Hoạt Sắc Sinh Kiêu

chương 421: biển động, cơ quan, long tước

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Dù hoàn mỹ thế nào, tính toán chu đáo chặt chẽ, cũng khó tránh được ba chữ: không thể ngờ.

Tống Dương không thể ngờ, khi đại thù tới trùng hợp với một cơn bão lớn sẽ lên, càng không thể ngờ cơn bão này bất ngờ phủ xuống nhanh đến thế, đột ngột đến thế.

Thiên thủy trút xuống, rơi xuống trước mắt vạn vật mông lung, rơi xuống thân thể ớn lạnh thấu xương, rơi xuống miệng mặn tanh chua xót…thiên thủy không phải mưa, mà là cơn lốc nước biển cuồng mãnh thổi lên trời.

Cùng xuất hiện với cơn gió lốc, sóng thần.

Khi thiên thủy rơi xuống, Yến Đỉnh nét mặt vui vẻ, đám người Tống Dương thì đều hết sức kinh hãi!

Bất luận là tới từ mây hay từ biển, trận mưa bão này cuối cùng sẽ gây ra ảnh hưởng to lớn tới lửa cháy từ bốn phía bãi đá, dựa vào trận mưa lúc này, chỉ sợ chỉ sợ không cần tới thời gian uống một chén trà, rừng đại hỏa mặc dù không tắt hết, cũng sẽ xuất hiện lỗ hổng. Nguồn tại ệnFULL.vn

Tất cả mai phục mà đám người Tống Dương chuẩn bị thật ra cũng không phức tạp, nhờ vào dân bản xứ dụ địch, Hỏa Đạo nhân và Quỷ Cốc tử phóng hỏa bao vây rừng, sư đồ Giáp Đỉnh tông sư ra tay bắn giết…kỳ thật Trần Phản, La Quan cũng là đang dụ địch.

Dẫn dụ cũng được, thúc ép cũng được, đều là vì ép buộc Yến Đỉnh và Hoa Tiểu Phi công đỉnh, chỉ cần Yến Đỉnh dừng chân ở đỉnh núi, rất nhanh chóng sẽ có một chùm nguyệt đao kiều diễm bay lượn…thứ đó là khi phục kích Yến Đỉnh ở Yến Tử Bình đã tước đoạt được, sau khi được thợ thủ công xuất sắc sửa chữa cơ quan nguyệt đao, mới là một nhóm thực sự dựa vào của Tống Dương!

Cự Nham cao ngạo, trước đó không thể phán đoán kẻ địch sẽ công đỉnh từ hướng nào, nhưng diện tích đỉnh núi cũng không quá lớn, nhiều nhất khoảng năm sáu mẫu đất, chỉ cần đem cơ quan nguyệt đao đặt ở trung tâm, bốn phía đỉnh núi đá đều ở tầm bắn bao chùm xuống, đến lúc đó chỉ cần điều chỉnh phương hướng, vặn chốt mở là được rồi.

Cơ quan nguyệt đao cũng đã được ngụy trang, nếu không với nhãn lực của Yến Đỉnh hay Hoa Tiểu Phi. Một khi nhận ra hung khí này, lập tức sẽ lộn ngược vòng xuống núi. Với sự ứng biến, tốc độ lộn nhào của bọn họ. Sợ là so với việc Tống Dương khẽ bóp ngón tay còn muốn nhanh hơn.

Tất cả đều phát triển thuận lợi, chỉ chờ lát sau kẻ địch xông tới…Tiếc là, trời mưa.

Bất luận Tống Dương thiết kế mai phục chu đáo chặt chẽ khéo léo như thế nào. Muốn thật sự giết chết kẻ địch phải có một cơ sở trọng yếu: Yến Đỉnh và Hoa Tiểu Phi không có nơi trốn chạy, chỉ có thể công đỉnh nghịch tập kích.

Nhưng bây giờ trời mưa mất rồi, biển động, mưa bão, vòng vây lửa cháy sẽ nhanh chóng bị dập tắt. Hiện giờ tình hình đã thay đổi, Yến Đỉnh và Hoa Tiểu Phi cần gì phải mạo hiểm tới công chiếm đỉnh núi đá. Bọn họ chỉ cần dùng thạch bình tránh được qua trận kích xạ của hai vị đại tông sư, liền có thể ung dung thối lui. Mà tiếp đó, dễ dàng họ có thể quay đầu lại săn đuổi, bắt giết.

Ý nghĩ chỉ chợt lóe lên trong giây lát, chuyển động của suy nghĩ nhanh hơn tất cả mọi thứ trên đời, dựa trên so sánh. Tất cả mọi chuyện đều có vẻ chầm chậm như vậy.

Cơn mưa bão rơi xuống nửa đường, trời đã ướt đẫm, nhưng mặt đất vẫn khô ráo;

Trần Phản tay phải cầm cung tay trái dựng túi đựng tên lên, một mũi tên lông vũ đang được rút ra một nửa.

Thần cung La Quan giương một nửa, vừa đủ bốn phần. Chuyển đổi thân tiễn đang ngưng tụ lại kim quang.

Hoa Tiểu Phi một tay ấn vào gồ đá, thân hình cảnh báo nhảy lên, vẻ mặt dữ tợn.

Còn Yến Đỉnh, bộ mặt nạ lạnh như băng, ánh mắt cười khanh khách, một cánh tay che trước ngực, thân thể hơi cong lên, ngang bằng với đỉnh núi…

Yến Đỉnh đang bay tới, nhưng trong nháy mắt, lão chỉ là bay tới ngang bằng với đỉnh núi, cũng chưa đặt chân tới, hai bên còn cách nhau ba, bốn trượng, mà cơ quan giấu ở chính giữa đỉnh núi, tầm bắn không đủ, cho dù khởi động cũng khó có thể làm lão bị thương.

- Tạm lui!

Yến Đỉnh gào to một tiếng khàn khàn, xé rách cả trời đất đông đặc, mưa lớn rầm rầm rơi xuống, Yến Đỉnh lại thay đổi dáng người, ở giữa không trung liền cứ thế nhẹ nhàng quay người, nói bỏ là bỏ cũng không nhìn lại đỉnh núi một cái. Trong lòng vô cùng trấn tĩnh, cho dù chỉ một cử động nhỏ liền có thể đặt chân lên đỉnh núi đại sát tứ phương, lão cũng bỏ qua không chút do dự, Yến Đỉnh không tham công, không mạo hiểm, lão muốn trở lại mặt đất.

Cơn mưa bão nhanh chóng khai thông đường lui cho hai huynh đệ, không liều mạng với kẻ địch bố trí chặt chẽ xung quanh, sau khi rút đi lại ngóc đầu trở lại, hôm nay nơi đây, bất luận là dân bản xứ, xạ tiễn tông sư hay là kẻ địch khác, ai cũng đừng hòng giữ mạng sống. Yến Đỉnh có bản lĩnh này, Yến Đỉnh có sự chắc chắn này.

Ngay khi hai chữ "tạm tui" hạ xuống, khi phía Hoa Tiểu Phi vẫn chưa kịp đáp lại, đột nhiên vang lên một thanh âm:

- - Đi không được!

Một bóng người xé toạc màn mưa, vẫn đang giữa không trung thẳng ra từ đỉnh núi, nhào tới Yến Đỉnh đang muốn hạ xuống!

Tấn công mãnh liệt như con báo, nhưng bóng người này có chút…lung tung lộn xộn. Cho dù là ai, khi trước người ôm một cái hòm gỗ thật to, sau lưng cõng một tấm ván giống như đại đao, khi tung nhảy cũng sẽ trở nên cổ quái mà nhếch nhác.

Thời cơ báo thù chỉ tồn tại với một lằn ranh như thế.

Nếu không thể giết chết cường thù, để Yến Đỉnh chạy khỏi thạch bình, bỏ xa không phải một lần cơ hội báo thù, Tống Dương không biết mọi người có thể đuổi bắt ở phía sau được không, chiến thắng trong tiêu diệt. Hắn chỉ biết tất cả mọi người đều là vì ta mà xuất hải, đều là theo ta tới hòn đảo này, trước khi mọi người sắp rơi vào hiểm cảnh, ta không đi liều mạng xoay chuyển, thì ai đi?!

Con ngươi của Yến Đỉnh đột ngột co rút lại, lão không quan tâm kẻ nào không có đầu óc tới liều mạng, lão chỉ là nhận ra chiếc hòm kia. Tống Dương mang theo cơ quan đuổi giết vội vã, những thứ lúc trước ngụy trang che đậy cho chiếc hòm gỗ cũng tận số rơi rụng.

Một tiếng hét lớn khàn khàn, cái cổ thối nát đến nỗi thủng một lỗ khiến cho hơi thở rò rỉ ra ngoài, bởi vậy tiếng hô của Yến Đỉnh cũng không còn khí thế uy phong, nhưng lại vì " xì hơi lọt gió" ra nhiều tử ý tanh hôi. Tay áo khẽ run lên, một đạo thanh quang nhanh như điện bắn, gần như đồng thời hình thể của lão lại lật trong không trung, chiếc áo bào đen khoác trên mình lập tức dỡ xuống, dường như một đám mây đen che phủ về phía Tống Dương,

Tuy nhiên, bất kể hét lớn, thanh quang hay là mây đen, đều không thể che tay Tống Dương "soạt" một tiếng nhỏ.

Ngay lập tức mũi nhọn Lãnh Nguyệt, cắt nát mưa, cắt nát ánh mắt, cũng cắt nát cả hơn nửa tu vi trường bào gắn kết với Yến Đỉnh.

Nguyệt đao dày đặc, dập dờn lên lại chập chờn như giấc mộng đầy màu sắc, trong khắp bầu trời kiều diễm, bóng dáng rơi xuống của Quốc sư đột nhiên nhanh hơn, Tống Dương thậm chí nhìn không rõ kẻ địch kết quả bị đánh trúng, nhưng hắn có thể xác định: Yến Đỉnh chưa chết.

Trong vài người hiểu rõ nhất uy lực của cơ quan Nguyệt đao trên đời này, Tống Dương đứng thứ nhất, cho nên trên Cao Nguyên nhìn thấy cơ quan này đã qua sửa chữa, khi thử bắn kiểm tra uy lực, hắn từng khẽ thở dài một cái, kỹ nghệ của Cao thợ mộc chung quy vẫn là kém một chút.

Cũng không phải uy lực của cơ quan giảm bớt, mà là khi phát động, tốc độ bắn ra Nguyệt đao hơi giảm một chút, khi phát động cơ quan hoàn hảo không tổn hại, ngón tay khẽ bóp, mấy trăm lưỡi dao sắc bén đồng thời gào rít bay đi; thứ này hiện giờ, mấy trăm lưỡi dao sắc bén có hơi chênh lệch thời gian trước sau… Đương nhiên, có thể sửa chữa đến trình độ này đã là đủ mạnh rồi, chỉ cần trước đó an bài thích đáng, cũng đủ để một lần giết chết Yến Đỉnh.

Nhưng hiện tại nào có cái gì "trước đó an bài", khi cơn gió lốc giáng xuống, mai phục liền biến thành hiệp lộ tương phùng, mọi người đấu tranh là sự ứng biến và hung mãnh, mà cơ quan lại chậm hơn một lúc, rơi xuống là tính mạng của một kẻ địch.

Quốc sư bắn ra trong tay áo một thanh đoản đao, nhằm thẳng cơ quan đánh tới. Khi đoản đao trúng mục tiêu, cơ quan mới vừa khởi động, chỉ bắn ra ba, bốn thành Nguyệt đao. Những lưỡi đao còn lại vẫn chưa kịp bắn ra, cơ quan liền bị đoản đao đánh một cái vỡ nát.

Chưa đầy nửa số Nguyệt đao, uy lực giảm yếu rất nhiều, huống chi Quốc sư cởi áo bào chắn thân hình của mình, Nguyệt đao có thể dễ dàng cắt nhỏ trường bào, nhưng cũng không thể tránh khỏi giảm bớt tốc độ một chút…

Lại là một tiếng hét lớn, uy phong vang dội, chợt một đạo bí liệt huyết sắc bùng nổ lên, đánh mạnh nát Nguyệt đao tạo nên tối mờ, xâm lược như lửa nhanh như gió - Long Tước, Tống Dương bỏ qua cơ quan vỡ nát, rút đao, tự xuống đuổi chém kẻ thù!

Thình thịch âm thanh khó chịu vang lên, Yến Đỉnh rơi xuống mặt đất, hai chân sau khi chạm đất nhanh chóng trượt ra phía sau, lập tức Tống Dương cũng hạ xuống, Long Tước trong tay nghiêng vượt qua, hạt mưa liên tục gõ vào thân dao, bị văng trúng cái đập tan.

Két một tiếng vang nhỏ, khuôn mặt sắt lạnh lùng của Yến Đỉnh vỡ vụn, lộ ra khuôn mặt vĩnh viễn khép lại trong hư thối.

Một trận gió xẹt qua, quần áo trên thân Yến Đỉnh bỗng nhiên hóa thành bướm vải, mở ra bốn phía, nhưng mới vừa bay lên liền bị cơn mưa lớn đánh rớt.

Khi Yến Đỉnh bị Hoa Tiểu Phi ném lên, trong khoảng thời gian ngắn từ mặt đất đến ngang bằng đỉnh núi, Trần Phản từng di chuyển huyền tam xạ, lúc này, cùng độ cao như vậy, chỉ là thay đổi phương hướng, hạ xuống trên đường, Tống Dương liên tiếp ngũ trảm! Mỗi một đao đều là toàn lực ứng phó của hắn, đều là hắn dốc toàn lực, được ăn cả ngã về không.

Yến Đỉnh lúc trước trúng tên bị thương không nhẹ, trên đường bay vọt lại tránh tên, phá Nguyệt đao, liên tiếp làm cho toàn bộ chân khí kết tụ trong đan điền đã tiêu hao hết, nếu tiếp tục chiến đấu không thể không nghỉ một hơi, chính là trong khoảng trống hồi sức của lão, Tống Dương tặng lão năm đạo Long Tước.

Yến Đỉnh vẫn chưa chết, bao tay da lân màu đen thủy hỏa bất xâm, đao kiếm khó làm tổn thương, mặc dù Long Tước cũng chém không ngừng, nhưng Yến Đỉnh cũng chỉ là tránh đi vận rủi lưỡi đao rách thân, Long Tước dựa vào lực lớn chém mãnh liệt, vẫn cứng rắn đánh vào thân thể lão.

Cho nên mặt sắt văng tung tóe, quần áo tan nát.

Một thân mủ lở loét và thối rữa lộ ra trong mưa, Yến Đỉnh trần truồng không một mảnh vải, cũng không một tia xấu hổ không tự nhiên, trái lại trong ánh mắt của lão vẫn mang chút thú vị, nhìn nhìn Tống Dương, lại nhìn Long Tước một chút, nhưng lộ ra một nụ cười, hỏi:

- - Đệ tử của Vưu Ly?

Lúc nói chuyện, bắp thịt trên người Yến Đỉnh run run, trong tiếng leng keng vang nhỏ, ba lưỡi đao sắc bén cắm ở thân thể lão rơi xuống đất, trong đó hai thanh vào thịt không sâu, nhưng có một thanh vào nửa bụng dưới, vết thương này cũng không nhẹ.

- Vưu Ly là cậu của ta.

Câu trả lời của Tống Dương chẳng ra cái gì cả:

- Ta là con của ông ấy.

Quốc sư lại gật gật đầu, nụ cười xấu xí nhưng chân thật:

- - Hiểu rồi.

Trước sau, từ lúc Yến Đỉnh công đỉnh đến lúc trở lại thạch bình, cũng không quá một, hai nhịp thở, mà tiễn tập kích, mưa bão, cơ quan, Long Tước...Một phía từ công đỉnh tới tạm lui, phía khác từ mai phục tới cường công, không biết ẩn dấu mấy trận sinh tử, tuy nhiên mọi người hiện tại đều vẫn còn sống.

Lúc này cách đó không xa liên tiếp truyền đến tiếng bang bang trầm đục, đi theo hai người cũng dừng chân thạch bình: Vân Đỉnh, Hoa Tiểu Phi.

Khi biển động, cường địch bỏ chạy, Tống Dương tấn công Yến Đỉnh, Vân Đỉnh từ trên đỉnh núi tu vi tự cao cũng đồng thời nhào ra, nhưng Vân Đỉnhkhông nhằm phía Yến Đỉnh, vì trong tay Tống Dương có cơ quan bá đạo, Vân Đỉnh nếu như lao ra rất có thể ngược lại sẽ cản trở, cho nên Lạt Ma đánh về phía Hoa Tiểu Phi đang leo núi đến nửa đường.

Hai lão nhân thay đổi tam quyền, sàn sàn như nhau, cùng lúc nhảy về mặt đất.

Hoa Tiểu Phi mắt sáng rực lên, ánh mắt sáng ngời, nhìn lão Lạt Ma.

Vân Đỉnh lại như thoáng chút suy nghĩ, nhíu mày ngẫm nghĩ một chút, giọng nói trầm thấp, nói câu khó hiểu:

- Lạt Ma Nhân Lặc là người tốt, gã là bạn của ta.

Vân Đỉnh từng tự tay tróc nã Đạo Thảo, khi vừa mới giao thủ với Hoa Tiểu Phi, đã phát giác ra nội kình của sư đồ nhất mạch tương thừa.

Hoa Tiểu Phi đã điều tra sự mất tích của Đạo Thảo, đương nhiên hiểu Nhân Lặc là ai, lời của Vân Đỉnh y nghe hiểu, cười cười:

- Đạo Thảo sớm có giác ngộ…nhưng ta là sư phụ hắn!

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio