Hôn lễ của Cố Vọng Thư là kiểu truyền thống, tân lang tân nước đều mặc lễ phục màu đỏ, nhìn qua phi thường vui vẻ.
Hội trường diễn ra tiệc cưới không quá lớn, những người được mời tới đều là người thân quen, bạn bè, đồng nghiệp của hai bên gia đình. Hôm nay Cố Vọng Thư cực kỳ xinh đẹp, bởi vì có Thẩm Húc Thần trùng sinh nên cuộc đời của cô vốn phải trải qua bao gian nan khổ sở nay đã cuộc đời đã rẽ một hướng khách hạnh phúc vui vẻ hơn. Hiện tại, cô đã được gả cho một người chồng tốt, được hưởng cuộc sống ấm no đầy đủ, tương lai rạng rỡ. Thẩm Húc Thần đột nhiên có chút cảm giác mất mát. Ông Thẩm bên cạnh cao hứng lau nước mắt, đồng dạng cũng rất luyến tiếc.
Trình Dĩ Hoa lén cầm tay Thẩm Húc Thần, dùng lực niết một cái.
Thẩm Húc Thần thu hồi ánh nhìn trên người Cố Vọng Thư, nhìn lại Trình Dĩ Hoa. Trình Dĩ Hoa lại không dời mắt vẫn nhìn đôi tân nhân đang tươi cười hạnh phúc đằng kia, tựa như người đang niết tay Thẩm Húc Thần không phải hắn. Thẩm Húc Thần nhìn không được khẽ mỉm cười. Anh khẽ cong cong ngón tay cào cào lên lòng bàn tay Trình Dĩ Hoa.
Lần nữa nhìn về phía Cố Vọng Thư, Thẩm Húc Thần rất nhanh điều chỉnh lại tâm tình, tự đáy lòng cảm thấy vui vẻ. Là hai chị em sinh đôi cho dù bọn họ có cuộc sống riêng, gia đình riêng, cho dù bọn họ đã không còn là người quan trọng nhất trong lòng đối phương… nhưng chỉ cần người kia hạnh phúc, còn cái gì có thể tốt hơn.
“Mấy bà nói xong, ngày Duyệt Duyệt kết hôn vui như vậy, sao bạn gái của Thẩm Húc Thần lại không xuất hiện? thật không thể nào chấp nhận được….” mấy phù dâu hoàn thành nhiệm vụ của mình tụ tập lại một chỗ bàn luận sôi nổi.
“Đúng thế, ban đầu tôi còn tưởng hôn nay sẽ được nhìn thấy cô ta… tôi vẫn luôn tò mò xem cô gái nào mà có thể thu phục được Thẩm Húc Thần từ mấy năm trước! Phong Nhã, bà thân với bọn họ hơn chúng tôi, bà đã từng thấy bạn gái Thẩm Húc Thần chưa?”
Phong Nhã chính là Lục Thấm Nhã, cũng là người của Phần Thủy trấn, là bạn thân lâu năm của Cố Vọng Thư. Mấy phù dâu còn lại đều là bạn cùng phòng với Cố Vọng Thư, chỉ có Lục Thấm Nhã là bạn học từ tiểu học của Cố Vọng Thư. Lục Thấm Nhã lắc đầu nói: “Tôi cũng chỉ thân với Cố Vọng Thư thôi, không thân với Thẩm Húc Thần lắm. Nói thật, tôi vẫn cảm thấy Thẩm Húc Thần tương đối cô độc, từ hồi cấp học cùng lớp cậu ấy nhưng chúng tôi lại chỉ nói được mấy câu với nhau. Lên cấp , tính cách cậu ấy đột nhiên trở nên sáng sủa rất nhiều, đáng tiếc lúc đó tôi lại không cùng lớp với cậu ấy, cho nên tôi thật sự không thân với cậu ấy.”
Nghe Lục Thấm Nhã nói như vậy, mấy phù dâu còn lại có chút thất vọng. Trong đó có một người do dự nói: “Lúc đầu tôi còn cảm thấy cô gái kia không có lỗi, chung quy.. nhưng hiện tại tôi không dám chắc, vì dù sao đây cũng là hôn lễ của Duyệt Duyệt, ngày này quan trọng như vậy, cô gái kia cũng không thèm tới, có cần phải bận rộn như thế không? Có lẽ mắt nhìn người của bọn con trai có vấn đề kể cả Thẩm Húc Thần cũng không ngoại lệ, rất niều nam sinh đều thích loại con gái kiểu thục nữ như thế, aiz….”
“Phải đó, lũ con trai bây giờ thật khó hiểu… tối tính rồi, sẽ không lấy chồng, mà sẽ kiếm thật nhiều tiền, ra nước ngoài tới ngân hàng tinh trung mua một cái tốt tốt. Dù sao tôi cũng có thể kiếm tiền, có thể mua nhà mua xe, còn biết thông bồn cầu… cần gì phải tìm nam nhân để trói buộc đời mình?”
Lục Thấm Nhã nhịn không được bật cười. Không biết sau này sẽ thế nào, nhưng trong khoảnh khắc, cô đột nhiên nhớ tới Quân Khải Uy. Hai ngày trước, cô đôt nhiên nghe tin Quân Khải Uy và bạn gái đã chia tay… Lục Thấm Nhã do dự nửa buổi, cuối cùng vẫn không chủ động liên lạc với Quân Khải Uy.
Có lẽ trong thời niên thiếu khinh cuồng, rất nhiều người đã từng muốn sống muốn chết yêu một người, nhưng rất nhiều năm sau nhìn lại, cũng chỉ đến vậy mà thôi. Đối với Lục Thấm Nhã mà nói, Quân Khải Uy từng để lại ấn tượng sâu đậm trong cô, nhưng hiện tại cô còn có chuyện quan trọng hơn phải làm. Trước mắt cô sẽ ra nước ngoài làm việc, đã nhận được quyết định, tháng sau sẽ được điều tới tổng công ty ở nước ngoài.
Nếu biết trước sẽ không có kết, vậy cần gì phải bước tới?!
Không phải ai cũng được thuận lợi như Cố Vọng Thư, ở độ tuổi tươi đẹp nhất gặp được đúng người thích hợp nhất… nghĩ tới Cố Vọng Thư bây giờ đang rất hanh phúc, Lục Thấm Nhã cô cùng hâm mộ bạn thân.
Sau khi hôn lễ kết thúc, Cố Vọng Thư và Triệu Quân Dã cùng nhau đi du lịch hưởng tuần trăng mật. Qua hơn mười ngày, cũng không biết tin tức từ đâu từ đâu truyền ra, hoặc là do có người cố tình truyền ra, cũng có thể là do “vô tình tiết lộ vui đùa”, mà tin tức cứ thế lan rộng. Dù sao, lan truyền tin tức trên mạng rất nhanh, chuyện cũng trở nên ồn ào – bạn gái lâu năm của Thẩm Húc Thần không tới tham dự hôn lễ của chị gái Thẩm Húc Thần?!
Nói thật, Thẩm Húc Thần là nhân vật của công chúng luôn đứng đầu sóng ngọn gió, nếu không phải do hắn kín tiếng không thường xuyên xuất hiện thì mọi hành động của hắn đều có thể trở thành tiêu điểm để lên báo tỷ như: đổi kiểu tóc lên trang đầu, đi dạo trong siêu thị lên trang đầu, thậm chí mỗi cái status của hắn cũng được lên trang đầu… chính vì thế, bạn gái anh không tham gia hôn lễ của chị gái chính là tiêu điểm được các báo thi nhau đưa lên trang đầu ngay ngày hôm sau. Cộng đồng mạng thi nhau nghị luận sôi nổi, quả thực ai nấy đều hóa thành bác gái hàng xóm, cái gì cũng có thể nói được.
Nói đến cùng, vẫn còn có người thề son sắt nói Thẩm Húc Thần và bạn gái đã sớm chia tay, hai người quen nhau một thời gian thấy không hợp nên đã chia tay trong im lặng.
Trình Dĩ Hoa “bị chia tay” đang phi thường khó chịu.
Cho dù trong sở nghiên cứu đã bị phong tỏa mọi tin tức mạng, nhưng Trình Dĩ Hoa có trí thông minh nhân tạo, hắn lúc nào cũng có thể lên mang lướt web như thường. Khi tin đồn chia tay nổi lên, hắn vốn định dùng trí thông minh nhân tạo dập tắt xóa bỏ mọi comment, thế nhưng hắn ngẫm lại, cho dù có làm vậy, thì suy nghĩ đã chia tay vẫn không thể xóa nhòa trong tâm tưởng người khác… chuyện này không ổn, hắn muốn cả thiên hạ đều biết, Thẩm Húc Thần đã sớm bị hắn bao thầu cả đời!
Thật sự tâm ngứa ngáy muốn come out…
Nói thật, con người Trình Dĩ Hoa vẫn tương đối “duy ngã độc tôn”, hắn chỉ quan tâm tới chuyện hắn muốn làm, thật sự hắn rất ích kỷ. Đối với Trình Dĩ Hoa mà nói, come out cũng chả có vấn đề gì, ta come out, các người mắng kệ các người, khen cũng chả liên quan ta, phản đối kệ, ủng hộ kệ, thổn thức kệ, cảm khái kệ… hắn đều không để trong mắt. Thế nhưng, nghĩ tới Thẩm Húc Thần, Trình Dĩ Hoa vẫn không dám độc đoán như vậy.
Yêu một người, là sẽ cam tâm tình nguyện vì người kia mà thay đổi bản thân.
Trình Dĩ Hoa chính là như vậy. Hắn không muốn vì sự tùy hứng của bản thân mà phá hủy mọi kế hoạch của Thẩm Húc Thần.
Như vậy xem ra… Trình thiên tài quả nhiên có chút ủy khuất nho nhỏ rồi.
Vì thế, mùa đông lại tới sớm với cả tổ nghiên cứu. Rõ ràng kết quả thực nghiệm tiến triển không tồi, vậy mà phó tổ trưởng lại cả ngày đen mặt… thành viên trong tổ đều thành thật cụp đuôi lại. Hết cách, trong sở nghiên cứu, tuy rằng cũng phải xem tuổi tác kinh nghiệm nhưng năng lực cá nhân mới là điều quan trọng nhất. Trình Dĩ Hoa đã thể hiện tài năng của mình, nên cho dù những người ở đây có nhiều tuổi hơn hắn nhưng cũng phải học tập rất nhiều từ vị thanh niên trẻ tuổi này. Đây chính là đạt giả vi sư (người thành đạt là thầy), cho nên uy nghi của Trình Dĩ Hoa càng lúc càng nhiều.
Thẩm Húc Thần bên ngoài lại không có thời gian mà để ý mấy chuyện đó. Những lần thực nghiệm về nghiên cứu máy dự báo động đất, anh đã chỉnh sửa lại toàn bộ số liệu viết thành luân văn, bất cứ nội dung nào cũng đều có giá trị. Nói cách khác, công việc này đã hoàn thành xuất sắc, anh lại tiếp tục triển khai đề tài tiếp theo.
Thẩm Húc Thần không có áp lực gì, anh có thể dựa theo sở thích bản thân mà lựa chọn đề tài nghiên cứu. vì thế, anh lựa chọn một số dung dịch chữa trị cơ thể sơ cấp trên hệ thống để làm đề tài nghiên cứu tiếp theo. Loại thuốc này anh đã cho ông nội uống khi mới trùng sinh lại. Muốn nghiên cứu loại thuốc này rất khó. Thẩm Húc Thần không định trực tiếp nghiên cứu thuốc chữa mà anh sẽ bắt đầu từ thuốc trị thương. Ví dụ như lần trước khi Trình Dĩ Hoa bị ba Trình đánh, anh đã mua một bình xịt trị ngoại thương.
Nói cách khác, mấy hôm nay Thẩm Húc Thần vẫn rúc trong tầng hầm, tìm kiếm phương hướng nghiên cứu của mình, căn bản không có thời gian chú ý tới tin tưc trên mạng.
Bởi vì không có người vuốt lông nên Trình Dĩ Hoa rốt cục tạc mao.
Lúc nổi điên, không thể gặp được người yêu, cho nên lũ càng thêm lũ… Trình Dĩ Hoa ánh mắt sắc bén liếc qua các nhân viên trong tổ nghiên cứu của mình.
Ức hiếp đám phàm nhân cần cù chăm chỉ này dường như không có gì thú vị… Trình Dĩ Hoa thu hồi tầm mắt. Tập thể tổ viên khẽ thở phào một hơi, những lúc bị Trình tổ phó hoài nghi chỉ số thông minh, bọn họ căn bản bó tay bác bỏ, quả thực đúng là ngược đãi.
A, nói tới ngược đãi…. Trình Dĩ Hoa nảy ra ý hay. Buổi tối, sau khi rời khỏi phòng thí nghiệm, trở về phỏng riêng, Trình Dĩ Hoa nói chuyện với trí thông minh nhân tạo của mình: “Quang, đám người Tịch Viễn Chinh giờ sao rồi? Có lẽ chúng sẽ khiến ta vui vẻ hơn một chút.” Kẻ thù của Thần Thần chính là kẻ thù của hắn, rảnh rảnh rỗi lôi kẻ thù ra hành hạ, chơi đùa chúng trong lòng bàn tay, rất hữu ích cho tinh thần và thê xác.
Sau khi biết Thang Thư Hạc chính là kẻ đã sát hại mình ở đời trước, Thẩm Húc Thần cũng không đả động gì tới bọn họ. Vẫn là câu nói kia, đã coi chúng như rác rưởi thì cần gì phải hạ thấp bản thân đứng cùng cấp bậc với chúng. Quân tử báo thù mười năm chưa muộn, đợi tới khi Thẩm Húc Thần đứng ở vị trí đủ cao, có thể hô phong hoán vũ, muốn giết đám người kia dễ như trở bàn tay.
Vì thế, được người hữu tâm nhắc nhở, Thang tiên sinh phát hiện lòng dang dạ thú của đứa con rể, đứa con gái Thang Thư Hạc lại khăng khăng một mực đứng về phía thằng khốn kia. Thang tiên sinh đành phải đón con trai Thang Minh Minh trở về, lại không biết rằng Thang Minh Minh cũng đang ngấm ngầm cấu kết với Tịch Viễn Chinh. Các phe phái tranh chấp, công ty nội bộ lục đục từ từ tan rã. Dưới tình cảnh đó, chỉ cần chút ngoại lực là toàn bộ công ty liền đổ sụp. Tịch Viễn Chinh đến cùng vẫn có chút tâm kết, tuy rằng Thang gia đã phá sản nhưng hắn vẫn bòn rút được một chút.
Lại có người hữu tâm để chứng cứ Tịch Viễn Chinh vẫn thường xuyên ra vào quán bar Đồng tính để trước mặt Thang Thư Hạc, Thang Thư Hạc nào còn nhẫn nhịn được, trực tiếp đi tìm Tịch Viễn Chinh ngả bài. Tịch Viễn Chinh đã sớm coi thường Thang gia, thuận thế nhốt Thang Thư Hạc lại. Gã từ nhỏ trưởng thành từ những cuộc bạo hành gia đình, nên vẫn luôn căm hận nữ nhân, hiện mặt nạ bị xé rách, cơn bạo ngược vẫn luôn ẩn giấu triệt để được phóng thích trên người Thang Thư Hac. Thang Thư Hạc ngày qua ngày thế nào không cần nói cũng có thể tưởng tượng được.
Nhưng thế còn chưa đủ.
Lại có người hảo tâm đánh thức Thang Minh Minh, hắn ta đột nhiên tỉnh ngộ, Tịch Viễn Chinh mà mình vẫn luôn coi là người tốt lại chính là đầu sỏ đã khiến gia đình mình phá sản. Từ sau khi được đón về Thang gia, Thang Minh Minh vốn tưởng Thang gia đã nằm trong lòng bàn tay mình, hiện tại giỏ trúc múc nước, công dã tràng, hắn ta tự nhiên rất hận Tịch Viễn Chinh.
Mấy việc này đều là do Thẩm Húc Thần âm thầm thúc đẩy, hiện tại anh đang chờ Thang Minh Minh… chó cùng rứt giậu.
Trình Dĩ Hoa cảm thấy việc này tiến triển quá chậm, hắn mặt không biểu tình nói: “Đến lúc rồi, cho Thang Minh Minh một cơ hội đi. Chỉ mong gã sẽ không khiến ta thất vọng.”
Hết chương