Thẩm Húc Thần tuy rằng đã đồng ý quay MV nhưng bởi vì lịch quay cụ thể còn chưa xác định cho nên cậu và Triệu Vân Ân đã hẹn nhau, mấy ngày nữa sẽ liên lạc lại. Hôm sau, chính là ngày hẹn gặp Cố Vọng Thư, Thẩm Húc Thần đã sớm đến cổng trường Hoa đại, không ngờ Cố Vọng Thư cũng tới rất sớm, phỏng chừng cô đặc biệt hiếu kỳ em dâu được chọn là ai?!
“Trước cùng Duyệt Duyệt đi gặp Triệu Quân Dã đã, xem anh ấy dạy Duyệt Duyệt thế nào. Sau đó, để cảm tạ, em sẽ mời anh ta một bữa cơm, Duyệt Duyệt cũng đi cùng. Tới tối, em sẽ nói cho Duyệt Duyệt biết người em thích là ai.” Thẩm Húc Thần nói một lèo.
Từ khi biết Thẩm Húc Thần có người yêu, Cố Vọng Thư đã lật tới lật lui suy nghĩ xem người được chọn có thể là ai. Cô cảm thấy Thẩm Húc Thần không có khả năng sẽ thích bạn đại học của em ấy, bởi vì Thẩm Húc Thần là một người tương đối chậm nhiệt trong phương diện tình cảm, giờ cách khai giảng mới không bao lâu chứ! Cho nên bạn đại học LOẠI. Thẩm Húc Thần cũng không có khả năng sẽ thích bạn cấp , bởi vì khi nó học cấp , xung quanh nó căn bản không có nữ sinh tương đối tốt nào. Nếu có, Cố Vọng Thư không có khả năng một chút cũng không nhận ra. Cho nên bạn cấp cũng LOẠI. Cuối cùng, xung quanh Thẩm Húc Thần căn bản không có một cô gái nào có triển vọng a?!
Nếu Trình Dĩ Hoa là con gái, Cố Vọng Thư cảm thấy Thẩm Húc Thần nhất định sẽ thích Trình Dĩ Hoa. Không có ai xứng đôi vừa lứa như hai đứa nó!
Thời khắc này, nghe Thẩm Húc Thần giấu diếm như vậy, Cố Vọng Thư nhìn chằm chằm Thẩm Húc Thần hồ nghi nói: “Không phải Thần Thần định gạt chị đấy chứ?! Kỳ thật em vẫn chưa có người yêu đúng không?”
Thẩm Húc Thần vươn tay trái ra, ra hiệu cho Cố Vọng Thư nhìn nhìn chiếc nhẫn trên tay mình, nói: “Thật sự không gạt Duyệt Duyệt, Duyệt Duyệt xem đi, ngay cả tín vật tình yêu cũng đeo luôn rồi.”
“Vậy vì sao bây giờ không nói luôn cho chị biết mà cứ phải chờ tới tối?” Cố Vọng Thư hỏi.
“Bởi vì nhất thời không thể nói rõ…” Thẩm Húc Thần cười nói: “Đi thôi, sắp tới thời gian Duyệt Duyệt hẹn gặp Triệu Quân Dã rồi. Chúng ta mau bắt tàu điện ngầm tới đó thôi, đến muộn là không tốt.”
Qua cửa tàu điện ngầm, lên tàu, lại xuống tàu, ra cửa tàu điện ngầm. Dọc đường đi, trong đầu Cố Vọng Thư liên tiếp hiện ra vô số tiểu kịch trường kịch liệt, rốt cuộc Cố Vọng Thư không nhịn được nữa lên tiếng hỏi: “Em có người yêu, nhưng người yêu em lại có thân phận phức tạp, hai ba câu không thể nói rõ… cho nên, thật ra là em thích phụ nữ đã có chồng phải không?”
Thẩm Húc Thần phun thổ huyết đầy mặt: “Sao Duyệt Duyệt lại… cho là như vậy?”
Cố Vọng Thư bình tĩnh nói: “Bình tĩnh bình tĩnh, tuy rằng tam quan em có chút bất chính nhưng nể tình em là em trai chị, chị cũng lười nói em… Thẳng thắn mà nói, là bà già nào đã câu dẫn em? Nói tên bà ta ra đây, chị đi tìm bà ta tính sổ!”
Thẩm Húc Thần vội vàng giữ chặt Cố Vọng Thư, nói: “Duyệt Duyệt thân ái, em thề, em tuyệt đối không coi trọng phụ nữ đã có chồng. Người em thích… đích xác thân phận người đó không dễ nói, nhưng hôm nay em đã chuẩn bị sẵn tinh thần nói rõ cho Duyệt Duyệt biết. Bởi vậy Duyệt Duyệt yên tâm, đến tối em tuyệt đối nói cho Duyệt Duyệt biết người đó là ai. Bây giờ, chúng ta đi tìm Triệu Quân Dã trước đã.”
Cố Vọng Thư ngẩng đầu, nghiêm túc nhìn Thẩm Húc Thần, Thẩm Húc Thần cũng nghiêm túc nhìn chị gái mình.
Qua vài giây, Cố Vọng Thư thở ra một hơi nói: “Chị biết, Thần Thần sẽ không gạt chị…nếu đã không phải là phụ nữ đã có chồng… nói cách khác, người em thích hiện tại, em đã chuẩn bị cả đời sẽ ở cùng người đó, đối diện với vấn đề đạo đức pháp luật, thân phận người này hẳn không có gì không ổn. Thé nhưng, chị và ông nội không nhất định sẽ tiếp nhận được. Cho nên, em cảm thấy thực thấp thỏm có phải không?”
Nói như vậy cũng không sai… Thẩm Húc Thần gật gật đầu.
Cố Vọng Thư lộ ra vẻ tươi cười: “A Hổ à, em thật khờ. Nếu mặt đạo đức pháp luật đã không có vấn đề gì, lại là người em thích, chị và ông nội sao có thể phản đối? lùi một bước mà nói, cho dù người đó thật sự làm chuyện trái pháp luật, trái với luân thường đạo lý, chị và ông nội cũng luyến tiếc trách em. Nếu em giết người phóng hỏa, chị sẽ giúp em hủy thi diệt tích.”
Thẩm Húc Thần biết Cố Vọng Thư nói thật. Bởi vì quá cảm động, Thẩm Húc Thần ngược lại không biết nên phải nói gì, khàn giọng nói: “Nào tới mức giết người phóng hỏa… hơn nữa, nếu như em thật sự giết người phóng hỏa, em sẽ không để Duyệt Duyệt biết đâu, em luyến tiếc Duyệt Duyệt đi làm chuyện hủy thi diệt tích. Duyệt Duyệt phải thật xinh đẹp thật tươi vui sống dưới ánh mặt trời!”
“…” hai chị em các người đứng trước mặt sinh viên trường quân đội là tôi đàm luận loại chuyện này thích hợp sao? Triệu Quân Dã ra khỏi cửa tàu điện ngầm, đúng lúc nhìn thấy Cố Vọng Thư đi cùng một nam sinh cũng bước ra. Triệu Quân Dã có trí nhớ tốt, vẫn nhớ rõ nam sinh kia là em trai của Cố Vọng Thư. Kết quả, khi Triệu Quân Dã tới gần chỗ bọn họ, lại nghe bọn họ nói cái gì mà giết người phóng hỏa với hủy thi diệt tích gì gì dó. Triệu Quân Dã lập tức có sợi hắc tuyến trên trán.
“A, Triệu, Triệu Quân Dã!” lúc này Cố Vọng Thư mới nhìn thấy Triệu Quân Dã.
Thẩm Húc Thần cũng tươi cười chào hỏi Triệu Quân Dã.
Khi Cố Vọng Thư và Triệu Quân Dã nói chuyện với nhau, Thẩm Húc Thần đứng một bên lén quan sát Triệu Quân Dã. Sau đó, rất nhanh cậu phát hiện, không chỉ Cố Vọng Thư coi Triệu Quân Dã là anh trai mà ngay cả Triệu Quân Dã cũng coi Cố Vọng Thư trở thành em gái. Giữa hai người bọn họ không hề có không khí phấn hường tim bay tá lả, ngược lại có một loại không khí nhàn nhạt tựa như tình thân.
Cẩn thận ngẫm lại có thể lý giải, ai kêu khi Triệu Quân Dã nhận thức Cố Vọng Thư, Cố Vọng Thư chỉ là học sinh trung học còn chưa đầy tuổi? với kiểu người đạo đức tiêu chuẩn như Triệu Quân Dã, căn bản anh ta sẽ không cho phép bản thân có cơ hội đi thích một thiếu nữ vị thành niên. Chuyện này cũng giống như khi Thẩm Húc Thần đối diện với Trình Dĩ Hoa, phi thường trì độn. Bởi vì, Thẩm Húc Thần căn bản không muốn ra tay với thẳng nam, vì thế, khi đối mặt với Trình Dĩ Hoa, lý trí cậu vĩnh viễn lớn hơn tình cảm cho nên thật lâu không hề tiến thêm một bước nào.
Đến công viên, bọn họ tìm một góc không người. Triệu Quân Dã và Cố Vọng Thư cởi áo khoác, anh bắt đầu dạy cô tán đả. Thẩm Húc Thần ngồi trông đồ ở một bên. Nhìn ra được, Triệu Quân Dã thật sự dụng tâm, Cố Vọng Thư cũng học thực nghiêm túc, hoàn toàn không có chuyện dựa vào việc dạy và học tán đả tiếp xúc cơ thể mà nhân cơ hội ăn đậu hũ… Thẩm Húc Thần nhịn không được muốn cười, nếu như hai người kia sau này trở thành một đôi, vậy đến lúc đó cậu có thể hảo hảo cười nhạo một phen. Thật sự quá trì độn!”
Giữa trưa, ba người cùng nhau đi ăn cơm, buổi chiều, Cố Vọng Thư và Triệu Quân Dã lại luyện thêm mấy giờ. Thẩm Húc Thần tùy thân mang theo hai quyển sách, bên kia luyện tán đả, Thẩm Húc Thần bên ngày an vị ngồi đọc sách.
Triệu Quân Dã bớt thời gian nhìn Thẩm Húc Thần đọc sách, nhịn không được nói với Cố Vọng Thư: “Lúc xem chương trình tài năng trung học, có chiếu một clip phỏng vấn hàng xóm. Anh nhớ có mấy người hàng xóm nói, giữa hai chị em em, chị thì tương đối hoạt bát ưa vận động còn em trai ngược lại đặc biệt tĩnh yên tĩnh…Hôm nay vừa thấy quả nhiên là thế. Em trai em trầm ổn hơn em nhiều.”
Cố Vọng Thư cũng theo đó mà nhìn Thẩm Húc Thần, nhịn không được nở nụ cười: “Vậy sao? Nó cứ như ông cụ non ấy. Hiện tại, nó có thể không ra ngoài thì nhất quyết không bước chân ra khỏi cửa… thật kỳ quái, ru rú trong phòng thì có gì vui chứ?!”
“Vậy em nên thường xuyên kéo cậu ấy ra ngoài, tốt cho thân thể.” Triệu Quân Dã khách quan nói.
h chiều, hai chị em từ biệt Triệu Quân Dã, trở lại cổng trường Hoa đại, Cố Vọng Thư dùng một loại ánh uy hiếp nhìn Thẩm Húc Thần: “Hiện tại có thể nói cho chị biết chưa? Rốt cuộc vị nào may mắn là người em yêu?”
Thẩm Húc Thần yên lặng gãi mũi, lấy một trong hai quyển sách đưa cho Cố Vọng Thư nói: “Đọc xong quyển sách này, Duyệt Duyệt sẽ minh bạch mọi chuyện. Em không cố làm ra vẻ huyền bí đâu, thật đó, Duyệt Duyệt xem xong quyển sách này, Duyệt Duyệt sẽ hiểu.”
Cố Vọng Thư nhận quyển sách, hơi chút đánh giá, quyển sách được bọc bìa, Cố Vọng Thư không nhìn thấy tên sách. Cố Vọng Thư đang định mở ra xem, lại bị Thẩm Húc Thần cản lại. Thẩm Húc Thần nói: “Duyệt Duyệt tìm chỗ nào không người rồi chậm rãi đọc. Đúng rồi, cơm tối định giải quyết thế nào? Chúng ta cùng ăn hay Duyệt Duyệt về ăn một mình?”
“Thôi, chị về phòng ăn… chị còn nhiều bài tập phải làm.” Cố Vọng Thư nói.
Hai chị em từ biệt nhau, sau đó cả hai quay về trường mình. Trên đường về trường, Thẩm Húc Thần vẫn chưa cảm thấy thoải mái. Quyển sách cậu đưa cho Cố Vọng Thư kỳ thật là một quyển sách phổ cập khoa học về đồng tính luyến ái. Cố Vọng Thư sinh hoạt ở trong một thị trấn nhỏ xa xôi, thậm chí trước khi lên đại học còn chưa từng tiếp xúc với Internet, dưới loại tình huống này nên cô hoàn toàn không biết gì về chuyện đồng tính luyến ái.
Thẩm Húc Thần tự chọn một quyển sách phổ cập khoa học chính quy, bên trong dùng các ngôn ngữ dễ hiểu nhất để diễn tả các khái niệm liên quan tới đồng tính luyến ái, cố ý chứng minh chuyện tính hướng bất đồng hoàn toàn không phải là bị bệnh, hơn nữa, chuyện tính hướng là không thể thay đổi được.
Cuối quyển sách còn giới thiệu qua một vài danh nhân đồng tính luyến ái, cùng với những bi hài kịch trong cuộc sống của họ. Thẩm Húc Thần hi vọng thông qua quyển sách này Cố Vọng Thư có nhận thức tương đối khoa học về chuyện đồng tính luyến ái, không giống đa số người khác cho rằng đồng tính luyến ái = lạm giao = bệnh AIDS. Cứ như vậy, cho dù Cố Vọng Thư khó có thể chấp nhận ‘em dâu’ mình là nam, thì ít nhất cũng không coi Thẩm Húc Thần là bệnh thần kinh.
Đời trước, Thẩm Húc Thần không hề come out.
Thẳng thắn mà nói, xã hội vẫn chưa tiếp nhận nhiều về chuyện đồng tính luyến ái. Hoặc là nói, dù xã hội đã dần cởi mở hơn nhưng đại đa số người dân Hoa quốc vẫn chưa thể tiếp nhận loại tính hướng này. Vì không có người yêu cũng không có ý định tìm người yêu nên Thẩm Húc Thần cũng lười come out, nếu đã không có thì tội gì phải đi khiêu chiến mức độ tiếp nhận của người thân mình? Dù sao, Thẩm Húc Thần có thể cam đoan, cậu sẽ không làm hại đời bất cứ cô gái vô tội nào. Nhưng nếu đã có người yêu, cậu cũng nguyện ý dũng cảm một lần. .
Đời này, cậu đã có Trình Dĩ Hoa, cậu muốn sống cùng anh ấy cả đời nên cậu muốn nhận được lời chúc phúc từ người thân. Cho nên, come out là chuyện tất nhiên.
Không biết khi Duyệt Duyệt đọc quyển sách kia… trong lòng Duyệt Duyệt sẽ nghĩ gì… trong thời gian ngắn, Thẩm Húc Thần có chút tâm phiền ý loạn, thậm chí cậu còn có chút nôn nóng tựa như một con mãnh thú bị nhốt trong lồng sắt không tìm được đường thoát thân. Hiện tại cậu giống như người cởi giày chờ nhảy lầu, một chiếc giày đã rơi xuống đất, một cái khác cũng lung lay sắp rơi. Cậu đang chờ đợi sự phán quyết từ Cố Vọng Thư.
Khi trở về phòng kí túc, có lẽ do sắc mặt Thẩm Húc Thần không tốt nên dù Âu Dương Húc tính cách tùy tiện cũng không dám trêu chọc cậu. Thẩm Húc Thần ngồi trước bàn học, trước mặt mở một quyển sách giáo trình, thế nhưng không một chữ nào có thể vào đầu cậu. Thời gian dường như trôi chậm hơn thường ngày, Thẩm Húc Thần đặt di động ở bên cạnh, chờ điện thoại của Cố Vọng Thư. Ngồi chờ một lúc, cậu bỗng cảm thấy hối hận, vì sao lại đưa cho Cố Vọng Thư quyển sách kia, vì sao không trực tiếp nói thẳng với Cố Vọng Thư về tính hướng của mình, nếu như lúc ấy cậu nói thẳng, tốt hay xấu cũng có kết quả luôn, không phải lo lắng như hiện tại.
Nói trắng ra, Thẩm Húc Thần vẫn không muốn nhìn thấy ánh mắt thất vọng hoặc không thể lý giải của người thân mình.
Cho dù như vậy thực ích kỷ nhưng nếu có thể nhận được sự chúc phúc từ người thân, thật tốt biết bao.
Hết chương