Học Bá Tái Sinh

chương 121: ác giả ác báo

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Kẻ thù đáng giá để tôn kính mới có thể được gọi là đối thủ. Mà cả đám người nhà Lục Lai Thuận, căn bản không đáng để Thẩm Húc Thần dùng tới âm mưu dương mưu.

Nói thật, cả nhà Lục Lai Thuận điển hình là kiểu người mềm nắn rắn buông, bọn họ dám đánh chủ ý lên người Thẩm Húc Thần chỉ vì cảm thấy Thẩm Húc Thần tuổi còn nhỏ chưa có kinh nghiệm xã hội, dễ ức hiếp. Nhưng nếu Thẩm Húc Thần không phải như thế? Thì cũng như trước đây, khi Lục Kiến Tinh còn chưa hi sinh, bởi vì công tác thường xuyên bận rộn ở bên ngoài, chỉ có mình Khương Tiểu Nguyệt tính tình yếu đuối ở nhà một mình thì bọn họ cũng không dám tới cướp đoạt bất cứ cái gì, bởi vì bọn họ sợ Lục Kiến Tinh, cho dù Lục Kiến Tinh thường xuyên không ở nhà, bọn họ cũng sợ. Tới khi Lục Kiến Tinh hi sinh rồi, bọn họ cảm thấy Khương Tiểu Nguyệt không còn chỗ dựa nào nữa mới không kiêng dè mà tới cướp nhà.

Loại người như vậy, nếu gặp được kẻ yếu thế hơn mình, bọn họ càng tỏ ra hung hăng phách lối, nếu bạn lùi một bước, bọn họ sẽ cho rằng bạn sợ chúng, sau đó càng thêm như ăn gan hùm mà tiến thêm một bước. Nhưng một khi gặp được kẻ cường thế hơn chúng, cho dù chỉ mạnh hơn chúng một chút, chúng cũng sẽ nao núng, nếu càng mạnh hơn chúng, chúng nhất định sẽ e ngại, cho nên khi luật sư xuất hiện ở trước mặt gia đình Lục Lai Thuận, nghe nói sẽ phải ngồi tù, cả đám đều mềm nhũn như chi chi.

Lục Bảo Mã càng dễ giải quyết, các bài post mà gã gửi đi đều bị chặn lại. Tên này lăn lộn cùng đám côn đồ trên phố nhiều năm, làm không ít mấy chuyện như trộm cắp trêu chọc nữ sinh. Sở dĩ lần này phải gán cửa hàng trong nhà đi là vì gã bị đồng bọn gài bẫy, khi gã đang “hèn hạ/dâm ô” bạn gái của một tên côn đồ, đúng lúc bị người ta bắt gặp.

Nhóm côn đồ này cũng không phải loại đứng đắn gì, lén lút mở sòng bạc, mấy chuyện như lừa đảo gạt tiền đã làm vô số. Trước kia bọn chúng cùng Lục Bảo Mã nhiều lần gài bẫy người khác để moi tiền. Lần này là vì đã lâu không vớ được con dê béo nào, vừa lúc thấy Lục Bảo Mã tính tình háo sắc nên đám côn đồ không có nghĩa khí huynh đệ liền gài bẫy Lục Bảo Mã… trước kia không có ai điều tra bọn họ, nếu đã bắt tay vào điều tra, nhóm côn đồ này hẳn sẽ phải ngồi tù vài năm. Đứa này liên lụy đứa kia, Lục Bảo Mã cũng không thoát tội.

Thẩm Húc Thần phái người châm ngòi một chút, con cả Lục Lai Thuận vốn đã căm ghét thằng cháu gán cửa hàng trong nhà ra ngoài, còn gia đình thằng em lại cảm thấy gia đình anh cả muốn lấy lại cửa hàng không để ý tới sống chết của cháu trai, còn muốn đẩy nó vào tù… hai nhà đánh nhau tới máu chảy đầu rơi, đều hận đối phương muốn chết.

Lục Lai Thuận triệt để liệt toàn thân, không có tiền trả viện phí liền bị hai thằng con kéo về nhà nằm chờ chết, nhưng bọn họ cũng không dám bỏ mặc ông già tự sinh tự diệt, luật sư Thẩm Húc Thần mời tới vẫn còn đang theo sát gia đình bọn họ. Vấn đề là, hai thằng con không chạy được thì bà mẹ chạy. Vợ Lục Lai Thuận thấy mình đã lớn tuổi, không được hưởng phúc thì thôi, còn phải hầu hạ ăn, uống, đái, ỉa cho lão già liệt giường nằm chờ chết kia, thật không cam tâm… khi bà ta vừa thu dọn hành lý liền bị hai đứa con dâu phát hiện.

Con dâu cả hận chết mụ già độc ác này, nếu không phải hai ông bà già kia trước đây làm chuyện bậy bạ hại gia đình người ta, nói không chừng bây giờ bọn họ đã có thể trở thành thân thích của thằng cháu Thẩm Húc Thần phú quý rồi, gia đình này lụn bại, nuông chiều ra một thằng phá gia chi tử Lục Bảo Mã đều do một tay mụ già này dưỡng ra… Cô vốn cũng còn một chút hiếu tâm, lại biết trong tay bố mẹ chồng vẫn còn một ít tiền dành dụm, bởi vậy mà cố gắng nịnh bợ. Nhưng hiện tại, tiền gì cũng bị thằng Lục Bảo Mã tiêu sạch, chút hiếu tâm còn sót lại sao có thể địch nổi oán khí đã sớm tích đầy bụng? vì thế, cô nhất thời nổi điên, mụ già kia liền nằm bẹp giường vài ngày.

Con dâu cả cân nhắc trong lòng, mụ già này nuôi trong nhà không tốn bao nhiêu cơm gạo, lại có thể làm việc, cứ coi mụ ta như gia súc mà sai bảo đi, cho nên quyết không để mụ ta chạy trốn. Bằng không, mấy năm qua ngày ngày cô vất vả làm việc đến chết đi sống lại, về nhà còn phải hầu hạ ông bố chồng liệt giường nữa sao? Nào có chuyện dễ dàng như vậy!

Cả gia đình đều thầm oán nhau, căm hận nhau, đối địch nhau, cố tình bọn họ lại không thể tách ra, cứ để bọn họ tự tra tấn giằng xé dằn vặt lẫn nhau đi!

Lục Lai Thuận nằm bẹp trên giường không động đậy được, nghe con trai và con dâu mắng chửi mình, chịu đựng sự chăm sóc đầy bạo lực của mụ vợ, nhìn hai đứa con trai tựa như kẻ thù không đội trời chung, lại nghĩ tới đứa cháu trai mà ông kí thác kỳ vọng cao lại đang ở trong tù… cố tình ông lại không thể chết luôn được, cố tình mệnh ông quá dai dẳng, mỗi ngày đều kéo dài hơi tàn chịu tra tấn cả về tinh thần lẫn thể xác.

Mà hết thảy những kết quả này đều không hề liên quan tới Thẩm Húc Thần và Cố Vọng Thư.

Trí thông minh nhân tạo của Thẩm Húc Thần vẫn luôn nắm giữ chiều hướng dư luận xã hội, nếu một nhà Lục Lai Thuận đã chịu giáo huấn thì từ nay về sau dù có lên trời xuống bể tìm chết cũng không liên quan tới cậu và Cố Vọng Thư. Chung quy, cậu cảm thấy kéo mình đứng cùng một chỗ với cái già đình bỉ ổi kia thực sự là một việc quá mức ghê tởm, mà dư luận lại là con dao hai lưỡi, nói không chừng tới một thời điểm nào đó sẽ bị các thể loại thánh mẫu bạch liên hoa chỉ trích lên án, cậu cũng chả để ý.

Nhưng nếu một nhà Lục Lai Thuận vẫn chưa chịu từ bỏ ý định, còn muốn trèo kéo lên người Thẩm Húc Thần, như vậy trí thông minh nhân tạo sẽ dẫn đầu định hướng dư luận, dùng sự ti tiện của cả nhà Lục Lai Thuận để phụ trợ cho sự cao thượng của chị em Thẩm Húc Thần, chặt chẽ chiếm lĩnh vị trí đạo đức cao. Cho dù đến lúc một nhà Lục Lai Thuận giả bộ đáng thương thì trọng điểm dư luận cũng sẽ biến thành “ác giả ác báo”, cho dù người bình luận có đông đảo thế nào cũng không thể vượt qua được trí thông minh nhân tạo. Tin tưởng đại đa số người hiện nay vẫn hả hê khi nhìn thấy chuyện thiện ác có hồi báo đi? Hơn nữa, cậu có thể tống Lục Bảo Mã vào tù thì cũng có thể đưa cả nhà họ Lục vào tù như thế.

Cả nhà Lục Lai Thuận thấp thỏm, cho dù biết Thẩm Húc Thần hoàn toàn không để bọn họ vào mắt.

Đầu tháng giêng, bọn Lộ Cầu Chân hẹn Thẩm Húc Thần ra ngoài tụ tập

Tuy rằng chỉ mới nửa năm không gặp nhau, nhưng mọi người đều được không khí nhộn nhịp sôi động của thành phố lớn hun đúc, ai cũng có thay đổi rất lớn, trở nên thời thượng năng động hơn. Mọi người đều là người trẻ, bình thường rảnh đều lên mạng, sớm biết Thẩm Húc Thần đã có người yêu, còn nguyện ý đi học làm bánh vì bạn gái. Hơn nữa trên ngón áp út cậu cũng luôn đeo nhẫn, vì thế một đám nam sinh giật dây Thẩm Húc Thần gọi điện cho ‘bạn gái’ cùng tới.

Thẩm Húc Thần cười lắc lắc đầu.

Lộ Cầu Chân ồn ào nói: “Vậy cho bọn tao xem ảnh đi?”

Thẩm Húc Thần sờ sờ mũi nói: “Không có ảnh.” Cậu và Trình Dĩ Hoa thật sự chưa từng chụp ảnh chung với nhau.

Đám Lộ Cầu Chân nhất quyết không buông tha, Thẩm Húc Thần đành phải tự phạt ba ly.

Thực tế, nửa kia của Thẩm Húc Thần, Trình Dĩ Hoa từ đầu tới cuối đều quang minh chính đại ngồi ngay trước mặt bọn Lộ Cầu Chân.

Thấy Thẩm Húc Thần tự phạt ba ly xong, đám Lộ Cầu Chân không còn đeo bán hỏi chuyện bạn gái Thẩm Húc Thần nữa.

Tưởng Hạo không đứng đắn hỏi: “Ha ha ha, nói mới nhớ, tao là đứa đầu tiên biết Thẩm Húc Thần có bạn gái, hồi trung học, có lần nó nói bạn gái nó tới, tao đoán em dâu hẳn cũng là nữ tuyển thủ cùng tham gia cuộc thi tài năng trung học. Đúng rồi, Thần Tử, sau khi thi đại học xong, chúng ta có tụ tập một buổi, mày lại không đến… Lúc ấy có rất nhiều nữ sinh thất vọng, phỏng chừng đều muốn tìm cơ hội tỏ tình với mày đó. Kỳ thật, tao nghĩ bọn họ đều không trông mong mày sẽ đồng ý, chỉ vì đã thầm mến mày vài năm nên muốn nói cho mày biết, nhằm kết thúc mối tình đơn phương của mình. Kết quả, mày cái đồ keo kiệt, lại không thèm xuất hiện.”

Thẩm Húc Thần không biết chuyện này, chỉ nói: “Lúc ấy, tao và Duyệt Duyệt phải đi tảo mộ cha mẹ cho nên không thể tới được.”

Lộ Cầu Chân vội nói: “Khi đó mày không tới lại hay, rất nhiều đứa lần đầu uống rượu liền say quắc cần câu, sau đó vừa khóc vừa cười vừa quậy, quang cảnh thật sự khó mà diễn tả…Aiz, cuối cùng cũng kết thúc thời kỳ trung học huy hoàng.”

“Đúng rồi, bọn mày còn nhớ con nhỏ Hứa Mẫn Mân không?” Tưởng Hạo xuôi theo đề tài chen vào: “Mấy hôm trước, tao xem TV có nhìn thấy nó, hiện tại nó đổi tên thành Hứa Mộng Điệp, tự xưng là du học sinh Australia trở về, nghe đặc biệt đẳng cấp. Là bạn học nhiều năm còn học chung trường cấp , tao còn lạ gì nó nữa? Rõ ràng nó vì sẩy thai mới phải nghỉ học, lúc ấy, ngay chính nó còn chả biết cha đứa bé trong bụng là ai nữa là. Kết quả, giờ trên TV, nó còn mạnh miệng nói mình chưa yêu đương bao giờ, còn thực mong đợi tình yêu gì gì đó… tao thật sự đã bị sốc. Sau khi xem xong, tao cố ý lên mạng search Hứa Mộng Điệp… Hắc, nó thật sự biết cách bịa chuyện, giờ có một nhóm fan còn gọi nó là nữ thần đó!”

Thẩm Húc Thần căn bản không biết chuyện này, quay đầu nhìn Trình Dĩ Hoa một cái.

Trình Dĩ Hoa lắc lắc đầu, nói: “Chắc là nghệ sĩ mới của một công ty nhỏ không danh tiếng nào đấy.”

Tưởng Hạo vội nói: “Không hẳn là không nổi tiếng đâu! Tiết mục mà tao xem là chương trình thực tế do các diễn viên của một phim cổ trang cùng nhau tham gia, nó diễn vai nha hoàn xuất hiện trong tập tổng cộng lên hình khoảng phút. Aiz, không hiểu loại tiểu nhân vật như nó sao lại có thể tham gia chương trình thực tế cùng với các diễn viên chính được nhỉ.”

“Thôi thôi, kệ con nhỏ đó đi. Giang Sơn và Quân Khải Uy đã cố ý chạy từ quê lên đây để tụ họp, chúng ta đừng nhắc tới mấy người không liên quan.” Lộ Cầu Chân đứng dậy rót rượu cho cả bọn, nói: “Nào nào nào, mọi người cạn một ly…tuy rằng sau khi lên đại học cả đám người nam kẻ bắc, thế nhưng chúng ta mãi mãi là hảo huynh đệ cả đời!”

Sau khi tụ tập kết thúc, Thẩm Húc Thần và Trình Dĩ Hoa cùng nhau chậm rãi đi về nhà. Bởi vì có uống một chút rượu nên Thẩm Húc Thần cứ cảm thấy cả người mình đều dính đầy mùi rượu, Trình Dĩ Hoa cơ hồ không uống, cơ bản chỉ là nâng ly nhấp môi mà thôi, cộng thêm Trình Dĩ Hoa bình thường ít uống rượu ở bên ngoài, hắn cảm thấy thứ này khiến bản thân dễ mất kiểm soát, mà hắn cực ghét thứ gì vượt quá sự khống chế của mình.

Thẩm Húc Thần đi vài bước, cảm thấy có chút nóng, liền cởi áo khoác ra, vắt trên tay.

“Chúng ta không có ảnh chụp chung.” Trình Dĩ Hoa đột nhiên nói.

“Không vội, chúng ta còn rất nhiều thời gian, về sau mỗi khi cùng nhau ra ngoài du lịch, tùy thời đều có thể chụp. Hiện tại di động cũng có thể chụp ảnh, tuy rằng chất lượng không được tốt nhưng cũng rất thuận tiện. Tối nay, trước khi ngủ chúng ta có thể cùng nhau chụp thật nhiều.” Thẩm Húc Thần nói.

Trình thiên tài được Thẩm Húc Thần thuận mao trong lòng cực kỳ thoải mái.

Tết rất nhanh trôi qua, sau khi bọn họ trở lại thủ đô, lại quay trở về cuộc sống bận rộn quay cuồng vùi đầu vào học hành.

Thẩm Húc Thần vừa bảo vệ tốt nghiệp sớm xong nên có khá nhiều thời gian rảnh, cậu dồn tâm trí vào việc trang trí biệt thự. Bởi vì chỉ có một mình cậu chậm rãi sắp xếp, ngẫu nhiên Trình Dĩ Hoa được nghỉ mới có thể giúp cậu cho nên mãi tới khi sắp nghỉ hè, cậu mới miễn cưỡng hoàn thành xong mọi hệ thống an ninh lắp đặt quanh nhà. Hiện tại, căn nhà nhìn qua như không có bảo vệ nhưng thật ra / đều được các hệ thống an ninh công nghệ cao giám sát. Cho dù có là bộ đội đặc chủng được huấn luyện chuyên nghiệp cũng không thể thuận lợi lẻn vào trong nhà mà bọn họ không biết.

Trong nhà càng không cần phải nói, có quyền đi xuống tầng hầm chỉ có Thẩm Húc Thần và Trình Dĩ Hoa. Người khác căn bản không thể vào được.

Về cách trang trí lầu một và lầu hai, bởi vì có thuê đội ngũ chuyên nghiệp tới lắp đặt nội thất nên không quá phiền toái. Chung quy đây cũng là căn nhà sau này của hai người họ, cho nên dù Trình Dĩ Hoa rất bận rộn nhưng việc lựa chọn mua nội thất đồ đạc trong nhà vẫn thực nghiêm túc và dụng tâm.

Hết chương

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio