Gần đến cửa khu chung cư, Mạnh Nam Kha buồn bực tự an ủi mình: "Bỏ đi bỏ đi, lần sau có cơ hội lại nói cảm ơn.
"
Cậu đi về phía trước mấy bước, do dự đi tới đi lui mấy lần, cậu đã đến cửa khu chung cư rồi, có chút không cam tâm xoay người định chạy lại, lỡ như nam sinh kia vẫn ở đó thì sao.
Kết quả vừa xoay người liền đụng phải một lồng ngực rắn chắc, mũi đụng vào có chút đau, cậu xoa xoa, nước mắt suýt nữa rơi ra ngoài, vậy thì quá mất mặt rồi.
Mộ Lương Hoán cúi đầu vừa nhìn liền nhận ra, không ngờ mình lại đụng phải bé mèo sữa này.
"Cậu không sao chứ?"
Giọng nói quen thuộc vang lên trên đỉnh đầu, Mạnh Nam Kha hơi ngẩng đầu lên liền đối diện với ánh mắt của Mộ Lương Hoán, cậu vậy mà có chút vui vẻ: "A, tôi đang muốn nói cảm ơn với cậu đây, cảm ơn cậu lấy túi thạch kia cho tôi.
"
"Đừng khách sáo.
" Mặt Mộ Lương Hoán không thay đổi trả lời cậu.
Mạnh Nam Kha bối rối sờ sờ mũi, cố tìm chủ đề để hoá giải sự ngượng ngùng này: "Cái đó, chào cậu, tôi tên Mạnh Nam Kha, cậu tên gì? Cậu cũng sống ở khu chung cư này sao? Sao trước kia tôi chưa từng gặp cậu? Cậu đến thăm họ hàng à?"
Bị hỏi một loạt vấn đề, Mộ Lương Hoán cảm thấy mình hơi đau đầu, chỉ lạnh lùng nói ba chữ: "Mộ Lương Hoán.
"
Sau đó anh liền nghiêng người né Mạnh Nam Kha, đi qua cậu, đi thẳng về hướng cửa nhà.
"A, thì ra cậu ấy là Tiểu Mộ mới chuyển đến tầng .
"
Mạnh Nam Kha bừng tỉnh đại ngộ, cũng không để bụng sự lạnh nhạt của Mộ Lương Hoán, cậu nghĩ, dù sao cũng chưa quen thân mà, có thể hiểu được.
"Bố mẹ, con về rồi.
"
Mạnh Nam Kha leo lên tầng vừa vào cửa gào lên, doạ cho ba Mạnh đang gật gù lập tức tỉnh táo.
"Con khùng à, trời nóng như vậy còn chạy ra ngoài.
"
Mẹ Mạnh mắng Mạnh Nam Kha, ánh mắt lại không hề rời khỏi tivi, trên mặt có dấu vết vừa mới khóc rất rõ ràng.
"Mẹ, con không khùng, mẹ cứ xem tivi của mẹ đi, con về phòng đây.
"
Mạnh Nam Kha về đến phòng quăng túi thạch lên giường, bóc một cái ra ăn, tiện tay ném vỏ vào thùng rác, vô cùng thoả mãn.
Mở tủ quần áo lấy một cái qυầи ɭóŧ sạch sẽ ra, Mạnh Nam Kha chạy vào phòng tắm xối nước lạnh, vừa xối vừa ngâm nga hát.
Mộ Lương Hoán đang ngồi ở phòng khách đọc báo, nghe tiếng nước chảy ào ào ở tầng trên cùng tiếng hát không biết từ đâu tới, trong lòng không hiểu sao có chút bực bội.
Nhưng vừa nghĩ đến là nam sinh ở cửa khu chung cư thì hình như cũng không đáng ghét tới vậy.
Mạnh Nam Kha tắm nước lạnh rất nhanh, cũng không mất quá nhiều thời gian.
Cậu thoải mái nằm trên chiếu, hưởng điều hoà, ăn thạch, đột nhiên nhớ đến gì đó, lập tức bật dậy.
Cậu cầm một cái thạch trong tay chạy đến trước cửa sổ, bởi vì là tầng nên cũng không có cửa chống trộm, cậu vươn người ra gọi tầng dưới: "Này, Tiểu Mộ, Tiểu Mộ.
"
Mộ Lương Hoán ngồi ở phòng khách, vừa mới bình tĩnh lại đọc một trang báo liền nghe thấy phòng ngủ truyền đến một giọng nói quen thuộc, anh thở dài đứng dậy tiện tay đặt tờ báo trên bàn trà, sau đó đi vào phòng ngủ.
"Nói.
"
Giọng Mộ Lương Hoán không lớn, nhưng Mạnh Nam Kha lập tức nghe thấy, cậu hét: "Cậu đợi một chút, đừng động nhé, đừng đi.
"
Trên đầu Mộ Lương Hoán không còn tiếng động nữa, nhưng anh thật sự không đi, muốn nhìn xem rốt cuộc cậu học sinh cấp này muốn làm gì.
Không bao lâu, một giỏ giấy nhỏ xuất hiện ở trước cửa sổ của Mộ Lương Hoán, theo giỏ giấy nhìn lên là một sợi dây mảnh, trong giỏ để ba cái thạch vị dâu.