Học Bá Tái Sinh

chương 15: ba nghìn mét

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Đề thi các môn tự nhiên của trường chuyên vẫn luôn thuộc dạng khó nhằn, toán học càng hơn thế, không chỉ khó mà độ dài đề càng vô đối, thời gian làm bài p, phải nói là giành giật từng giây từng phút, nếu ai chỉ cần ngây ra một lúc là có khi không kịp đọc xong đề. Cũng may Thẩm Húc Thần đã tự học xong chương trình khối cho nên việc giải đề thi đối với cậu không mấy khó khăn, câu cuối cùng luôn là câu khó nhất để phân loại học sinh, Thẩm Húc Thần phải suy nghĩ khoảng p mới có thể làm được. Chờ tới khi cậu làm xong cả đề, thời gian mới chỉ trôi qua một nửa. (Jer: đờ:v… tui còn chưa từng liếc tới cái đề cuối cùng luôn chứ đừng nói là làm một thanh niên học ngu chia sẻ)

Lại dùng thêm p để kiểm tra lại toàn bộ bài thi của mình một lần, Thẩm Húc Thần rất nhanh liền không còn việc gì để làm, nhịn không được lôi giấy nháp ra vẽ vời giết thời gian. Cậu vẽ một hình chibi ông nội, một hình chibi Cố Vọng Thư, khi đang vẽ hình chibi của mình thì cô giám thị đi ngang qua người cậu, thấy vậy liền dừng chân. Sau khi thấy bài thi cậu kín chữ, cô cũng không nói gì, chỉ chốc lát sau lại rời đi.

Sau khi thi toán xong, trừ bỏ người muốn đi vệ sinh thì ai cũng không rời trường thi, bởi vì tiếp đó còn phải thi thêm một môn nữa. Dù sao cũng phải thi môn, thời gian được nhà trường tận dụng tới cực hạn, một buổi sáng thi luôn hai môn. Chỉ trong chốc lát, giáo viên coi thi môn lý ôm túi hồ sơ xuất hiện. Hiện tại cho dù là thời gian nghỉ ngơi, nhưng trong trường thi vẫn thực an tĩnh, ngay cả người đi lại cũng rất ít.

Thẩm Húc Thần chán muốn chết mà quay quay cây bút, chờ môn thi tiếp theo.

“…Này, câu cuối đề toán cậu có thấy nó kỳ quái không?” Đúng lúc này, có một giọng nói không quen thuộc lắm vang lên bên tai Thẩm Húc Thần.

Thẩm Húc Thần ngẩng đầu vừa thấy, ặc, đây không phải Trình Dĩ Hoa sao? Hơn nữa, dường như chuyện trao đổi đáp án này không phải nên tìm bạn thân của mình mà nói sao? Giữa chúng ta cũng chỉ biết tên nhau cộng thêm một lần đánh cầu lông chung còn lại chưa từng nói chuyện gì sao? Nếu mình nhiệt tình trả lời, Trình Dĩ Hoa cao lãnh có tỏ ra như đã quen biết nhau từ lâu hay không ha?

Thẩm Húc Thần trong đầu yên lặng đấu tranh nội tâm, bề ngoài mỉm cười đáp: “Câu cuối sao? Đáp án của tôi vẫn còn dấu khai căn, hơn nữa số cũng khá dài, nhìn qua không giống đáp án chính xác. Đề này do các thầy cô trường mình ra, tôi đoán có thể lúc ra đề bọn họ đã ghi nhầm con số nào đó chăng?”

“Ừ, tôi cũng nghĩ giống cậu.” Trình Dĩ Hoa mặt không đổi sắc nói, sau đó thập phần cao lãnh xoay người về chỗ ngồi của mình. Cậu ta ngồi ở vị trí số , cách Thẩm Húc Thần một nữ sinh.

Trình Dĩ Hoa vóc người rất cao, nhưng rất gầy, còn cố tình mặc một chiếc áo sơ mi khá rộng, cả người nhìn qua như sắp bị thổi bay. Mà cũng vì người gầy mà đầu cậu ta trông to hơn bình thường, tóc mềm rũ xuống, một chàng trai cao khoảng mét tám lại bị Thẩm Húc Thần nhìn ra vài phần đáng yêu.

Thẩm Húc Thần nhịn không được khẽ cười trộm một cái.

Toàn bộ môn thi kết thúc trong sáng ngày thứ ba. Dựa theo lời dặn dò của chủ nhiệm, sau khi mọi người chấm dứt môn thi cuối cùng, liền trở về lớp tập trung. Nhân lúc cô chủ nhiệm còn chưa tới, mọi người liền so đáp án với nhau.

Lớp phó học tập Vạn Bảo Châu ngồi giữa đám con gái, nên bị cả đám xung quanh mồm năm miệng mười thi nhau hỏi đáp án là cái gì. Chỉ chốc lát sau, có thể là do Vạn Bảo Châu nói gì đó mà cả đám nữ sinh đều thở phào một hơi. Đương nhiên, trong số đó cũng có vài nữ sinh phi thường buồn bực.

Tống Điềm vẻ mặt tuyệt vọng nắm chặt tay Tề Thanh Thư, bắn liên thanh: “Môn cuối cùng tôi còn chưa làm xong hết a! Câu cuối còn chưa làm tới! Xong đời xong đời rồi, lần này khẳng định điểm kém rồi.”

Tề Thanh Thư không chút thành ý an ủi Tống Điềm nói: “Thôi đi, tôi đã làm bạn với bà năm, lần nào bà nói thi kém thì y như rằng kết quả đều hơn điểm tôi?!”

“Lần này không giống! Lần này dự cảm của tôi rất mạnh đó!” Tống Điềm như bị thần kinh mà ôm đầu đi qua đi lại.

Tề Thanh Thư ngữ khí thoải mái nói: “Được rồi, bình tĩnh đi, bà cảm thấy đề khó thì người khác cũng nhất định thấy khó. Cho nên chúng ta đừng mù quáng mà so điểm, tốt nhất nên theo dõi thứ hạng kia kìa. Chỉ cần bà không bị rớt hạng, thi điểm cao hay thấp có ảnh hưởng gì đâu!”

Tống Điềm giật giật cái tóc đuôi ngựa của mình, bi thương nói: “…Bà nói cũng có lý, nhưng bà nhìn Vạn Bảo Châu, Thẩm Húc Thần xem, tôi cảm thấy đề thi này khiến chúng ta muốn trợn tròn mắt nhưng bọn họ đảm bảo lại có điểm cao cho mà xem!”

Tề Thanh Thư quay đầu liếc nhìn Thẩm Húc Thần ở gần cuối lớp, bình tĩnh lôi hộp sữa từ trong ngăn bàn ra, vừa hút vừa nói: “Bọn họ hẳn không cùng đường với chúng ta, bọn họ chắc sẽ thi Hoa đại hoặc Quốc đại, mà mục tiêu của chúng ta là Tỉnh đại. Chúng ta và bọn họ không hình thành quan hệ cạnh tranh, nếu là tôi, tôi còn mong bọn họ thi càng tốt một chút, nếu như vậy, sau này thi đại học, bọn họ sẽ không tranh đoạt xuất vào Tỉnh đại của chúng ta.”

“Bà… thật sự rất cơ trí, tôi phục sát đất.” Tống Điềm quyết định không quan tâm tới đáp án đề thi nữa, nhỏ rất nhanh lại hồi phục tinh thần, cầm tay Tề Thanh Thư mãnh liệt lay động: “A a a a a a, là sữa ô mai tôi thích uống nhất! Bà cố ý câu dẫn tôi có phải không? Còn hộp nào không? Tôi cũng muốn uống!”

“Còn, trong ngăn bàn, tự lấy đi.” Tề Thanh Thư bĩu môi liếc nhìn ngăn bàn.

Nhóm nam sinh so điểm không nhiều lắm, nhưng cũng có. Vương Khải Thư cầm máy tính dường như muốn tính toán tổng số điểm mình có thể đạt được. Còn Mã Thuận Đào thì sán vào cùng nhóm nữ sinh, thường thường hỏi vài cái đáp án. Còn có một số nam sinh ngồi vây quanh Quân Khải Uy, tựa hồ coi cậu ta trở thành cái máy đáp đề. Quanh Thẩm Húc Thần lại tương đối an tĩnh, chắc bởi vì Tưởng Hạo vốn học ngu không quan tâm còn lại Thẩm Húc Thần, Khương Nghệ và cả Tưởng Hương đều không có hứng thú đi so đáp án.

Đợi trong chốc lát, vẫn không thấy cô Tống tới lớp, Thẩm Húc Thần cảm thấy nhàm chán, liền lôi giấy viết bản thảo ra cùng Tưởng Hạo chơi cờ ca rô. Chơi cờ này rất thuận tiện, chỉ cần chồng hai tờ giấy viết bản thảo vuông góc nhau là có một bàn cờ đơn giản, không cần phải kẻ chi cho mất công. Thẩm Húc Thần dùng bút vẽ một chữ X, còn Tưởng Hạo dùng ký hiệu chữ O đáp lại, một ván định thắng bại, trên giấy mày tới tao đi loạn xì ngầu.

Đừng tưởng thành tích học tập của Tưởng Hạo không ra gì mà lầm, trong phương diện tính toán nó vô cùng sắc bén. Hai thằng đều am hiểu bố cục sắp đặt, cùng chơi cờ ca rô thực sự rất tốn thời gian. Chờ tới khi cô chủ nhiệm tới, bọn họ vẫn bất phân thắng bại. Dù sao bọn họ cũng ngồi gần cuối lớp, cô giáo cũng không quá chú ý tới cả hai. Vì thế bên trên cô Tống nói chuyện, bên dưới hai thằng vẫn hăng say chơi cờ.

“Các em chú ý, bắt đầu từ thứ năm tuần tới, nhà trường sẽ tổ chức đại hội thể dục thể thao mùa thu, danh sách các môn thi đấu cô đã chuyển cho ủy viên thể dục Quân Khải Uy, hy vọng các em có thể tự nguyện đăng kí tham gia.” Cô Tống nói, cô ấy rất có khuynh hướng nói lải nhải, vì khuyến khích lũ học trò tích cực đăng ký mà cô dùng hơn nửa tiếng đồng hồ chỉ để cổ vũ khích lệ.

Quân Khải Uy là thằng đau khổ nhất, nó thập phần rõ ràng, cho dù cô chủ nhiệm có ba hoa chích chòe đến mấy thì trong lớp cũng chả có mấy người đăng kí tham gia.

Dù sao cũng đã lên cấp , mọi người trong lòng đều có tính toán riêng, sao có thể giống như học sinh tiểu học được cô giáo khích lệ là lộ diện. Hơn nữa, trường này là trường chuyên, học sinh thi đỗ vào trường đa phần chỉ biết tập trung vào học, đứa nào đứa nấy thành tích thể dục kém cỏi, đối với việc mình không am hiểu, mọi người tự nhiên không có hứng thú. Đương nhiên, thanh niên trẻ tuổi thì vẫn thích những hoạt động sôi nổi như thể dục thể thao, bởi vì không phải lên lớp.

Chính vì vậy mà ủy viên thể dục Quân Khải Uy vô cùng thê thảm, vì muốn ghi đủ danh sách thành viên tham dự mà một quãng thời gian sau đó cậu ta phải hùng hục đuổi theo đám bạn trong lớp chỉ còn thiếu mỗi nước quỳ xuống lạy lục van xin bọn nó tham gia.

Quả nhiên, sau khi cô Tống rời đi, Quân Khải Uy đứng trên bục hô hào mọi người tham gia đăng ký, cầm tờ danh sách gào khản cổ họng vẫn chả có mống nào thèm tham gia.

“Tôi nghe nói môn toán đã có điểm rồi đấy.” Khương Nghệ ngồi ngay phía trước Thẩm Húc Thần quay lại nói chuyện.

“Nhanh vậy á? Vừa mới thi xong môn cuối cùng mà.” Thẩm Húc Thần tiếp chuyện.

Khương Nghệ nói: “Thi toán đầu tiên mà! Ông không thấy cô chủ nhiệm vừa gọi Vương Khải Thư đi rồi sao? Nhất định là nhờ cậu ta vào điểm hộ. Này, ông thi thế nào?” Vương Khải Thư là cán sự môn toán của lớp.

Thẩm Húc Thần lắc lắc đầu: “Có điểm sẽ biết.”

Quân Khải Uy vẫn còn đang đứng trên bục giảng gào thét: “Các vị đại thiếu gia, đại tiểu thư ơi, tiểu dân cầu xin các vị, các vị báo danh giùm tiểu dân đi mà!” Bởi vì ngữ khí khoa trương của cậu ta, trong lớp có rất nhiều người bật cười như nắc nẻ, nhưng vẫn không một ai có hứng thú.

Thẩm Húc Thần thấy Quân Khải Uy đáng thương quá, chủ động đứng lên đi tới bục giảng, lấy tờ danh sách cậu ta đang cầm, viết tên mình vào các hạng mục chạy m, m, và nhảy xa ba bước (mỗi người chỉ có thể báo danh tối đa hạng mục, mỗi hạng mục cần ít nhất vận động viên.)

Quân Khải Uy thấy Thẩm Húc Thần đã đăng kí hai hạng mục mà hầu như không có người nguyện ý đăng ký, cậu ta kích động muốn khóc — được rồi, đây chỉ là cách nói khoa trương mà thôi, mọi người đừng quan tâm — hận không thể trực tiếp gọi Thẩm Húc Thần là ba ba.

“Van cầu các vị, các vị hãy noi gương chiến sĩ Thẩm Húc Thần đây mà giác ngộ lý tưởng cách mạng, không bằng nhanh chóng đăng kí những hạng mục đơn giản trước đi. Thi điền kinh là dễ nhất, tiếp đó là nhảy cao, nhảy xa, ném đĩa đều không tốn bao nhiêu thời gian, dù sao hôm đó mọi người cũng đều phải có mặt ở sân vận động mà, có phải không? Thi điền kinh cũng nhanh lắm, chỉ tốn mấy chục giây thôi, các vị anh hùng hào kiệt ơi.” Quân Khải Uy giống như đang bán hàng giảm giá mà tích cực mời chào các hạng mục thể dục thể thao.

Cộng thêm Quân Khải Uy có quan hệ không tồi đối với các bạn trong lớp, có Thẩm Húc Thần đi đầu, nhiều học sinh khác có giao tình cũng nể mặt sôi nổi đăng kí một hai hạng mục. Nhưng nam sinh đăng kí chạy cự li dài chỉ có mình Thẩm Húc Thần, nữ sinh thì không ai dám đăng kí. Nhưng vì muốn bồi dưỡng đám học sinh có tinh thần chịu khổ mà trường học rất coi trọng hạng mục chạy cự li dài, lớp nào không đủ nhân số sẽ bị trừ điểm thi đua.

Quân Khải Uy cắn chặt răng, đành tự đăng kí chạy m như vậy có người vừa đạt chỉ tiêu tối thiểu trong hạng mục này, nhưng còn hạng mục m vẫn chưa đủ, cuối cùng vẫn là người anh em Tưởng Hạo vì nghĩa khí huynh đệ mà động thân xuất trận. Hạng mục nam coi như ổn, nhưng còn bên nữ, Quân Khải Uy lại lạch bạch chạy theo nhóm cô nãi nãi trong lớp để năn nỉ ỉ ôi, hy vọng cô nàng nào đó đủ can đảm và dũng khí có thể tráng sĩ động thân mà ghi danh.

Hết chương

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio