vào ta.

Nhưng mục tiêu của ta là làm quý thái phi, không trị được lão tử, chẳng lẽ cũng không trị được tiểu tử sao? Ta tràn đầy tự tin nhìn lại, phát hiện bản thân quả thật... không trị được Dương Thịnh.

Hắn còn chán ghét ta hơn cả phụ hoàng của hắn.

Ta tự tay may y phục cho hắn lại bị hắn lấy làm ổ mèo, sách cổ sưu tầm được lại bị hắn lấy làm đồ chơi cho mèo, canh ta đưa qua đều được cho vào bụng mèo của hắn.

Cuối cùng đến một ngày, lúc ta qua đưa cho hắn canh đậu xanh hạt sen, hắn để cho ta tiến vào cung điện, lại để cho mèo ăn trước mặt ta. Con mèo béo được ta gián tiếp nuôi đến bóng nhoáng kia co giật vài cái ngã xuống đất, thất khiếu chảy máu.

Ta ngẩn người, “Độc ở đâu ra?”

Hắn tựa tiếu phi tiếu nhìn ta, trong lòng ta lạnh lẽo, vội vàng giải thích, “Con là nhi tử của tỷ tỷ ta, ta là tiểu di của con. Sao ta có thể hại con được?”

“Dưới gối Trần phi có hoàng trưởng tử, Đức phi có hoàng thứ tử, nữ nhân muốn làm thái hậu trong cung này nhiều bao nhiêu thì có bấy nhiêu người muốn mượn tay ngươi trừ bỏ ta.” Hắn ném bát canh, không chút khách khí ngắt lời ta, “Ngươi ngu xuẩn hết lần này đến lần khác, chủ động tạo cơ hội cho bọn họ.”

Ta mở miệng, nhưng lại không biết phải nói gì.

Ta vẫn luôn tự cho mình là người chăm sóc, bảo vệ hắn, nhưng lại quên rằng từ khi tỷ tỷ qua đời đến khi ta nhập cung cách đằng đẵng năm năm, trong năm năm này, tất cả minh thương ám tiễn đều là một mình hắn ứng phó.

Cuối cùng hắn ném cho ta một câu “Sau này tránh xa ta một chút”, liền bảo hạ nhân thỉnh ta ra khỏi Đông cung. Trong lòng ta bất an, lưỡng lự ở ngoài cửa, nhìn tiểu thái giám ném con mèo c.hết vào giữa hồ sen. Con mèo này đã được Dương Thịnh nuôi năm năm, nghe nói là yêu đến cực điểm.

Xem ra hắn bẩm sinh đã có thiên phú lạnh lùng, tàn nhẫn của đế vương, ta hẳn phải nên vui mừng mới đúng.

Nhưng ta mới tránh xa Dương Thịnh chưa đầy nửa tháng, đường huynh gửi một phong thư đến hoàng cung, yêu cầu ta không từ thủ đoạn để Dương Thịnh đối đãi với ta như sinh mẫu.

Ta cầm phong thư lật đi lật lại xem, chỉ cảm thấy trong từng dòng chữ đều có sáu chữ lớn — Ngươi không được thì đổi người.

Bọn họ ngầm đấu đá với nhau, kết quả ta là người chịu trận, ta thật sự muốn đáp lại đường huynh một câu “Ngươi được thì ngươi làm đi”.

Ta lại bắt đầu kiên trì cầm đủ loại lễ vật lắc lư bên ngoài Đông cung, thành công làm quen được với mọi sinh vật sống của Đông cung, ngoại trừ Dương Thịnh.

Một vị thị vệ đại ca họ Vương thông cảm với ta, cực khổ bày mưu tính kế cho ta, nói: “Quý phi nương nương, buổi tối người đến, ta giúp người trèo tường tiến vào, thái tử cũng sẽ không đến mức đuổi người ra ngoài.”

Ta chỉ đành đã trị bệnh ngựa c.hết cũng coi như ngựa sống, đêm đó giẫm lên vai hắn trèo vào Đông cung, nhưng vừa đứng vững, lông tơ ta lại dựng đứng hết cả lên —

Đã trị bệnh ngựa c.hết cũng coi như ngựa sống (死马当活马医): Cố gắng hết sức làm một việc gì đó, rõ ràng đã biết trước kết quả đạt được có thể sẽ không như mong muốn.

Trong sân viện yên ắng, nhưng trong tẩm điện của Dương Thịnh lại truyền đến tiếng thở gấp mềm mại của nữ tử và tiếng ma sát mập mờ của y phục.

Trong đầu như có pháo hoa nổ tung, ta trực tiếp đạp cửa, Dương Thịnh đang ngồi nghiêm chỉnh trên giường, sắc mặt ửng hồng, hai mắt khép hờ. Mỹ nhân với y phục cởi một nửa đang dùng hai tay giống như ngó sen trắng vòng quanh cổ hắn, thấy ta đến lập tức hoa dung thất sắc, quỳ trên mặt đất cầu xin tha thứ.

Ta giơ tay giáng cho nàng ta một cái tát, dưới cơn thịnh nộ không nắm được sức lực của ta, thân thể nhỏ nhắn nũng nịu của nàng ta không chịu nổi, trợn mắt ngất đi. Mà lúc này Dương Thịnh đột nhiên nắm lấy cổ tay ta, giống như một khối sắt thép nóng đến mức ta phải ngẩng đầu nhìn hắn.

Hai mắt hắn đỏ bừng, mày kiếm mũi cao, giống hệt diện mạo của hoàng thượng lúc trẻ, thanh âm khàn khàn: “Ngươi không phải nói muốn bảo vệ ta sao? Sao bây giờ ngươi mới đến?”

“Con nói cái gì?” Ta như đám mây trong sương mù, buột miệng nói ra.

Hắn nghiêng người xuống, hơi thở nóng phả vào vành tai của ta. Toàn thân ta nhất thời nổi da gà, theo bản năng tát hắn một cái.

Động tác của hắn rốt cuộc cũng dừng lại, trên gò má trái hiện lên năm dấu ngón tay rõ ràng, ánh mắt hắn cũng dần dần thanh tỉnh, buông tay ta, chỉnh lí lại y phục: “Quý phi nương nương sao lại ở đây?”

Vương thị vệ dặn dò ta, đầu trộm đuôi cướp phải biết khiêm tốn, ta nhìn vết tát in hằn trên mặt Dương Thịnh, quả đúng là thực lực không cho phép ta khiêm tốn.

Ta xấu hổ cười hai tiếng, sau đó nhanh chóng chuyển chủ đề: “Nữ nhân này ở đâu ra? Ai đã hạ thôi tình dược cho con?”

Hắn nhìn lướt qua mỹ nhân trên mặt đất, cười lạnh với ta: “Ngoại trừ bản thân ta, ai ở trong cung cũng đều có khả năng.”

Xem bộ dạng của hắn, ngay cả ta cũng không thể tin, đây là chuyện nằm trong dự liệu, nhưng ta vẫn không nhịn được mà khó chịu.

Hắn dường như nhìn thấu được tâm tư của ta: “Năm đó ta năm tuổi, trước linh cữu mẫu hậu, ngươi nói với ta ngươi sẽ bảo vệ ta, ta cứ đợi mãi chờ mãi, nhưng ngươi ở đâu? Ngươi dùng hành động nói với ta đừng tin tưởng bất kỳ ai, nhưng lại hỏi ta vì sao không tin ngươi.”

Cuối cùng ta cũng hiểu sự chán ghét của hắn đối với ta đến từ đâu, nhưng có giải thích cũng vô dụng, ta chỉ có thể hứa, “Ta không cầu con tin ta, nhưng những người dám hại con, ta nhất định sẽ xé xác bọn họ ra vạn mảnh.”

Ta dùng một chậu nước lạnh để hắt tỉnh tiểu mỹ nhân, đưa nàng ta đi Thận Hình Ti tham quan nửa ngày, nàng ta sợ đến mức thất sắc, nhanh nhẹn khai ra kẻ chủ mưu phía sau màn chính là Đức phi.

Đức phi là sinh mẫu của nhị hoàng tử, lúc trước nàng ta ngày ngày khiêu khích tỷ tỷ, bây giờ lại ngày ngày đối nghịch với ta. Đường huynh ở nhà nhắc nhở ta trong thư, phải tránh đi mũi nhọn.

Nhưng nàng ta cư nhiên dám hại Dương Thịnh, ta chỉ có thể thỉnh nàng ta đi c.hết.

Nhưng ý tưởng thì đầy ắp, hiện thực lại rất khắc nghiệt.

Ta khổ tâm suy nghĩ nửa tháng vẫn không nghĩ ra kế sách vẹn toàn, ngược lại đem dao găm mà tỷ tỷ tặng cho ta mài đến sáng bóng, dọa đến thị nữ bên người Thủy Nguyệt, “Nương nương, cung đấu là mượn đao g.iết người, không phải tự mình động thủ.”

Cuối cùng, lại là Dương Thịnh xưa nay chưa từng có hẹn ta đi đến gác chuông. Nơi này hẻo lánh yên tĩnh, đứng trên lầu vừa vặn có thể nhìn thấy một vài cung điện bỏ hoang, thích hợp để bí mật gặp gỡ.

Ví dụ như mỹ nhân tóc mây mặc hoa phục và hoạn quan đang tâm sự nỗi lòng với nhau, nhẹ nhàng ôm nhau.

Chính là Đức phi và thái giám tổng quản Tô công công trong cung nàng ta.

Trong lòng ta xoay chuyển ngàn vạn ý niệm, nghiêng đầu nhìn Dương Thịnh, lúc bốn mắt nhìn nhau ta đột nhiên hiểu được, hắn muốn mượn tay ta trừ bỏ Đức phi và nhị hoàng tử.

Ta thật sự muốn nói với hắn, muốn ta làm cái gì thì cứ nói thẳng, hà cớ gì phải hoang phí thời gian như vậy? Hắn là nhi tử của tỷ tỷ ta, sao ta có thể cự tuyệt hắn được?

Nhưng ta chỉ nói một tiếng cảm ơn với hắn.

Đa tạ sự nhắc nhở của hắn.

Ta lại dành thêm nửa tháng để mưu tính, mượn danh cầu phúc cho tỷ tỷ, dẫn hoàng thượng đến cung điện bỏ hoang. Sau khi sự thành, ta phất ống tay áo quay trở lại tẩm điện, thâm tàng công dữ danh niệm một câu: “Phật Tổ, cầu lão nhân gia người phù hộ cho Đức phi kiếp sau được đầu thai vào một gia đình tốt.”

Thâm tàng công dữ danh (深藏功与名): Triết lý Đạo gia. Nghĩa đen là không tiết lộ tài hoa và công danh của mình. Nghĩa bóng là để hình dung những người làm chuyện tốt, nhưng lại che giấu danh tính, không muốn người ta biết mình làm.

Ngày hôm sau truyền đến tin tức, Tô công công bị hoàng thượng hạ lệnh lăng trì.

Mà Đức phi là do ta tự mình tiễn lên đường. Ta đặc biệt nói cho nàng ta biết, tuy rằng Tô thị bởi vì rễ sâu không bị liên lụy, nhưng nhị hoàng tử đã bị phế truất làm thứ nhân, sau đó hào phóng bày rượu độc, lụa trắng và dao găm ở một bên, thỉnh nàng ta tùy ý chọn một cái.

Nàng ta mặc một chiếc váy trắng, hoàn toàn không còn khí thế bức người như thường ngày, thế nhưng lại bình tĩnh mỉm cười với ta: “Lúc ta gả cho bệ hạ, chỉ mới mười lăm tuổi, hắn đọc thơ đ.ánh đàn cho ta nghe, tay cầm tay dạy ta luyện chữ. Lúc đó ta tưởng rằng hắn yêu ta, hóa ra chỉ là một giấc mộng hoàng lương.”

Lòng quân không thể tin, tình quân không thể dựa, quân vương không thể yêu.

Cuối cùng nàng ta cũng hiểu ra quá muộn.

Không lâu sau cái c.hết của Đức phi, chính là mùa tuyển tú ba năm một lần, mà Dương Thịnh cũng đã tròn mười lăm tuổi, cần phải định ra thái tử phi.

Đôi phụ tử này trên làm dưới theo, một vị thì nắm tay ta khen ta hiền lành, đem tổng tuyển cử cho ta lo liệu; vị còn lại thì miệng cười mà tâm lạnh, nói: “Quý phi từ ái, tuyển thái tử phi đều do quý phi định đoạt.”

Vì vậy, mỗi buổi sáng ta treo một nụ cười từ ái chọn tức phụ cho mình ở Ngự Uyển; mỗi buổi chiều ta treo danh tiếng hiền lành chọn tình địch cho mình ở Trữ Tú Cung; mỗi buổi tối còn phải quan tâm đến sức khỏe của các phi tử được ban ơn mưa móc, bận rộn giữa một đám oanh oanh yến yến đến choáng váng đầu óc.

Đường huynh cũng đã từng đề nghị với tỷ tỷ đưa mấy vị nữ nhi Chu gia nhập cung, lại bị tỷ tỷ một mực cự tuyệt: “Để một mình ta ở chỗ này là đủ rồi, các cô nương nhà chúng ta phải gả cho người mình thích.”

Nếu tỷ tỷ biết ta chung quy vẫn nhập cung thì sẽ có cảm nghĩ gì đây? Ta nghĩ như vậy, bất giác thất thần, đối diện với ánh mắt của đám tú nữ đang quỳ bên dưới, lại ngơ ngẩn rơi một giọt nước mắt, theo bản năng buột miệng thốt ra: “Tỷ tỷ —”

Thủy Nguyệt vội vàng đẩy ta một cái, lúc này ta mới phục hồi tinh thần trở lại. Vị tú nữ này có khuôn mặt giống như tỷ tỷ đến tám phần, nhưng giữa hai hàng lông mày có chút nhu thuận, bớt đi một chút lạnh nhạt, đích xác không phải tỷ tỷ.

Hơn nữa, nàng ta họ Tô, là nữ nhi bên nương gia của Đức phi. Đảng phái của nhị hoàng tử vừa mới sụp đổ, đây thực sự có dụng ý khác.

Nhưng thật khéo, hoàng thượng vừa vặn đi dạo tiêu thực đến Trữ Tú Cung, nhìn thấy nàng ta không khỏi giật mình một lát, thấp giọng gọi khuê danh của tỷ tỷ, hỏi có phải là nàng không.

Chắc chắn là không, ta lặng lẽ trả lời trong lòng, thầm nói một tiếng: Phiền phức lớn rồi đây.

Nàng ta được hoàng thượng phong làm tiệp dư, đêm đó liền thừa sủng, ngày hôm sau từng bước lắc lư đến thỉnh an ta, ta ngồi ở chủ vị cười dịu dàng rộng lượng, dùng một bát canh tránh thai khiến cho nàng ta hiểu được dù có thế nào thì ta vẫn mạnh hơn ngươi.

Tô tiệp dư… À không, Thuần phi, lập kỷ lục thăng chức nhanh nhất trong lịch sử hậu cung từ khi khai quốc đến nay, tiến cung chưa đến nửa năm đã liên tục nhảy hai cấp, được phong làm Thuần phi. Trung Thu gia yến, nàng ta ngồi bên cạnh hoàng thượng, ngay cả quý phi như ta cũng bị lép vế.

Thuần phi được hoàng thượng đổi tên thành Tô Tốc.

Trùng hợp là, khuê danh của tỷ tỷ ta là Chu Tố.

Tốc (簌) và Tố (素) đồng âm.

Thuần phi đút rượu cho hoàng thượng, hoàng thượng cười lớn ôm nàng ta vào trong ngực, “Tốc Tốc tốt của trẫm.”

Ta đã uống nhiều rượu đến mức buồn nôn, nghe vậy liền nôn một ngụm lên váy, được người nâng đi vào hậu điện thay y phục. Lúc trở lại, ta vừa vặn nghe được Thuần phi làm nũng, nàng ta nói đêm đoàn viên không nhìn thấy nhị hoàng tử quả thật có chút tiếc nuối.

Hoàng thượng hoàn toàn đáp ứng, hứa hẹn sẽ lập tức cho nhị hoàng tử tiến cung, sau đó ý vị thâm trường nhìn Dương Thịnh một cái, “Thái tử thấy thế nào?”

Dương Thịnh sắc mặt bình tĩnh, thong dong đứng dậy nâng ly kính rượu hoàng thượng, “Nhi thần cũng thường nhớ đến nhị ca.”

Lúc hắn ngồi xuống, ánh mắt của hắn và ta giao nhau. Ta nhận ra trong ánh mắt của hắn chợt lóe lên hung ác, tim ta liền đập thình thịch, nửa đêm canh ba ta vẫn cảm thấy không yên lòng, một mình đi Ngự Hoa Viên.

Đúng như dự đoán, ta nhìn thấy Thuần phi đang giãy giụa trong hồ sen và Dương Thịnh đang vân đạm phong khinh ngồi uống trà trong mộc đình cách đó không xa.

Ta bất chấp mọi thứ, xông lên chất vấn hắn như tiếng pháo hoa liên hồi, “Là con đẩy nàng ta? Nàng ta có thấy con không? Sao con lại không đi? Bị người khác phát hiện thì làm sao?”

Hắn chậm rãi đưa cho ta một chén trà, “Không phải ta đang đợi ngươi sao?” Sau đó ngẩng đầu nhìn ta, “Đợi ngươi gánh tội cho ta.”

Hắn đã không còn là tiểu hài tử quỳ gối trước linh cữu tỷ tỷ nữa, hoàng cung đã mài mặt mày của hắn đến sâu không lường được. Ta nghĩ đến mỹ nhân và thôi tình dược một năm trước, thật sự là do Đức phi động thủ sao?

Nước trà rất nóng, nhưng lòng ta đã lạnh đi một nửa, ta lẩm bẩm một mình, “Thịnh nhi, con lợi dụng ta?”

Hắn lại cười giễu cợt một tiếng, đôi mắt nhướng lên vô cùng xinh đẹp, nhưng giọng nói không hề có ý cười, “Đương nhiên, còn rất hữu dụng.”

“Người khác có thể lợi dụng ngươi hạ độc ta, vì sao ta không thể lợi dụng ngươi? Ta đã nói ngươi tránh xa ta một chút, nhưng ngươi lại không nghe lời, chủ động đưa đến cửa, sao ta không dùng?”

Ta không nói gì, chỉ gật đầu biểu thị ta sẽ thu dọn tàn cuộc. Hắn không biết, ta không hề quan tâm việc hắn lợi dụng ta, ta chỉ khó chịu vì hắn chưa bao giờ tin ta, không nói với ta bất cứ điều gì.

Thị vệ tuần tra cứu Thuần phi lên, ta – người đứng bên hồ xem náo nhiệt được xem là nghi phạm, bị đưa đến trước mặt hoàng thượng.

Thuần phi quả nhiên không thấy rõ ai đẩy nàng ta, dựa vào trong ngực hoàng thượng điềm đạm đáng yêu rơi lệ, thỉnh thoảng dùng ánh mắt sợ hãi nhìn ta.

Ôi, kỹ năng diễn xuất tinh xảo này, chỉ thiếu chỉ đích danh hung thủ chính là ta. Ngược lại, ta đơn giản hơn nhiều, sảng khoái thừa nhận, “Là thần thiếp đẩy.”

Hoàng thượng cởi ngoại bào khoác lên người Thuần phi, quay đầu bóp cằm ta, híp mắt nhìn ta từ trên cao xuống, bị ta không cam lòng yếu thế trừng mắt lại.

“Bởi vì nàng ta không xứng đáng giống tỷ tỷ.”

Hắn nghe vậy, ánh mắt đột nhiên trở nên sâu thẳm, ta liền biết bản thân đã thắng cược rồi.

Cuối cùng, trong ánh mắt nhu nhược lại không cam lòng của Thuần phi, hoàng thượng chỉ phạt ta cấm túc nửa tháng.

Chỉ là ta không nghĩ tới, Dương Thịnh sẽ đến thăm ta.

Hắn chống chân ngồi trên nóc nhà nhìn từ trên xuống, sau lưng hắn là ánh sao đầy trời, nhưng nụ cười của hắn còn chói mắt hơn cả ánh sao, “Chu Như, vì sao ngươi muốn giúp ta?”

Đáp án quá đương nhiên, bởi vì hắn là nhi tử của tỷ tỷ. Nhưng ta còn chưa kịp trả lời, không biết tại sao sắc mặt hắn lại lạnh lùng, phất ống tay áo rời đi, chỉ để lại cho ta một câu.

“Đừng tin ta, ta cũng sẽ không tin ngươi. Ta và ngươi như vậy là tốt nhất, không có liên quan gì với nhau.”

Lúc cấm túc được giải trừ cũng vừa vặn là thu săn, hoàng thượng rầm rộ mang theo phi tần và hoàng tử đi Tây Giao.

Thuần phi mềm mại không xương dựa vào ngực hắn, kể lại chuyện cũ năm đó tiên hoàng hậu dùng ba mũi tên đã đ.ánh lui hai vạn quân địch, nói mình ngưỡng mộ phong thái của tiên hoàng hậu, sau đó lại tiếc nuối thở dài, nói cái gì mà vô phúc đắc kiến, thực sự là chuyện đáng tiếc, vân vân.

Sau đó nàng ta chuyển chủ đề, chỉ về phía ta, “Nghe nói kỹ năng cưỡi ngựa bắn cung của quý phi nương nương là do tiên hoàng hậu đích thân dạy, không biết thần thiếp có thể được nhìn no mắt hay không?”

Hoàng thượng bị nàng ta nói đến thần chí u mê, ta liền xui xẻo, không trâu bắt chó đi cày, bị ép lên ngựa. Càng xui xẻo hơn là, con ngựa cư nhiên không nghe lời ta sai khiến, tự mình có ý tưởng chạy vào rừng rậm.

Nhận ra có gì đó không đúng, ta quyết định nhảy khỏi ngựa, gần như trong cùng lúc đó, một mũi tên lướt qua lưng ngựa.

Được lắm, lúc trước ta cho rằng Thuần phi là một bạch liên hoa dùng nước mắt làm vũ khí, ai biết người ta lại lấy đao kiếm thật ra đ.ánh, lật bàn ám sát đại lão.

Chung quy là ta có mắt như mù.

Đang nghĩ như vậy, móng ngựa hí một tiếng lướt qua, người bên trên kéo ta lên lưng ngựa, cư nhiên là Dương Thịnh.

Ta rất kinh ngạc hắn sẽ đến cứu ta, càng sợ đao kiếm không có mắt ngộ thương hắn, thúc giục nói, “Thịnh nhi, con đừng quan tâm đến ta, ta sẽ liên lụy đến con.”

Hắn chỉ cười lạnh, “Không cần ra vẻ giả bộ này, ta và ngươi đều biết rõ, ngươi căn bản không phải tiểu di của ta, chúng ta không có bất kỳ quan hệ huyết thống nào. Tựa như phụ hoàng căn bản không yêu mẫu hậu, ông ta hận mẫu hậu. Mà ngươi nhập cung, căn bản cũng không phải vì ta.”

Ta nghe xong có trăm cảm xúc lẫn lộn, không biết phải trả lời như thế nào, bởi vì mỗi một câu mà hắn nói đều là sự thật.

(Còn tiếp)

Truyện Chữ
Trước
Sau
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio