Hoàng Tuyền Dẫn Lộ Nhân Hệ Liệt

quyển 2 chương 7

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

,

Đinh Lam Đường Khảo trong lòng đều thập phần rõ ràng, trừ bỏ mảng công trường của tòa nhà tổng hợp bị trì trệ kia, trong trường e rằng chẳng còn nơi nào còn có thể trông thấy giàn giáo. Nhưng Trương Nguyệt Thần làm sao lại ở nơi đó chụp bức ảnh như vậy chứ? Mà bức ảnh này lại làm thế nào rơi vào tay lão Dịch?

Trong lòng hai người đều loáng thoáng có được đáp án, nhưng ai cũng không muốn nói ra trước, dù sao việc này rất khó khiến người ta tin được, cũng rất khó chấp nhận. . . . . .

Sau một hồi yên lặng, Đinh Lam bắt đầu nhanh chóng tìm kiếm trong phòng làm việc, chỉ chốc lát sau cầm ra một cây đèn khẩn cấp. Đường Khảo sửng sốt, lập tức minh bạch Đinh Lam chuẩn bị làm gì, hắn nhìn quanh bốn phía, cuối cùng tầm mắt dừng tại cây gậy bóng chày phía sau cửa.

"Cùng đi!" Khoảnh khắc tầm mắt hai người chạm nhau, không hẹn mà cùng nói.

Trung thu vừa qua không lâu, ánh trăng còn dư lại hơn phân nữa treo trên bầu trời đêm, vài ngôi sao sáng thưa thớt soi sáng bên dưới, càng khiến mặt đất lộ ra một mảnh thanh lãnh.

Còn chưa đến h, cạnh công trường thỉnh thoảng vẫn có học sinh đi qua. Đinh Lam và Đường Khảo ngồi xổm bên dưới tường vây công trường hút thuốc, một bên quan sát tình huống bốn phía.

Xem xét chuẩn một quãng thời gian không có người đi đường, Đinh Lam đột ngột xoay người dẫn đầu leo lên tường vây, sau đó duỗi tay kéo Đường Khảo. Ngồi vắt qua tường vây, Đinh Lam mở đèn khẩn cấp chiếu chiếu mặt đất bên trong tường vây, sau khi xác nhận trên mặt đất không có chướng ngại, hai người đồng thời nhảy xuống.

Do không biết Dịch Nam Hành có tiếp tục trốn trong công trường hay không, Đinh Lam không dám mở đèn khẩn cấp để đi, sợ kinh động đối phương. Hai người chỉ có thể nương theo ánh trăng nhàn nhạt chậm rãi bước về phía trước. Dọc theo mép hố móng to đi hơn chục bước, phía trước lờ mờ xuất hiện một loạt nhà trệt dùng cho công nhân nghỉ chân, Đường Khảo lại cúi đầu nhìn trong rãnh nền, trong hố phía trước nhà trệt là một nhà dựng giàn giáo bên mép rãnh nền. Tình cảnh trước mắt nhìn qua cùng hình ảnh trong bức hình không kém bao nhiêu, Đường Khảo và Đinh Lam gật đầu với nhau, hướng phía trước nhà trệt nhìn lại. Tầm mắt lướt qua rãnh nền vĩ đại, đối diện dãy nhà trệt tạm thời kia có một phòng nhỏ khác, phòng nhỏ này rõ ràng cùng xây dựng khác với những căn kia, nhìn qua tựa hồ là xây cho quản lý công trình sử dụng.

Hai người dần bước đến gần phòng nhỏ, cửa phòng chỉ dùng mảnh then sắt thô sơ thêm vào trên đó một ổ khóa. Đinh Lam lại đi đến trước cửa sổ, thăm dò nhìn vào trong phòng, trong phòng một mảnh đen kịt, cái gì cũng nhìn không thấy, vừa không có đèn, cũng không có động tĩnh.

Chẳng lẽ chúng ta đoán sai rồi? Đường Khảo trong lòng có chút hoài nghi, từ vị trí mặt cửa sổ này nhìn ra phía sau, nhà trệt ở xa kia và giàn giáo không phải giống như trên ảnh chụp sao? Bức ảnh kia hẳn chính là chụp trong phòng nhỏ này!

Đinh Lam đem đèn khẩn cấp đặt trên cửa sổ thủy tinh, mở công tắc, ngọn đèn xuyên thấu qua cửa sổ chiếu vào trong phòng. Chùm ánh sáng thoảng qua hai cái bàn cùng một chỗ, lại thoảng qua chiếc ghế ngã trên mặt đất, cuối cùng rơi vào chiếc giường đơn dựa vào góc tường bên trong phòng.

"Nguyệt Thần!" Đinh Lam kêu lên một tiếng sợ hãi, trên giường gỗ kia rõ ràng có một nữ nhân đang nằm!

Đường Khảo không nói hai lời, hai bước vọt tới trước cửa, dùng sức một cước đá vào cửa gỗ, một tiếng oành vang thật lớn, cửa gỗ theo tiếng đó mà mở ra, Đinh Lam mang theo đèn bám gót theo sau vọt vào trong phòng.

Nằm thẳng trên giường quả nhiên là Trương Nguyệt Thần, chỉ thấy nàng nằm ngửa trên giường, tay chân vẫn tự do, không bị trói buộc, chẳng qua ngoài miệng dán một băng dính trong suốt thật to. Trương Nguyệt Thần mở to đôi mắt xinh đẹp hoảng sợ nhìn hai bóng người đột nhiên vọt vào phòng, miệng chỉ có thể phát ra tiếng ô ô mỏng manh.

Đinh Lam nhào đến xé xuống băng dán ngoài miệng Trương Nguyệt Thần, ai ngờ Trương Nguyệt Thần cư nhiên kêu to một tiếng "Cứu mạng!" Khiến hai người hoảng sợ.

Đường Khảo bỗng chốc tỉnh ngộ, trong phòng không có ánh sáng, hai người bọn họ mang theo đèn khẩn cấp vào, ngược chiều sáng, Trương Nguyệt Thần vẫn chưa nhận ra bọn họ đến tột cùng là người nào.

"Kêu cứu mạng làm gì hả? Bọn anh chính là tới mạng em đó!" Đường Khảo đem đèn chiếu lên mặt mình.

"Đường Khảo. . . . . . Đinh Lam. . . . . ." Trương Nguyệt Thần thoáng cái khóc thành tiếng.

"Được rồi được rồi, đừng khóc, chúng ta lập tức rời khỏi đây!" Đinh Lam đưa tay muốn nâng Trương Nguyệt Thần từ trên giường dậy, "Á. . . . . ." Thế nhưng Trương Nguyệt Thần cực kỳ thống khổ kêu một tiếng, hai tay mềm nhũn buông xuống.

"Đừng đỡ nàng dậy!" Đường Khảo cũng la hoảng lên, sợ tới mức Đinh Lam lại vội vàng đem Trương Nguyệt Thần đặt xuống.

Đường Khảo sờ soạng cánh tay Trương Nguyệt Thần trước, lại sờ sờ hai chân nàng, khẽ nói: "Quả nhiên là Nam Dịch Hành làm chuyện tốt, hai tay hai chân của nàng đều bị chặt đứt!"

"Quân khốn kiếp!" Đinh Lam nghiến răng nói, "Khó trách hắn không trói Nguyệt Thần lại cũng chẳng sợ nàng chạy trốn, nguyên lai là đem tay chân nàng đều chặt đứt!"

Trương Nguyệt Thần thống khổ nhắm mắt lại, im lặng mà chảy nước mắt.

"Nhanh lên báo cảnh sát trước, gọi xe cứu thương vào nâng người đi!" Đường Khảo nói.

"Nhanh lên. . . . . .Hắn sẽ về bất cứ lúc nào!" Trương Nguyệt Thần vô lực nói.

"Trở về vừa vặn, xem ta có một gậy đập nát đầu hắn không!" Đinh Lam giận dữ cầm lấy gậy bóng chày trong tay Đường Khảo, ra sức vung vẩy.

Ai ngờ chỉ vung được một nửa, Đinh Lam đã cảm thấy trên tay đột ngột nhẹ đi, tiếp theo nghe thấy "bang" một tiếng, có vật gì đó bay đập vào trên tường. Đinh Lam chậm rãi giơ gậy trong tay lên, trên mặt dần dần hiện ra vẻ kinh hoàng, ngay tại khoảnh khắc hắn vung vẫy, gậy bóng chày kia trên tay hắn cư nhiên chỉ còn lại một nửa, nửa khác đã bay ra ngoài, vị trí cắt ngang tựa như vừa bị cưa điện đẩy qua, thật sự vô cùng trơn nhẵn.

"Ai nói muốn đánh nát đầu của ta?" Một thanh âm u ám khàn khàn từ ngoài cửa bay vào.

Đường Khảo Đinh Lam thoáng cái ngây dại, há to miệng, cũng không dám phát ra mảy may thanh âm nào nữa. Hai người gắt gao nhìn chằm chằm cửa phòng vẫn luôn mở rộng, chẳng biết nơi đó sẽ xuất hiện một Dịch Nam Hành dạng gì.

Ánh trăng màu bạc nhàn nhạt chiếu vào khoảnh đất trống trước cửa phòng, thời gian từng giây từng phút trôi qua, nhưng thật lâu không thấy có người xuất hiện. Đinh Lam gắt gao nắm nửa thanh gậy bóng chày còn sót lại, chỉ chờ trước cửa xuất hiện động tĩnh gì, sẽ toàn lực nhào tới trước. Cổ họng Đường Khảo thoáng chuyển động, thân thể không nhúc nhích, tay lại lén lút duỗi đến điện thoại di động của mình.

Nhưng người ngoài cửa tựa hồ nhìn rõ hết thảy động tác của bọn họ, Đường Khảo vừa nắm lấy di động từ túi da bên hông lấy ra, một tiếng vang "răng rắc"nhỏ, nửa đoạn di động rơi trên mặt đất, thành một đống linh kiện vụn. . . . . .Cứ như phảng phất có một lưỡi dao sắc bén mắt thường không thể nhận ra từ bên cạnh Đường Khảo xẹt qua, dễ dàng đánh tan ý nghĩ báo cánh sát của Đường Khảo.

Đinh Lam sợ ngây người, nếu thật sự toàn bộ được Dịch Nam Hành nắm trong tay cách không đoạn vật (qua đường không khí cắt gì đó, giống như chiêu cách không điểm huyệt trong truyền thuyết đó mà :]]) , vậy nửa đoạn gậy trong tay mình còn có tác dụng gì nữa?

Bất thình lình, Trương Nguyệt Thần nằm trên giường lớn tiếng kêu lên: "Dịch Nam Hành! Anh đã đáp ứng sẽ thả tôi về, hiện tại để bọn họ mang tôi đi nhé!"

Ngoài phòng vẫn hoàn toàn yên tĩnh, dường như căn bản là không có người. . . . . .Một trận gió lạnh từ ngoài cửa cuốn tới, Đường Khảo và Đinh Lam không hẹn mà cùng rùng mình, hết thảy trước mắt thật sự quá mức quỷ dị, trong lòng hai người đều có chút sợ hãi.

Đường Khảo tăng thêm dũng khí rống ra ngoài cửa một tiếng: "Lão Dịch! Các huynh đệ bình thường tuy rằng không giúp được gì cho cậu, nhưng cũng chưa từng làm gì có lỗi với cậu, hôm nay việc cậu làm có chút sai rồi! Cho dù cậu rất thích Trương Nguyệt Thần, nhưng cậu phải hiểu, loại chuyện này không thể cưỡng cầu a! Bắt cóc Trương Nguyệt Thần, nàng sẽ yêu cậu sao?"

Trương Nguyệt Thần lại mở miệng cầu xin nói: "Dịch Nam Hành, tôi cam đoan sẽ không đem chuyện này nói ra, anh thả chúng tôi đi nhé. . . . . ."

"Haiz. . . . . ." Ngoài cửa truyền đến một tiếng thở dài cực thấp. "Cho dù em không nói, em có thể bảo chứng hai nam sinh này cũng không nói sao?"

Đinh Lam suy nghĩ một chút, cầm gậy bóng chày trên tay ném sang một bên, mở miệng nói: "Nếu cậu không ngăn cản chúng tớ, chúng tớ có thể cam đoan không đem mọi thứ hôm nay nhìn thấy nói ra! Tay chân của Trương Nguyệt Thần đều đã bị thương, không nhanh đưa đến bệnh viện nẹp lại, e rằng về sau sẽ để lại thương tật! Nếu cậu thật sự yêu Trương Nguyệt Thần, sẽ không hy vọng xuất hiện chuyện như vậy chứ?"

"Câm mồm! Nơi này không tới lượt mày nói!" Chẳng biết tại sao, lời của Đinh Lam thoáng cái chọc giận Dịch Nam Hành, thanh âm của hắn cũng đột nhiên trở nên giận không kềm được! "Tao sẽ tin lời nói dối của mày sao? Lúc trước khi mày và Trương Nguyệt Thần thề non hẹn biển, có nghĩ tới phải thực hiện lời hứa hay không? E rằng chuyện đầu tiên mày từ nơi này ra ngoài, chính là gọi điện báo cảnh sát đi?"

Trong lòng Đinh Lam quả thật luôn có suy nghĩ chuyện làm thế nào báo cảnh sát, giờ phút này bỗng chốc bị Dịch Nam Hành nói toạc ra, nhất thời á khẩu không trả lời được.

Đường Khảo tâm niệm thay đổi thật nhanh, thoáng minh bạch nguyên nhân Dịch Nam Hành cho tới nay đều đối với Đinh Lam mang theo địch ý. Hắn vội vàng hòa giải nói: "Lão Dịch, ai khi đang yêu đương mà không thề non hẹn biển như vậy? Thời điểm kia đều là lý trí bị cảm tình che lấp, không thể vì hành động này mà nhận xét đánh giá đạo đức của người ta a. . . . . ." Nói xong, Đường Khảo cũng có chút giật mình với bản thân, ngay tại thời khắc khẩn cấp như vậy, lời hắn nói cư nhiên còn có thể trưởng giả thế này.

Ngoài phòng lại lâm vào một mảnh tĩnh mịch, nhưng lần này Đinh Lam và Đường Khảo không dám có động tác nhỏ nào nữa, cứ như vậy lẳng lặng chờ đợi.

Thật lâu sau, thanh âm u ám của Dịch Nam Hành mới lần nữa vang lên: "Lão Đường, tớ thật không biết nên cảm kích cậu hay là nên hận cậu. . . . . .Nếu lúc trước cậu không tìm tớ đi giúp cậu di chuyển đèn khi đóng phim, tớ sẽ không quen Trương Nguyệt Thần, chỉ sợ cũng sẽ không nháo như ngày hôm nay. . . . . ."

Trong lòng Đường Khảo lúc này đang hối hận không ngớt, khi ấy Dịch Nam hành chỉ giúp mình di chuyển đèn ba ngày, sau đó không thấy đến phim trường nữa, hắn còn tưởng Dịch Nam Hành tính tình cổ quái, ai cũng không ngờ tới Dịch Nam Hành yêu Trương Nguyệt Thần, đã trải qua một hồi ái tình tuyệt vọng. . . . . .

"Đinh Lam, vì sao. . . . . .Vì sao cô gái tốt như vậy yêu mày, mày còn làm cho nàng thương tâm, làm cho nàng phải khóc. . . . . .Đúng vậy, mày bộ dạng rất tuấn tú, lại ra tay hào phóng, người bình thường như tao vĩnh viễn cũng thua kém mày. . . . . .Nhưng đây không phải lý do để mày đùa bỡn tình cảm Trương Nguyệt Thần a!" Thanh âm Dịch Nam Hành dần dần trở nên kích động.

"Lão Dịch, rất nhiều chuyện không phải đơn giản như cậu tưởng tượng. . . . . ." Đinh Lam rất nghiêm túc hồi đáp.

"Lời nói dối của mày giữ lại lừa nữ sinh đi!" Dịch Nam Hành phẫn nộ cắt ngang lời Đinh Lam." Không, không có tiếp theo nữa đâu! Tao hôm nay sẽ chấm dứt tên hoa hoa công tử như mày!"

Đường Khảo vừa nghe khẩu khí của Dịch Nam Hành không đúng, hét to một tiếng "Cẩn thận!" Phóng qua đẩy ngã Đinh Lam trên mặt đất.

Trong không khí tựa hồ có một đạo tia sáng chớp lên, thân hình Đường Khảo còn trong trạng thái lơ lửng giữa không trung, đầu vai trái hắn đột nhiên bắn máu tươi tung tóe, một mảnh vải cùng với một khối thịt từ trên vai hắn tách ra!

Đường Khảo kêu thảm một tiếng té lăn trên mặt đất, tay phải gắt gao ấn vai trái bị thương, Trương Nguyệt Thần nằm thẳng trên giường cũng sợ tới mức thét vang một tiếng!

Ngã ngồi trên mặt đất Đinh Lam kinh hồn chưa định, theo bản năng đưa tay sờ sờ cổ mình, ban nãy nếu không phải Đường Khảo phi thân nhào sang, bay lên chỉ sợ không phải là mảnh thịt trên vai Đường Khảo, mà là đầu của mình.

"Lão Đường, cậu cứu hắn làm cái gì?" Rốt cuộc, thân ảnh Dịch Nam Hành xuất hiện trước cửa.

Chỉ thấy Dịch Nam Hành hai mắt đỏ bừng, tóc tai hỗn độn, cơ thịt trên mặt vặn vẹo đến biến dạng, khuôn mặt vốn hàm hậu trước đây cũng trở nên dữ tợn. Nhưng khiến người ta giật mình, chính là tay trái hắn cầm một trường kiếm hình dáng quái dị! Thanh trường kiếm kia lưỡi dài ước chừng cm, thân kiếm như mãng xà trái phải vặn vẹo, hình thành năm sáu đường sóng, phần che tay (trên chuôi kiếm) cùng lưỡi kiếm đúc thành một thể, vểnh thẳng đứng ra một góc nhọn, thật sự giống như mái hiên vểnh cong của kiến trúc cổ Trung Hoa.

"Lão Dịch, ngàn vạn lần đừng làm càn, giết người chính là phải đền mạng!" Đường Khảo nhịn đau đứng lên, đi đến trước Dịch Nam Hành, chặn Đinh Lam phía sau.

"Cậu cho rằng cậu chống đỡ được sao?" Dịch Nam Hành cười lạnh một tiếng, tay trái giơ cao, quái kiếm hình xà ở dưới ánh trăng tỏa ra mũi nhọn mảnh màu đỏ, mắt thấy lại muốn chém ra một kiếm trí mạng.

Đường Khảo thở dài một tiếng, nhắm lại hai mắt, nếu Dịch Nam Hành thật có thể cách không trảm vật, mình quả thật là ngăn không được. . . . . .

Ngay tại thời khắc nguy cấp, Dịch Nam Hành đột nhiên cảm giác được phía sau có vật thể phi thường nguy hiểm đang hướng hắn đâm thẳng đến, hắn nhanh nhẹn nghiêng người né tránh, một thanh đại thương màu xanh bay tới, ở trước ngực hắn xẹt qua, nháy mắt sáp nhập vào trên tường, biến mất không thấy tăm hơi.

Dịch Nam Hành quay đầu nhìn phía sau, chỉ thấy trên tường vây xa xa, một bóng đen cao gầy đứng thẳng nơi đầu tường, tay phải lật ngược sau lưng nắm một thanh trường thương, dưới ánh trăng chiếu rọi, toàn thân bóng người kia tản ra một cỗ khí thế oai hùng.

Người tới chính là Vũ Văn Thụ Học! Hắn vừa đứng trên đầu tường, liền trông thấy Dịch Nam Hành giơ lên lợi kiếm với Đường Khảo, khoảng cách quá xa, hắn đành phải ném thương ngăn cản Dịch Nam Hành.

"Hừ, cư nhiên lại tới một người!" Dịch Nam Hành hừ lạnh một tiếng, cũng không quan tâm Đường Khảo Đinh Lam chết sống thế nào, cong lưng rút kiếm hướng Vũ Văn phóng đi, tốc độ cư nhiên nhanh như báo săn.

Đường Khảo và Đinh Lam đều là người thường, đều không thể trông thấy Vũ Văn ném ra hư linh Kim Thương, hiển nhiên không rõ Dịch Nam Hành vì sao đột nhiên buông tha công kích, hướng bên cạnh né tránh, lại hô gì đó xoay người hướng xa xa chạy đi. Khi bọn hắn đến cạnh cửa thò đầu xem chừng, Dịch Nam Hành đã cùng Vũ Văn nhảy xuống đầu tường đấu thành một đoàn.

"Kia. . . . . .Người cùng lão Dịch đánh nhau là ai hả?" Đinh Lam kinh ngạc hỏi, do khoảng cách khá xa, bọn họ vẫn chưa nhận ra ngay Vũ Văn.

"Gầy teo cao cao, nhìn qua sao có chút quen mắt nha? Có thể cùng lão Dịch đánh nhau. . . . . .Hoàn hảo hắn cứu cậu một mạng!" Đường Khảo híp mắt nói. Hai đứa này mới từ trước quỷ môn quan lung lay một chuyến, nhớ tới quái kiếm hình xà ban nãy giơ cao, hiện giờ trong lòng nghĩ lại vẫn còn sợ.

Trong giây lát, Vũ Văn đã cùng Dịch Nam Hành thương đánh kiếm đấu qua vài hiệp, Dịch Nam Hành rất nhanh liền phát hiện, sức mạnh phá không trảm sát của bản thân đối với Vũ Văn không có tác dụng, thanh trường thương màu xanh kia của y tựa hồ có thể cản toàn bộ công kích.

Tại thời điểm lần nữa hai binh khí chạm vào nhau, Vũ Văn nhìn chằm chằm trường kiếm trong tay Dịch Nam Hành, chậm rãi nói: "Thanh Khắc Lực Sĩ Kiếm (phiên âm của từ Keris) này. . . . . .Ngươi từ nơi nào lấy được?"

Dịch Nam Hành cắn răng không nói, đột nhiên lộn về phía sau hai cái, động tác cực kỳ nhanh nhẹn, hắn sau khi hạ xuống tứ chi chấm đất, ngẩng đầu cong lưng, trong miệng phát ra tiếng kêu "meo meo". Vũ Văn sửng sốt, chẳng biết hắn vì sao làm ra động tác như vậy, nhưng không đợi Vũ Văn bày ra tứ thế phòng ngự, Dịch Nam Hành đã gầm thét nhào qua.

Vũ Văn bất ngờ không kịp đề phòng, miễn cưỡng dùng hai tay cầm ngang thương hướng bên phải ngăn trở Dịch Nam Hành ra sức chém, ai ngờ nắm tay phải của Dịch Nam Hành đã nhanh như chớp đánh vào trên mặt Vũ Văn. Vũ Văn lảo đảo một cái, suýt nữa ngã sấp xuống, đành phải thuận thế lui về phía sau vài bước.

Dịch Nam Hành vẫn chưa cho cơ hội Vũ Văn thở dốc, song chưởng mở ra, như một con phi ưng lăng không bay lên, giơ kiếm từ không trung cắm thẳng xuống, đỉnh thương Vũ Văn hướng không trung đâm một kích, Dịch Nam Hình liền như một con linh hầu (khỉ) trên không trung xoay người tránh né trường thương, theo cây thương trượt xuống, một cước đá vào ngực Vũ Văn.

"Ban Tạp Tây Lạp (phiên âm của bersilat) !" Vũ Văn ôm ngực kêu một tiếng sợ hãi, "Ngươi bị thanh kiếm Keris này bám vào người sao?"

Bersilat, là tên gọi của một loại võ thuật cổ đến từ của quần đảo Malaysia lưu truyền tới nay, nghe đâu là khi tu sĩ Ấn độ ngày xưa đi tới quần đảo Malaysia định cư, mô phỏng theo động tác của hầu tử, bạch ưng và lão hổ mà sáng tạo ra môn võ thuật cổ truyền này, là một hệ thống chiêu thức công thủ phức tạp. "Đánh bất ngờ", chính là linh hồn tư tưởng chủ đạo của võ thuật Berislat!

Nhưng bộ võ thuật này hiện tại đã dần dần dung hòa cùng đủ loại võ học trên thế giới, chậm rãi từ bỏ giản lược mô phỏng động vật, chỉ bảo lưu lại tinh túy tấn công bất ngờ. Giống Dịch Nam Hành thế này vẫn bí mật sử dụng bản sắc tự vệ của động vật, Vũ Văn cũng chỉ là từ tập tranh ảnh tư liệu cổ thư hiểu biết qua.

Dịch Nam Hành hoàn toàn không phản ứng với tiếng kinh hô của Vũ Văn, chỉ lo một chiêu lại một chiêu công kích Vũ Văn, võ nghệ vốn không phải điểm mạnh của Vũ Văn, lúc này Dịch Nam Hành hư hư thực thực giao thoa công kích càng khiến y khó lòng phòng bị. Vũ Văn ngưng thần tụ khí trong nháy mắt suy xét, dứt khoát chỉ để ý phòng bị thanh quái kiếm trong tay Dịch Nam Hành, về phần quyền đấm cước đá, cứ mặc kệ nó. Chỉ chốc lát, Vũ Văn toàn thân đều là dấu chân trắng xám do Dịch Nam Hành đá lên.

Bất quá Dịch Nam Hành cũng dần phát hiện, bản thân cứ đánh đá Vũ Văn như thế, hắn chỉ đau chứ không bị thương, Vũ Văn vẫn chuyên tâm đối phó, chính là trường kiếm trong tay mình, nhưng phá không trảm của mình không có tác dụng, uy lực của kiếm Keris giảm đi, trong lúc nhất thời không gây thương tổn gì được Vũ Văn. Nghĩ vậy đến đây, Dịch Nam Hành bắt đầu có chút nôn nóng.

"Dịch Nam Hành," Vũ Văn một bên cẩn thận đón đỡ, một bên thong thả nói rõ từng chữ, "Không nên tiếp tục sử dụng Bersilat, thân thể của ngươi không tiếp nhận qua huấn luyện chuyên nghiệp, không cách nào khống chế được loại võ thuật này. Còn đánh tiếp, cơ bắp của ngươi sẽ bị tổn thương nghiêm trọng! Chẳng lẽ ngươi không phát giác sao? Cho dù ngươi đánh trúng ta, sức lực của ngươi cũng không tạo thành thương tổn đối với ta!"

Trong lòng Dịch Nam Hành nửa tin nửa ngờ, đã bắt đầu cân nhắc đường lui, khi hắn nhìn quanh bốn phía, lại đột nhiên trông thấy Đường Khảo và Đinh Lam đang dùng ván giường nâng Trương Nguyệt Thần ra khỏi phòng nhỏ. Dịch Nam Hành rống giận một tiếng, dứt bỏ Vũ Văn, xoay người hướng ba đứa kia đánh tới, Vũ Văn cả kinh, cũng đuổi sát phía sau.

Đinh Lam bỗng trông thấy Dịch Nam Hành hung thần ác sát hướng sang đây, sợ tới mức toàn thân run lên, nâng ván giường thiếu chút nữa tuột tay, Đường Khảo phía sau Đinh Lam trên vai có thương tích, Đinh Lam lung lay một chút, trên tay hắn lại đột nhiên trầm xuống, Đường Khảo chống đỡ không được đau nhức trên vai, kêu lên một tiếng đau đớn quỳ rạp xuống đất.

Cứ dừng lại như vậy, Dịch Nam Hành đã quơ trường kiếm vọt tới bên cạnh ba người, ánh mắt hắn phẫn nộ thẳng nhìn chằm chằm Trương Nguyệt Thần nằm trên ván giường, đáng thương cho Trương Nguyệt Thần hoàn toàn không thể nhúc nhích, thấy Dịch Nam Hành giơ lưỡi kiếm sắc bén dữ tợn nhìn mình, thứ duy nhất nàng có thể làm chính là phát ra một tiếng thét sợ hãi.

Trong tích tắc! Kiếm Keris của Dịch Nam Hành như sét đánh giữa trời quang chém xuống!

Tốc độ chạy của Vũ Văn không nhanh bằng Dịch Nam Hành, đã không kịp tới ngăn cản một nhát này, hắn quát to một tiếng, trường thương trong tay như sấm đánh ném ra, chính giữa chân của Dịch Nam Hành!

Nhưng một kiếm này, vẫn cứ quét xuống!

Trương Nguyệt Thần đột nhiên mất đi chống đỡ, ngã "Phịch" trên mặt đất, đau nhức hô một tiếng. Hai đứa Đinh Lam và Đường Khảo trong tay cầm hai mảnh ván gỗ, đứng ngốc tại chỗ.

Nguyên lai, một kiếm sấm vang chớp giật kia của Dịch Nam Hành, không phải muốn chém ngang lưng Trương Nguyệt Thần, chẳng qua chỉ cách thân thể Trương Nguyệt Thần, đem ván giường dưới thân nàng cắt thành bốn mảnh. . . . . .

Một thương giữa chân của Vũ Văn, Dịch Nam Hành cũng vô pháp tiếp tục đứng thẳng, chỉ có thể miễn cưỡng dùng kiếm Keris chống đỡ thân hình, nửa quỳ trên mặt đất. Trong mắt của hắn đong đầy nước mắt, đưa tay cầm lấy cánh tay Trương Nguyệt Thần, thấp giọng kêu: "Chớ đi. . . . . .Đừng rời khỏi tớ. . . . . ."

Trương Nguyệt Thần liều mạng lắc đầu, nói: "Không. . . . . .Không nên như vậy, tôi thật sự không thể. . . . . ." (chị gái này thật không biết thức thời =.=)

Dần dần, quang mang trong mắt Dịch Nam Hành phai nhạt xuống.

Khi Vũ Văn đuổi tới cạnh Dịch Nam Hành, lại khiến Đinh Lam và Đường Khảo chấn động. "Thầy . . . . . Thầy Vũ Văn? Là thầy. . . . . ."

Vũ Văn không kịp cùng bọn hắn đáp lời, thò tay muốn ngăn chặn Dịch Nam Hành, nào ngờ Dịch Nam Hành đã nhịn đau rút trường thương thanh sắc đâm xuyên cẳng chân, chỉ thấy chân sau hắn dùng sức, mạnh nhảy dựng lên, trường kiếm hướng ngực Vũ Văn đâm tới. Vũ Văn đưa tay lộ ra một đoạn đầu hư linh thương, dùng sức đem trường kiếm đẩy ra, mới phát giác một kiếm kia chỉ là hư chiêu, cũng không hề dùng sức.

Dịch Nam Hành nương theo lực rung động này của Vũ Văn nghiêng người lộn mình, thoáng cái lăn vào rãnh nền vĩ đại!

"Hỏng bét!" Vũ Văn cấp tốc chạy đến cạnh rãnh nền, nhìn xuống phía dưới, dưới ánh trăng mông lung đã không thấy rõ tung tích Dịch Nam Hành. Vũ Văn khẽ quát một tiếng, song chưởng liên tục đẩy ra, cuối cùng một hơi hướng không trung tung ra bảy tám hư linh hỏa cầu, từng cụm cầu lửa màu xanh bay lượn trong bầu trời đêm, nương theo ánh lửa kia, Vũ Văn rõ ràng trông thấy Dịch Nam Hành đã leo dọc theo giàn giáo đối diện vách hố, cho dù hắn kéo theo một chân bị thương, tốc độ leo vẫn phi thường kinh người, chỉ trong chốc lát, liền từ trong hố to bò ra ngoài. Cách gần hố to trăm mét, Dịch Nam Hành ngoảnh lại hướng Vũ Văn bên này nhìn thoáng qua, theo hư linh hỏa cầu rơi xuống, thân ảnh hắn cũng biến mất trong bóng tối.

Vũ Văn quay đầu chạy đến cạnh Đường Khảo, nâng lên một ngón tay dùng sức điểm lên ngực Đường Khảo, nghiêm túc nói: "Hai đứa chạy nhanh đem Trương Nguyệt Thần vào bệnh viện! Tôi đuổi theo Dịch Nam Hành! Sự tình hôm nay nhất định phải giữ bí mật, bằng không sẽ tạo thành khủng hoảng trong trường học!"

Đường Khảo đờ đẫn gật đầu một cái, hết thảy trước mắt thật sự đã quá sức ngoài dự đoán, trước xuất hiện Dịch Nam Hành sống như một võ lâm cao thủ bị trúng tà, tiếp theo lại nhảy ra thầy Vũ Văn cư nhiên cũng là cao thủ, còn có thể đem Dịch Nam Hành đánh chạy! Bất quá nhìn bộ dáng y người đầy dấu chân, tựa hồ cũng không cao lắm. . . . . .

Vũ Văn cố không nhiều lời nữa, bước nhanh hướng Dịch Nam Hành biến mất chạy đi, nhảy ra ngoài tường vây, trước mặt hắn xuất hiện chính là cửa nam dẫn từ trường ra đại lộ, Vũ Văn nhìn hai bên đại lộ, tựa hồ không có tung tích của Dịch Nam Hành, y định tâm, bắt đầu dọc theo đại lộ chạy về phía trước.

Nhưng dọc theo đường chạy đi, chỉ ngẫu nhiên trông thấy một hai học sinh đi qua, chẳng hề trông thấy thân ảnh của Dịch Nam Hành, ngăn những học sinh kia lại hỏi thăm, cũng đều nói không trông thấy có người như vậy đi ngang, Vũ Văn bắt đầu có chút lo lắng, trong lòng không khỏi ân hận, giờ phút này nếu có Huyền Cương ở đây thì tốt rồi, dù sao thuật truy tung của nó so với Vũ Văn mạnh hơn nhiều!

Bất thình lình, trên bầu trời hướng Tây Nam, có ba đạo hào quang lam sắc bay thẳng lên, mỗi đường một hướng cấp tốc bay đi, trong bầu trời đêm họa ra ba đạo quang mang cực kỳ chói mắt. Trong lòng Vũ Văn biết chuyện này có nguyên nhân, lập tức bước nhanh chạy đến vị trí mọc lên lam quang.

Lam quang là từ một mảnh rừng nhỏ cạnh ao sen dâng lên, trong mảnh rừng kia, Vũ Văn rốt cuộc đã tìm được Dịch Nam Hành đang hấp hối.

Làm người ta khó có thể tin chính là, Dịch Nam Hành ban nãy còn sinh long hoạt hổ, giờ phút này cư nhiên bị nội thương nghiêm trọng, khi Vũ Văn đỡ hắn ngồi xuống, máu tươi ồ ạt từ trong miệng hắn chảy ra. Không biết là cao nhân phương nào, tài năng chỉ trong một khắc ngắn ngủi, đánh Dịch Nam Hành thành như vậy.

Vũ Văn khẩn trương nhìn bốn phía, chỉ sợ hung thủ kia còn chưa đi xa. Dịch Nam Hành buồn bã cười, dùng thanh âm nhỏ nhưng có thể nghe thấy nói: "Người nọ đã không còn ở đây nữa."

"Đả thương ngươi đến tột cùng là người nào?" Trong lòng Vũ Văn ẩn ẩn có chút sợ hãi, ngay cả công phu Bersilat của Dịch Nam Hành sức mạnh không đủ, nhưng trốn né nhanh nhạy chung quy vẫn hữu hiệu, mà hắn hiện tại bị thương nặng như vậy, nếu không phải vì mình đâm bị thương chân của hắn, chỉ e chính là năng lực mạnh mẽ của hung thủ kia rất đáng sợ.

Dịch Nam Hành nhẹ giọng nói: "Một hắc y nhân không quen. . . . . ." Nói xong, oa một tiếng phun ra ngụm máu tươi,

Vũ Văn nhìn máu dính trên tay, biết hiện tại dù cho Đại La Kim Tiên hạ phàm, Dịch Nam Hành cũng đã hết thuốc chữa. Hắn lo lắng lay lay Dịch Nam Hành, kêu lên: "Ngươi là từ trong rãnh nền của công trường đào ra thanh kiếm Keris kia sao?"

Dịch Nam Hành nhẹ gật đầu.

"Tổng cộng có mấy kiện binh khí?" Vũ Văn lòng nóng như lửa đốt, chỉ sợ Dịch Nam Hành bất cứ lúc nào cũng có thể tắt thở.

Tay trái Dịch Nam Hành đặt trước ngực vươn ra bốn ngón.

"Những binh khí kia đâu?"

Tầm mắt Dịch Nam Hành nhìn về hướng bầu trời đêm, tựa hồ ám chỉ ba đạo lam quang phi thăng ban nãy.

"Keris kia của ngươi đâu? Bị hắc y nhân đoạt đi rồi sao?"

Dịch Nam Hành trước lắc đầu, rồi dùng ngón tay chỉ ngực mình.

"Đây là ý tứ gì a? Thanh kiếm Keris kia đến tột cùng ở đâu?" Vũ Văn không hiểu.

Bất thình lình, Dịch Nam Hành giãy dụa ngồi thẳng dậy, tay trái dùng hết toàn lực kéo áo Vũ Văn, thấp giọng nói: "Nói cho Đinh Lam, hắn có thể cứu Trương Nguyệt Thần. . . . . .Tôi rất vui mừng. . . . . ." Nói xong, Dịch Nam Hành vĩnh viễn nhắm lại hai mắt.

_______________________________

Kiếm Keris xuất xứ từ Malaysia, ai muốn biết rõ hơn có thể vào đây xem ^^~ [ ]

[ ] [ ]

Vậy là binh khí đầu tiên đã xuất hiện rồi nhé ^^~ Quyển này tên tà binh phổ, mà đương nhiên sẽ toàn về binh khí : À gợi ý, trong phần Lời Dẫn có dòng, chính là giới thiệu về ba bảo kiếm thượng cổ đó ;)

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio