Học Bá Tái Sinh

chương 63: vô tâm

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Kỹ năng an ủi người khác của Thẩm Húc Thần quả thực quá kém cỏi, thấy Thẩm Húc Thần ấp úng an ủi được vài câu, sau đó lại không biết nói gì tiếp, chỉ trầm mặc ngồi cạnh mình, Vạn Bảo Châu thở dài một hơi nói: “Nếu tớ cũng là con trai giống cậu thì tốt rồi, sẽ không có nhiều chuyện như vậy.”

“Không thể nghĩ như vậy, lớp phó học tập à, tôi cảm thấy, nguyên nhân cha mẹ cậu ly hôn không thể quy kết trên người cậu được. Cậu rất ưu tú, cậu nên duy trì sự ưu tú này, một ngày nào đó, sự ưu tú của cậu sẽ giáng thẳng một cái tát lên mặt những người từng khinh thị cậu.” Thẩm Húc Thần chắc nịch.

Vạn Bảo Châu tròn mắt nhìn Thẩm Húc Thần, gương mặt soái khí của Thẩm Húc Thần tràn đầy nghiêm túc. Vạn Bảo Châu xoa xoa mắt, nhẹ giọng nói: “Cám ơn cậu.”

“Nếu trong lòng vẫn còn khổ sở thì tới sân thể dục chạy một vòng, tóm lại lớp phó học tập phải cố lên.”

“Ừ.” Vạn Bảo Châu gật đầu.

“Đúng rồi, vừa rồi nghe cậu nói, ba cậu hẳn rất yêu mẹ cậu, bây giờ ly hôn, mặc kệ xuất phát từ nguyên nhân gì, ba cậu nhất định rất thương tâm, có lẽ cậu nên gọi điện an ủi ông ấy đi.” Thẩm Húc Thần vừa nói còn vừa làm quang minh cầu phúc thuật cho Vạn Bảo Châu.

Quang minh cầu phúc thuật là kỹ năng có được sau khi uống quang minh chi tuyền. Nghe nói kỹ năng này có thể tăng vận khí trong số mệnh người khác, nghe thì oai phong nhưng thật ra rất vô bổ. Với tinh thần lực hiện tại của Thẩm Húc Thần, hiệu quả phát huy của kỹ năng này vô cùng nhỏ bé. Nhưng Thẩm Húc Thần vẫn phát động kỹ năng này là bởi vì cậu đột nhiên nhớ ra một việc.

Đời trước, Thẩm Húc Thần không biết chuyện cha mẹ Vạn Bảo Châu ly hôn, nhưng cậu biết sau khi lên lớp khoảng tháng , ba Vạn Bảo Châu bị tai nạn giao thông mà qua đời. Nghe nói, tuy rằng ba Vạn Bảo Châu chết nhưng nguyên nhân chủ yếu là do ông ấy hấp tấp vội vàng đi không nhìn đường mới bị xe tông. Vạn Bảo Châu vì chuyện này mà xin nghỉ học một tuần. Đợi tới khi Vạn Bảo Châu quay lại lớp, nhỏ trở nên trầm lặng hơn rất nhiều.

Thẩm Húc Thần nhớ rất rõ, có một tiết ngữ văn, khi cô giáo đang giảng bài trên bục, Vạn Bảo Châu đột nhiên thất thố gào khóc giữa lớp. Nhỏ rất bi thương, cho dù lúc đó Thẩm Húc Thần và Vạn Bảo Châu không hề có giao tình gì, nhưng cũng cảm thấy không đành lòng. Thế nên hiện tại Thẩm Húc Thần muốn làm chút gì đó.

Có lẽ, chú Vạn vì chuyện ly hôn mà thương tâm quá độ nên mới hoảng hốt đi không nhìn đường? Thẩm Húc Thần cũng không biết đời trước, chú Vạn đến cùng đã xảy ra chuyện gì, cậu đành khuyên nhủ Vạn Bảo Châu năng gọi điện về nói chuyện với ba mình một chút. Có lẽ, có con gái cổ vũ tinh thần sẽ khiến chú Vạn phấn chấn hơn, có thể tránh được tai nạn giao thông?

Không biết cơn sóng cả mãnh liệt trào dâng trong lòng Thẩm Húc Thần, Vạn Bảo Châu chỉ đơn thuần cảm thấy Thẩm Húc Thần nói đúng, nhỏ đứng lên, vỗ vỗ bụi trên người mình, nói: “Cậu nói không sai. Tớ sẽ không buồn nữa… mẹ rời đi, ba nhất định rất khổ sở, một ngày ba lần tớ sẽ gọi điện về cho ba… còn về mẹ, tớ cũng sẽ hỏi cho rõ ràng vì sao mẹ không cần tớ nữa…Giống như cậu đã nói, tớ ưu tú như vậy, sao mẹ có thể bỏ rơi tớ được…”

“Vậy cậu gọi điện đi, tôi về lớp trước. Cậu… tóm lại, mọi chuyện rồi sẽ tốt hơn thôi.” Thẩm Húc Thần chân thành chúc phúc cho Vạn Bảo Châu.

Trên đường về lớp, Thẩm Húc Thần có chút trầm mặc. Thế giới này, mỗi ngày đều có vô số chuyện thăng trầm, có chuyện Thẩm Húc Thần biết, nhưng đại đa số là cậu không biết. Thẩm Húc Thần không phải superman, những chuyện Thẩm Húc Thần có thể làm rất hữu hạn. Thế nhưng, cậu có ưu thế trùng sinh.

Nếu như có thể làm cho ba Vạn Bảo Châu tránh gặp tai nạn giao thông, vậy không phải Thẩm Húc Thần có thể làm rất nhiều chuyện có ý nghĩa hay sao? Ví dụ như trận động đất không tưởng kia, hoặc như vụ nổ nhà máy tổn thất nghiêm trọng… còn có rất nhiều chuyện khác nữa… nếu như nói cho mọi người biết thời gian chuẩn xác tai nạn phát sinh; nếu như lúc tại nạn xảy ra, mọi người đều đã được di dời khỏi hiện trường… Thẩm Húc Thần cảm thấy dạ dày mình có chút đau, cậu đến cùng nên làm thế nào đây. Cậu không thể hô to một tiếng, tôi trùng sinh nên mọi người hãy nghe lời tôi nói đi?

Nếu như cậu ích kỷ, cậu có thể chỉ cần chú ý tới cuộc sống của mỗi mình mình là được; nếu như cậu bác ái, cậu có thể sẽ bị đưa vào phòng thí nghiệm hoặc bệnh viện tâm thần, vì hoang tưởng nói cho mọi người chuyện tương lai cứu vớt người khác. Cũng không thể triệt để ích kỷ hoặc triệt để bác ái. Thẩm Húc Thần lâm vào tình cảnh tiến thoái lưỡng nan.

“…Mình nên nghĩ một biện pháp chu toàn.” Thẩm Húc Thần tự nói với bản thân.

Lúc ăn cơm chiều, bởi vì Thẩm Húc Thần còn phải đi kiểm tra giữ trật tự khu căn tin cho nên Trình Dĩ Hoa và Cố Vọng Thư phải ngồi đợi cậu gần phút. Tới khi Thẩm Húc Thần làm công tác giữa trật tự xong, Trình Dĩ Hoa mới mở cặp lồng giữ nhiệt do dì giúp việc mang tới, lấy từng món ăn ra. Hôm nay có thịt kho dưa chua Thẩm Húc Thần thích ăn nhất!

Trong căn tin ồn ào, mà ba người Thẩm Húc Thần cũng không có quy củ trong khi ăn không được nói gì đó, Cố Vọng Thư đói muốn chết, vừa nhai cơm vừa hỏi: “ Thẩm Húc Thần, tâm trạng em không tốt à? Công tác kiểm tra không thuận lợi?”

Nghe vậy, Trình Dĩ Hoa cũng ngẩng đầu nhìn Thẩm Húc Thần một cái.

Từ sau khi dùng dung dịch khai phá trí lực, Cố Vọng Thư đối với cảm xúc của những người quanh mình đều thập phần sắc bén. Thẩm Húc Thần biết không thể gạt được nhỏ, đành phải lảng sang chuyện khác nói: “Không có gì… đúng rồi, vừa biết một việc, hai người có nghe chương trình radio ‘Nói riêng mình em’ không? Bạn cùng làm cán sự kỷ luật vừa nói với em…”

“Còn có cả chuyện này nữa hả? nói như vậy, không chừng lá thư đó là do nữ sinh họ Phương kia tự viết cũng nên, chỉ vì… ý – dâm!” Cố Vọng Thư sắc mặt phức tạp nhìn Thẩm Húc Thần: “Là chị em cùng một bụng chui ra, vì sao giá thị trường của em lại tốt như vậy, còn chị… một mỹ thiếu nữ phong nhã hào hoa lại không nhận được một bức thư tình nào là sao?!”

Trình Dĩ Hoa nhịn không được phun cơm.

Cố Vọng Thư lườm Trình Dĩ Hoa một cái.

Trình Dĩ Hoa vội nói: “Ừm… hồi lớp , trong lớp tớ có một nam sinh thầm mến Cố Vọng Thư.” Những lời này là nói với Thẩm Húc Thần, sau đó Trình Dĩ Hoa chuyển ánh nhìn sang Cố Vọng Thư nói: “Phương Thông, còn nhớ không? Bởi vì cùng là cán sự môn hóa nên tuy hai người không cùng lớp nhưng cũng có quen biết nhau.”

“Cậu nói Phương đại đầu á? Cậu ta thầm mến tôi? Không có khả năng!” Cố Vọng Thư lắc đầu.

Trình Dĩ Hoa nén cười: “Phương Thông đương nhiên thầm mến cậu, cả lớp tôi đều biết. Có một ngày, cậu ta nói với cậu, có người hoài nghi cậu và cậu ta có quan hệ không bình thường… đây kỳ thật là một phép thử ẩn ý, kết quả cậu không chút nghĩ ngợi, sảng khoái đáp lại một câu, có chỗ nào không bình thường, tôi vẫn coi cậu là huynh đệ mà, thanh giả tự thanh. Ha ha ha ha…. Phương Thông bị đả kích nặng nề.”

Cố Vọng Thư hiển nhiên cũng đã nhớ ra chuyện này, mặt đỏ bừng. Nhỏ cúi đàu và cơm, nhỏ giọng nói: “Ai mà biết cậu ta đang thử chứ…cậu ta không thẳng thắn, một chút cũng không đàn ông, tôi thực chướng mắt.”

“Vấn đề chính là ở chỗ này, Duyệt Duyệt cường thế như vậy, nam nhân bình thường không dám theo đuổi.” Thẩm Húc Thần cười trêu một câu: “Nhưng Duyệt Duyệt cường thế cũng có chỗ tốt, cải trắng nhà mình không dễ nhổ.”

Ăn xong bữa tối, Cố Vọng Thư rời đi trước. Là con gái, Cố Vọng Thư còn phải về phòng thu xếp đồ đạc. Trình Dĩ Hoa và Thẩm Húc Thần đi dạo trong vườn trường tiêu thực — cho dù là đang ở trong trường chuyên Trọng Cao quý thời gian như vàng thì các học bá vẫn còn có thể nhàn nhã tiêu dao, muốn nhàn thế nào thì nhàn thế ấy. Hàng cây trong trường một năm bốn mùa đều rất xinh đẹp. Mùa xuân có lộc non mới nhú, mùa hè có lá xanh tươi tốt, mùa thu có quế hương, mùa đông có ý cảnh. Thẩm Húc Thần rất thích con đường này.

“Kỳ thật, hai chị em cậu rất giống nhau.” Trình Dĩ Hoa đột nhiên lên tiếng.

“Huh?”

“Cả hai người đều rất vô tâm, người khác thầm mến mình, cậu cũng không biết.” Trình Dĩ Hoa nói.

Không ngờ Trình Dĩ Hoa lại nói như vậy, Thẩm Húc Thần có chút ngượng ngùng. Cậu sờ sờ mũi mình, thực không biết xấu hổ nói: “Không có biện pháp, rất được hoan nghênh… cũng không thể cấm người khác thầm mến tớ đi. Nhưng mà, tớ là người chính phái. Tớ chưa bao giờ cho người khác ái muội ám chỉ.”

Thật sự bản thân Thẩm Húc Thần rất ưu tú, bộ dạng đẹp trai không nói, thành tích còn đặc biệt nổi trội xuất sắc, chơi thể thao cũng giỏi, tính cách tuy không quá hào phóng nhưng đặc biệt lịch thiệp đối với con gái. Trước kia, khi Thẩm Húc Thần chưa có tiền, cậu còn có chút keo kiệt, nhưng hiện tại Thẩm Húc Thần không thiếu tiền, bà Cố lại tự tay chuẩn bị quần áo cho hai chị em, cậu còn thua kém ở chỗ nào? Thẩm Húc Thần quả thật chính là vương tử bước ra từ tiểu thuyết ngôn tình! Nam sinh như vậy đặt ở trước mắt, còn không khiến bao cô gái phải đơn phương thầm mến? Huống chi, hiện tại nữ sinh thầm mến đều thực đơn thuần, không có chiếm hữu dục, cũng không có ý đồ tranh đoạt gì lớn, chỉ có hảo cảm manh manh ấp ám mà thôi.

Trình Dĩ Hoa dừng bước, cẩn thận nhìn mặt Thẩm Húc Thần một chút, cười nói: “Cậu nói đúng, được hoan nghênh cũng không phải lỗi của cậu, chỉ có thể chứng minh mọi người đều không bị mù, đều nhìn thấy điểm tốt của cậu. Ừm, theo ý cậu, hẳn cậu rất nghiêm túc trong việc tình cảm.”

Thẩm Húc Thần gật gật đầu: “Cậu nhìn ông nội tớ là biết… trước khi chưa tìm thấy bà nội, ông nội cho rằng bà đã qua đời, nhưng ông vẫn ở vậy từ thời trẻ cho tới khi tóc bạc trắng. Tớ thực sự rất hâm mộ ông bà nội tớ, chỉ mong mình được giống ông bà, đã yêu là yêu suốt đời, không có phản bội, không có lừa gạt, không có do dự. Có lẽ, mọi người sẽ cảm thấy tớ quá lý tưởng hóa, chung quy xã hội này càng lúc càng tiến bộ, mà chân ái cũng tương đối càng lúc càng ít đi… Nhưng tớ lại cảm thấy, trong chuyện tình cảm nếu không có chân ái thì chẳng thà độc thân suốt đời, cũng không phải, có bạn đời mới có thể sống được. Cậu nói xem đúng không?”

Trình Dĩ Hoa không phủ nhận tiếp một câu: “Luôn có mong ước, hẳn không sai.”

Sắc trời tối dần, Thẩm Húc Thần lôi kéo Trình Dĩ Hoa trở về. Nhìn bóng người kéo dài dưới đèn đường, Thẩm Húc Thần đột nhiên nói: “Cậu vừa nói tớ và Duyệt Duyệt vô tâm, cho nên người khác thầm mến bọn tớ, bọn tớ cũng không biết. Tớ cảm thấy, cậu cũng vô tâm chả kém. Còn chê cười chị em tớ.”

“Người khác thích hay ghét tớ có liên quan gì tới tớ đâu? Tớ chỉ cần biết, tớ thích ai, ghét ai, thế thôi.” Trình Dĩ Hoa khí phách bình tĩnh đáp lại. Trên thực tế, cậu chính là người như vậy. Bình thường cậu nhìn như rất khiêm tốn (đây là do Trình Dĩ Hoa có một người mẹ tốt, dưới sự giáo dục của cô Tần, cậu tốt xấu gì cũng sẽ chừa chút mặt mũi cho người khác) nhưng thật ra lại rất cuồng ngạo (Đây là tính cách trời sinh, cho dù cô Tần có tận tình khuyên bảo thế nào cũng không thể thay đổi được).

“Vậy cậu nhất định thích tớ rồi.” Thẩm Húc Thần nói khoác không biết ngượng. Không thì lúc trước cậu sẽ không chủ động kết bằng hữu với tớ đâu.

Trình Dĩ Hoa khóe miệng co giật, thở dài nói: “…Bây giờ tớ bắt đầu ghét cậu còn kịp không?”

Hết chương

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio