Diệp Thắng phất tay, một cỗ kình khí đánh ra, lực lượng khiến không khí chấn động, hướng tới phía trước đánh lên.
Phanh!
Lục Viêm đang đi bỗng biến sắc, vội vàng xoay người tránh né, nhưng vẫn bị kình khí đánh trúng, cả người ngã ầm lên mặt đất, phía sau lưng đau rát không thôi.
“Ngươi”. Bị đánh lén, Lục Viêm tức giận nhìn lui Diệp Thắng, nhưng đã thấy lão biến mất lúc nào không rõ, liền đứng dậy, trong lòng thầm ghi hận, lão bất tử khốn kiếp này lại dám đánh lén, không biết xấu hổ.
Hắn trở lại phòng mình, bắt đầu tu luyện, hôm nay đột phá Thanh Đồng nhị tinh, như vậy thì khoảng cách tới Bạch Ngân sắp đến rồi, dựa theo tốc độ thế này thì đến lúc khảo nghiệm đẳng cấp hẳn là có thể đột phá Bạch Ngân rồi, đến lúc đó hẳn có thể dung hợp yêu linh, hắn rất mong chờ lúc đó a.
“Thần thủ khôn cung, chân khí tự tụ... thượng hạ thông sáng, ấy là nội chân ngoại ứng, tiên thiên nhất khí từ trong hư vô tự nhiên đến...”
“Thần thủ huỳnh đình, tiên thai thự kết... cửu tái công hoàn, hình thần câu diệu, bách thiên vạn kiếp, đạo thể trường tồn...”
Ánh sáng nhàn nhạt chiếu ra, Lục Viêm bắt đầu niệm Vô Danh khẩu quyết, linh hồn hải lần nữa đau nhức, khi bành trướng to ra, nứt vỡ, lại bắt đầu lành lặn lại. Linh hồn lực tăng lên điên cuồng, linh hồn vốn vô hình, nhưng lúc này hắn lại giống như thấy được linh hồn của mình vậy, dù có chút mờ nhạt.
“Kim thai tự thành, quy trung chi diệu, lấy thần thủ khí... nguyên thần hạ chiếu, hồi quang tĩnh định, nghịch thi tạo hóa, bạt chuyển thiên quan, đại dược từ đấy mà sinh, kim đan do đó mà kết...”
Lục Viêm hai mắt nhắm lại, trên mi tâm một đạo kim liên bí ẩn không thể nào phát hiện chậm rãi xoay tròn.
Vô Danh Quyết này có chút kỳ lạ, mỗi khi tu luyện, hắn lại cảm thấy trong cơ thể có một lực lượng thần bí đang không ngừng thẩm thấu vào người. Mà lực lượng này, lại hóa thành từng sợi kim sắc nhỏ bé, chậm rãi ngưng tụ lại.
Ở linh hồn hải, từng sợi kim sắc tiếp tục phóng tới, lúc này ở giữa linh hồn hải hắn đã có một đạo kim sắc tầm một hạt cát. Không biết đạo kim sắc này là thứ gì, nhưng lại ẩn chứa lực lượng hỗn độn vô cùng, dù Lục Viêm cũng không rõ ràng đó là gì.
Thời gian nhanh chóng trôi qua, nửa đêm gió thổi, bóng đêm bao trùm xuống, thời điểm này thật sự rất thích hợp để giết người.
Lục Viêm ngồi tu luyện đã không biết bao lâu, bên ngoài tia nắng ấm áp đã theo Đại Nhật rọi xuống. Hắn chậm rãi mở mắt ra, nhả ra một hơi trọc khí, vận động tay chân một chút, xương cốt kêu lên răng rắc, hắn sảng khoái cười lớn một tiếng.
Sau khi vệ sinh một chút, Lục Viêm đi tới học viên, không biết là do buổi tối hôm qua ngộ được chỗ mấu chốt trong công pháp hay sao mà tâm tình hắn lúc này rất tốt.
Vào trong lớp học, Lục Viêm vốn định cùng Ngưng Nhi nói chuyện phiếm một chút, nhưng vừa lúc đã vào học, hắn liền từ bỏ ý định đó.
Chỉ thấy Thẩm Tú mặc một bộ y phục bó sát người, mái tóc như suối mềm mại vạn phần, hai hàng lông mày đẹp như vẽ, sóng mắt như mặt hồ tĩnh lặng, đôi môi đỏ mọng mềm mại động lòng người.
Toàn thân cao thấp, có lồi có lõm, từng đường cong linh lung, đôi phong nhũ phía trước rung động theo mỗi bước đi, do cặp phong nhũ này to lớn nên chiếc áo không che hết được, ẩn hiện hai tòa tuyết phong dụ hoặc, nhìn thấy cảnh này Lục Viêm vô thức nuốt nước bọt.
Thẩm Tú là một lão sư tuyệt sắc, nhưng bởi vì hung danh quá thịnh nên không có học sinh nào dám nhìn nàng, mà có thì cũng chỉ là trong âm thầm.
Sau khi Thẩm Tú đi vào, ánh mắt liếc qua Lục Viêm, gật đầu, sau đó thấy chỗ Nhiếp Ly, Đỗ Trạch, Lục Phiêu cùng với ba đệ tử khác trống không liền cười khẩy, Nhiếp Ly chắc là đang cắm đầu vào tu luyện? Cơ mà cắm đầu thì như thế nào? Nhiếp Ly cho rằng hắn khắc khổ tu luyện là có thể trong hai tháng ngắn ngủi tăng linh hồn lực từ lên sao? Đó tuyệt đối là không thể!
Lần này nàng cũng không có đả kích đám đệ tử này, mà giảng một chút liên quan đến linh hồn hải, các loại cấp bậc.
Lục Viêm vừa nghe vừa ngắm nhìn Thẩm Tú, trong đầu thì lại đang suy nghĩ làm thế nào để ăn lão sư của mình. Hôm qua bị Ngưng Nhi làm cho phát hỏa, nhưng lại không thể dập, khiến hắn cảm thấy khó chịu, cho nên tốt nhất là tìm người để dập lửa a.
Mà Thẩm lão sư lại quá thích hợp, dung mạo tuyệt vời, tâm tính thì không tốt nhưng “công phu” chắc không kém. Câu dẫn lão sư, nghĩ tới cũng đã kích thích rồi. Lục Viêm cười dâm đãng trong lòng.
Sau khi kết thúc tiết học, Thẩm Tú rời đi, vốn Lục Viêm định đi theo, nhưng lại bị Ngưng Nhi kéo lại, muốn hắn đi dạo cùng nàng.
Trên đường đi dạo, Lục Viêm trêu chọc khiến cho Ngưng Nhi đỏ mặt không thôi. Những đệ tử của Thánh Lan học viện thấy cảnh này liền kinh ngạc há mồm, quả thật không ngờ tới nữ thần trong lòng lại cùng người khác vui vẻ như vậy, quả là đả kích người.
Khi Lục Viêm cùng Ngưng Nhi đang vui vẻ với nhau, bỗng nhiên một bóng người hướng bọn họ đi tới, dáng người cao cao gầy, mặc trường bào màu trắng, rất có dáng dấp một quý công tử, bất quá hắn làn da hơi trắng xám, bước chân phù phiếm.
Người này tên là Sở Nguyên, cũng là đệ tử hào môn thế gia.
Ngưng Nhi thấy có người liền đẩy Lục Viêm ra, xấu hổ quay người đi, còn Lục Viêm thì hơi nhíu mày nhìn Sở Nguyên.
Nhìn thấy Tiêu Ngưng Nhi, Sở Nguyên hiện lên một tia tham lam, hắn biết Tiêu Ngưng Nhi cùng với Diệp Tử Vân chính là hai nữ thần của Thánh Lan học viện. Trước đó hắn gặp Diệp Tử Vân liền si mê, nhưng đáng tiếc thân phận của nàng quá tôn quý, hắn căn bản là không chạm vào được.
Bất quá Tiêu Ngưng Nhi thì khác, gia tộc nàng cùng hắn cũng ngang tầm với nhau mà thôi. Chỉ là, Tiêu Ngưng Nhi lại có hôn ước với Thẩm Phi, nếu không hắn thật sự muốn đem thiếu nữ này chơi đùa một lúc a.
Hắn đảo mắt nhìn qua Lục Viêm, sau đó cười nhạo một tiếng, liền hướng sang Tiêu Ngưng Nhi, dâm ý trong lòng nổi loạn, ánh mắt nóng lên, nói: “Thì ra là Ngưng Nhi, không ngờ lại gặp nàng ở đây, chúng ta thật có duyên”
Ngưng Nhi thấy Sở Nguyên khinh thường nam nhân của mình liền tức giận, không chút khách khí nói: “Sở Nguyên ngươi cẩn thận lời nói, nếu không đừng trách ta”
“Aa, là ta sai lầm, Ngưng Nhi ngươi bỏ qua cho ta” Sở Nguyên cười cười nói, sau đó lại hướng Lục Viêm, kinh ngạc nói: “Ồ, đây là bằng hữu của nàng à?”
Vốn đã chán ghét kẻ này, Ngưng Nhi liền không để ý tới hắn, kéo Lục Viêm rời đi. Nhưng tựa hồ Sở Nguyên không muốn nàng rời đi, đưa tay muốn kéo nàng lại.
Nhưng ngay lập tức cảm thấy lạnh lẽo, một đạo ngân quang lóe lên, hắn liền rụt tay lại theo phản xạ. Lúc này hắn ngẩng đầu lên thì đã thấy Lục Viêm lạnh lẽo nhìn tới hắn, Lục Viêm lạnh lùng quát: “Cút!”
“Ngươi...” Bị Lục Viêm lớn tiếng quát, Sở Nguyên liền tức giận, sau đó khinh thường trừng mắt, phẫn nộ nói: “Ngươi là kẻ nào, đừng tưởng là bằng hữu của Ngưng Nhi liền có thể cùng ta nói chuyện”
“Hừ! Ngưng Nhi không phải là tên người có thể gọi. Một rác rưởi mà thôi, ta nói chuyện cùng ngươi còn ngại ô uế đây” Lục Viêm lạnh lùng cười nhạt, kẻ này đúng là đáng chết, trong đầu hắn lúc này thì đang suy nghĩ làm sao để giết chết kẻ này mà không để lại dấu vết.
Ngưng Nhi thấy Lục Viêm nói như vậy liền vui mừng, cảm giác an toàn khiến nàng thoải mái không thôi.
“Tiểu tử muốn chết!” Sở Nguyên sắc mặt âm trầm, hung tợn nhìn chằm chằm Lục Viêm quát.
“Thật sự là một ngày xui xẻo, không biết chó nhà ai để xổng, làm nó chạy ra cắn người bậy bạ” Lục Viêm lãnh đạm phất tay: “Chó nhà ai thì dắt nó về giùm đi, nếu không thì bị đánh chết cũng không ai biết đâu a”
“Ngươi” Sở Nguyên l-ng ngực phập phồng, một cỗ tức giận vô tận khiến hắn muốn bạo phát, rống một tiếng to: “Đánh chết tiểu tử ngươi”
Sở Nguyên lao tới Lục Viêm, tay hóa thành trảo đánh tới, hắn lúc này đã sắp tiếp cận Thanh Đồng, mà tiểu tử này cùng lắm cũng chỉ là mười ba mười bốn tuổi, lực lượng thì được bao nhiêu chứ.
Mà khi Sở Nguyên đánh tới, sắc mặt Ngưng Nhi hơi thay đổi, nhưng khi định tiến đến ngăn cản thì đã thấy Lục Viêm động thân, một quyền mãnh liệt đánh lên Sở Nguyên.
Lục Viêm thình lình đánh tới khiến Sở Nguyên cười lạnh, một trảo nhắm ngay cổ Lục Viêm đánh đến.
Lục Viêm hừ một tiếng khinh thường, một quyền đã đánh tới một trảo kia của Sở Nguyên, lực lượng kinh khủng làm không khí bạo nổ, kình khí mạnh mẽ đánh gãy tay của Sở Nguyên.
Rắng rắc!
Từng tiếng xương gãy vang lên, Sở Nguyên hoảng sợ hét lên đau đớn, lúc này lại thấy Lục Viêm phóng tới, tiếp tục một quyền oanh kích lên bụng Sở Nguyên.
Mà tại lúc oanh kích, nơi ngón tay của Lục Viêm lóe lên ngân quang, theo một quyền nặng nề đem đánh bay, nặng nề ngã ầm lên mặt đất, ôm bụng rên rỉ.
Chỉ với một quyền này, Sở Nguyên liền bị đánh bay, trong nhất thời những người xung quanh chứng kiến cũng kinh ngạc nhìn lại. Trong đó có vài người quen, khi thấy Lục Viêm đánh bay Sở Nguyên liền há hốc mồm không tin được, quả thật choáng váng.
Lục Viêm lúc này thực lực đã là Thanh Đồng nhị tinh, hơn nữa không chế lực lượng tinh chuẩn, đừng nói là Sở Nguyên chưa đến Thanh Đồng, cho dù là Thanh Đồng ngũ tinh cũng bị hắn đánh bay như thế thôi.
Ngưng Nhi trong mắt toát ra vẻ si mê nhìn Lục Viêm, nam nhân của nàng đúng là thiên tài, ngay cả Sở Nguyên cũng bị đánh bại trong một quyền.
“Rác rưởi thì cút đi chỗ khác đi”. Lục Viêm đi tới gần Sở Nguyên, lạnh lùng một cước đá bay Sở Nguyên, khiến hắn phun ra một ngụm máu, sau đó Lục Viêm lại đi tới chỗ Ngưng Nhi, kéo nàng rời đi.
Khi hai người rời đi không lâu, Sở Nguyên cũng run rẩy đứng dậy, ánh mắt hắn âm trầm đến đáng sợ, năm ngón tay của hắn đã bị Lục Viêm đánh gãy đi, mối hận này, ta không trả thề không làm người.
Hắn ôm lấy phần bụng đau đớn rời đi. Mà cũng đúng lúc đó, trong một góc, một bóng người quan sát hết thảy trận chiến đấu vừa rồi, ánh mắt híp lại, hứng thú nồng đậm: “Người này, có chút ý tứ”
...
Ps: Đã trả xong nợ cho lão Amvui!!