Tới khi ông Thẩm cùng bà Cố từ một tiểu trấn nho nhỏ xa xôi nào đó ở Châu Âu trở về xã hội hiện đại thì hai ông bà đột nhiên phát hiện thế giới này đã trở nên lạ hoắc.
Phải nói là, vì sợ hai vị lão nhân bị dư luận mạng xã hội ảnh hưởng nên ngay cả địa điểm du lịch ở tiểu trấn nhỏ xa xôi kia cũng là do Thẩm Húc Thần tỉ mỉ lựa chọn. Trong trấn chỉ có mấy hộ gia đình, đa phần trao đổi với thế giới bên ngoài bằng thư từ hoặc dùng chiếc điện thoại công cộng duy nhất để ở trung tâm thị trấn. Nhưng phong cảnh nơi đó lại đẹp tuyệt vời, khí hậu mát mẻ trong lành, rất thích hợp cho người già tĩnh dưỡng, Ông Thẩm cùng vợ đã ở liền hơn hai tháng, trở về với thiên nhiên, cảm thụ thiên nhiên, nói chuyện yêu đương (không sai, bọn họ vẫn đang yêu nhau đó), cũng thực trùng hợp, trong kỳ nghỉ vừa rồi, có một con bò sữa bị khó sinh, ông Thẩm còn đóng vai bác sỹ thú ý cữu chữa cho con bò đó.
Tóm lại, hai vị lão nhân đã có hai tháng sinh hoạt vô cùng như ý, vì thế, sau khi bọn họ trở về cuộc sống hiện đại, bọn họ có chút không quá thích ứng.
Đương nhiên, đây thật sự không phải vấn đề lớn, vấn đề lớn nhất ở chỗ, không ngờ trong nước lại phát sinh động đất?!
Cháu trai lại có thể xử lý được chuyện lớn đó?!
Chúng ta mới ẩn cư được hai tháng thôi mà, không phải là hai trăm năm!!
Ông bà Thẩm vội vàng bay về nước, khi Thẩm Húc Thần ra sân bay đón, ông Thẩm nhìn chằm chằm cháu trai của mình một hồi, cuối cùng dùng lực vỗ vỗ bả vai cháu trai mình nói: “Cây to đón gió lớn, không phải chuyện tốt.”
“Ông yên tâm, con có chừng mực.” Thẩm Húc Thần vừa nói vừa tiếp nhận hành lý của ông bà, rồi cùng bọn họ đi ra ngoài. Bây giờ, gương mặt của Thẩm Húc Thần đã trở nên rất phổ biến cho nên mỗi khi đi ra ngoài cậu đều phải đội mũ lưỡi trai sùm sụp.
Bà Cố lại thấy câu nói của chồng mình thật khó nghe, liền phản bác nói: “Kim trong bọc cuối cùng cũng lộ ra, cũng không hẳn là chuyện xấu. Hiện tại là xã hội mới, không còn là kiểu lưu hành nội bộ như trước kia, nếu không có bản lĩnh, vậy thì tốt nhất nên duy trì mức độ bình thường là được rồi, nhưng A Hổ rõ ràng là người có tài, cần gì phải tự tạo áp lực cho mình. Nổi danh là chuyện sớm muộn, tôi thấy nhà chúng ta thật may mắn vì có A Hổ tài giỏi như vậy. A Hổ, còn đừng nghe ông nội con, bà cảm thấy con rất xuất sắc.”
Ông Thẩm nhỏ giọng nói: “Nhưng mà cũng hơi quá…. Nó mới hai mươi tuổi đầu đã đạt được thành tựu mà những người khác cả đời cũng không đạt được… thời gian sau này còn rất dài…” Khác hẳn với dư luận trong nước một mực tán dương thì những lời châm chọc của dư luận quốc tế vẫn chiếm đa số trên các trang web. Không ít người còn nói việc này đều là do Hoa quốc cố ý dựng chuyện nhằm tạo lên một anh hùng giả mà thôi, chuyện này cũng giống như một số nước luôn giễu võ dương oai nói nước mình có sở hữu vũ khí hạt nhân hay phi thuyền gì gì đó…
“Vậy sao ông không nhắc tới Cam La lên chức thừa tướng khi mới tuổi?” Bà Cố một lần nữa phản bác.
Dọc đường đi, ông bà nội hưng thú bừng bừng đưa ra lý lẽ thuyết phục đối phương nghe theo mình, đến cuối cùng khó khăn lắm mới cùng nhất trí quan điểm – Thẩm Húc Thần có bản lĩnh là chuyện tốt, nhưng cũng không vì thế mà chủ quan, Thẩm Húc Thần vẫn phải luôn chú ý tự bảo vệ bản thân. Thẩm Húc Thần chỉ biết gật đầu vâng vâng dạ dạ.
Ông bà Thẩm ở trong biệt thự khoảng tuần, rồi lại khăn gói trở về Tiền Hồ trấn. Bọn nhỏ đã lớn, đứa nào cũng muốn có không gian riêng, hai ông bà biết Thẩm Húc Thần bề bộn nhiều việc, cho dù Thẩm Húc Thần có nhiệt tình giữ bọn họ ở lại thêm thì bọn họ vẫn quyết định trở về nhà.
Thẩm Húc Thần đương nhiên vô cùng bận rộn. Vì trước khi hoàn thành cỗ máy dự báo động đất, đã làm quá nhiều thực nghiệm, số liệu lưu lại cũng rất đồ sộ, giờ phải sửa sang lại cũng cần thời gian. Hơn nữa, trong quá trình nghiên cứu, Thẩm Húc Thần phát hiện ra rất nhiều điểm mới cần phải nghiên cứu thêm, bởi vậy lại cần thêm một khoảng thời gian nữa, vì thế trong một thời gian dài, cậu luôn có những bài viết nghiên cứu chuyên sâu gửi lên cho các trang báo chuyên môn danh tiếng.
Thấy cậu vẫn luôn cho ra bài viết thường xuyên, không ít các tờ báo sắp hết thời như hổ rình mồi đều thở phào một hơi.
Qua vài ngày, Cố Vọng Thư đột nhiên ném một quả bom cho Thẩm Húc Thần.
“Cái gì? Duyệt Duyệt muốn kết hôn?!” Thẩm Húc Thần kinh ngạc hỏi.
Cố Vọng Thư mỉm cười: “Đúng vậy, chị vẫn sẽ học lên tiếp, cho nên thừa dịp vẫn đang còn trẻ, mau chóng kết hôn sinh con, chờ khi chị học xong thì con cũng đã đi nhà trẻ… về sau chị đi làm cũng tiện. Dù sao, với chị mà nói, tốt nghiệp là chuyện trong tầm tay, vừa mang thai vừa cầm sách căn bản không thành vấn đề. Nếu có thể tính toán chuẩn thì chị muốn sinh con vào kỳ nghỉ đông hoặc nghỉ hè, số ngày nghỉ của chị sẽ càng giảm đi.”
So với sự thoải mái của Thẩm Húc Thần, Cố Vọng Thư lại là người tương đối truyền thống, cô thực sự mong đợi một đứa nhỏ thuộc về mình. Trước sau gì cũng muốn sinh con nên cô nghĩ bây giờ sinh sẽ tốt hơn sau này. Thứ nhất là mình còn trẻ thời gian khôi phục sẽ nhanh hơn, cộng thêm sau này đi làm bận rộn, hơn nữa… hiện tại công việc của Triệu Quân Dã đã ổn định, giờ bọn họ nuôi con sẽ không phải là quá sức. Dù bây giờ Cố Vọng Thư vẫn đang là sinh viên nhưng cô cũng đã có thu nhập bằng việc làm trợ giảng giúp các giáo sư trong trường, thu nhập hàng năm cũng có thể lên tới con số, ngẫu nhiên có thể nhảy lên con số, thực sự không tệ.
Biết Cố Vọng Thư đã suy xét chu toàn, Thẩm Húc Thần cũng không phản đối gì, liền nói: “Triệu Quân Dã có nói gì không?”
“Anh ấy bảo tùy chị…” Cố Vọng Thư cười thực mãn nguyện: “Lúc vừa lên đại học, giấc mơ của chị là trở thành một bác sĩ, nhưng nhiều năm đọc sách, chị phát hiện mình thích nghiên cứu hơn cho nên về sau chị sẽ tập trung vào hướng nghiên cứu bệnh lý dược vật… đều mặc blouse trắng, đều là tạo phúc cho xã hội. Nghĩ tới về sau công việc bận rộn, nên nhân lúc còn đang ngồi trên ghế nhà trường, nhanh chóng đem chuyện nhân sinh đại sự giải quyết hết cho xong.”
“Nghe cũng không tệ… Duyệt Duyệt đã nói với ông nội chưa?” Thẩm Húc Thần lại hỏi.
“Chị nói với Thần Thần trước, lát nữa mới gọi điện cho ông nội.” Cố Vọng Thư nói. Sau khi gặp gỡ Triệu Quân Dã, năm đầu tiên cô cũng đã gặp qua cha mẹ đối phương, nhưng song phương gia trưởng, ông bà Triệu và ông bà Thẩm lại chưa từng gặp nhau, cho nên, nếu như muốn kết hôn, như vậy song phương gia trưởng sẽ không thiếu việc để làm. Chung quy, dù là ông bà Triệu hay là ông bà Thẩm, đều là những người phi thường chú trọng quy củ phong tục.
Gia cảnh nhà Triệu Quân Dã cũng không tệ, cha mẹ anh mở một nhà máy rượu nhỏ, tuy rằng chưa thể nói là đại phú đại quý nhưng sinh hoạt khá dư dả. Xem cách làm người của con cái là có thể biết con người cha mẹ. Từ con người của Triệu Quân Dã là có thể biết cha mẹ tuy rằng là dân kinh doanh nhưng không phải loại lươn lẹo như những người làm ăn khác.
Nhà Triệu Quân Dã có anh em, anh là con thứ.
Trước khi sinh anh trai Triệu Quân Dã, mẹ anh còn từng có một cô con gái nhưng lại không may qua đời quá sớm, việc này đối với ông bà Triệu như tâm bênh, cầu thần bái phật khắp nơi lại nghe nói đứa nhỏ lúc trước không có duyên với gia đình, mấy năm sau không chừng sẽ có đứa nhỏ khác đầu thai vào, vì thế sau này họ có anh cả của Triệu Quân Dã, đáng tiếc lại là con trai! Nghĩ trong nhà không thiếu tiền, ông bà Triệu liền sinh thêm Triệu Quân Dã, vẫn là con trai! Cách vài năm, ông bà Triệu lại sinh thêm em cho Triệu Quân Dã, là một cặp song sinh, kết quả vẫn là con trai!
Triệu gia người con trai, dù sao mà nói cũng không quá tệ. Anh cả sau khi tốt nghiệp đại học đã trở về quê mua một ngọn núi mở một trang trại nông nghiệp sạch, bây giờ sinh ý vô cùng tốt, kéo theo cả thôn dân trong làng đều cùng nhau làm giàu. Con thứ là Triệu Quân Dã, bây giờ công tác ổn định, tiền đồ sáng lạn. Đứa thứ ba học chuyên ngành ngôn ngữ, bây giờ đang làm cho một công ty đa quốc gia, hiện tại đang lưu lạc ở một quốc gia Châu Phi nào đó. Đứa út lúc trước không thích đọc sách, nên học ngành thể thao, hiện tại đang làm giáo viên thể dục trong một trường trung học trong thành phố.
Riêng đứa thứ đang giãy giụa ở nước ngoài, cậu thường nói mấy mỹ nhân da đen không phù hợp với khiếu thẩm mỹ của mình cho nên đến giờ vẫn độc thân, còn lại anh cả và em út đều đã yên bề gia thất, còn Triệu Quân Dã bởi vì Cố Vọng Thư còn nhỏ tuổi nên anh định đợi cô tốt nghiệp đại học rồi mới bàn chuyện kế tiếp, nên mời lùi một bước.
Lần trước sau khi tiếp xúc với nhau, người Triệu gia đều tương đối thông tình đạt lý, hơn nữa, sau khi Triệu Quân Dã và Cố Vọng Thư kết hôn sẽ không ở cùng với đại gia đình họ Triệu, cho nên sẽ không xảy ra chuyện không vừa ý nào.
Về phương diện gia trưởng, ông Thẩm lại thập phần xem trọng Triệu Quân Dã, chung quy anh là người chính trực lại có trách nhiệm, bởi vì lớn tuổi hơn Cố Vọng Thư nên có thể bao dung tôn trọng bạn gái mình, ông Thẩm rất vừa ý điểm đó. Ông bà Triệu cũng rất vừa ý Cố Vọng Thư, cô xinh xắn học giỏi, trường danh tiếng, lại hiểu chuyển không tỏ ra tiểu thư, tay chân chịu khó miệng lại ngọt, quả thực càng nhìn càng vừa lòng.
Vì thế, biết Cố Vọng Thư và Triệu Quân Dã có ý định kết hôn, nhóm gia trưởng thống nhất thương lượng, chuyện kết hôn cứ thế tiến hành. Trước hết, bọn họ mời thầy xem ngày lấy giấy đăng kí kết hôn, về phần tiệc rượu có thể lùi về sau mấy tháng, bởi vì khách sạn phải đặt trước rất lâu, lâm thời không có chỗ vừa ý để thuê.
Thẩm Húc Thần cũng chỉ có một chị gái duy nhất, chị gái kết hôn, anh tự nhiên cũng chân trước chân sau sắp xếp mọi việc chu toàn.
Triệu Quân Dã than thở trong lòng một chút, còn ngầm lén nói với vợ yêu: “Chụp ảnh cưới, em vợ bỏ tiền; mua nhẫn cưới, em vợ xuất hiện; đặt nhà hàng, em vợ bỏ tiền; hưởng tuần trăng mật, em vợ cũng bỏ tiền nốt… anh là chú rể chỉ cần đứng bán manh thôi à?”
Cố Vọng Thư cũng thấy đau đầu: “A Hổ đích xác có chút… em thấy nó cả ngày bận trước bận sau, em còn cảm thấy không phải là em sắp kết hôn mà là nó sắp kết hôn ấy. Nhưng mà em cũng không dám đả kích nó… hiện tại nó cứ như uống phải thuốc kích thích, lần trước em chỉ mới đề xuất một câu, kết quả nó đây là biểu hiện của việc nó yêu thương em.”
“Cậu ấy muốn biểu hiện tình thương với em, anh không phản đối thế nhưng, cậu ấy không định để cho anh biểu hiện tình yêu với vợ mình sao? Cậu ấy đã cướp sạch mọi việc anh muốn làm…” Triệu Quân Dã dở khóc dở cười, anh không phải là được tiện nghi còn khoe mẽ mà anh chỉ cảm thấy em vợ quá tích cực, khiến mình cảm thấy không chút thành tựu!
Cố Vọng Thư trầm mặc một chút: “Liệu có phải là do nó cảm thấy… Nó và Trình Dĩ Hoa không thể kết hôn đãi tiệc rượu cho nên….”
Triệu Quân Dã cũng trầm mặc theo. Thôi, lòng tự trọng của đàn ông gì đó… đều ném hết, em vợ cao hứng mới là nhất.
Cuối cùng, Thẩm Húc Thần hưng phấn quá độ được ông Thẩm uyển chuyển nhắc nhở mới nhận ra mấy ngày nay mình đã giọng khách át giọng chủ. Anh hậm hực đem quyền chủ động trả lại cho Cố Vọng Thư và Triệu Quân Dã… aiz, chị gái chung quy vẫn là chị gái, cho dù có coi chị ấy như con gái mình thì chị ấy vẫn là chị gái, vẫn nên để chị gái và anh rể bận rộn đi. Nhưng có tiền vẫn phải tiêu, trang sức không thể trả, Thẩm Húc Thần đành phải bảo Cố Vọng Thư giữ làm của hồi môn.
Triệu Quân Dã nói, nhẫn cưới có ý nghĩa tượng trưng của nó, anh nhất định phải tự mình đi mua… tuy rằng chỉ là một viên kim cương rất nhỏ hoàn toàn không thể sánh với chiếc Thẩm Húc Thần đưa.
Hu hu, em vợ rất biết kiếm tiền, áp lực thật lớn!
Hết chương