Khi Thẩm Húc Thần và Quân Khải Uy ăn xong bữa khuya trở lại phòng, Mã Thuận Đào đang đuổi theo Từ Duệ hỏi mấy đề vật lý. Xem ra, kế sách của thầy Tăng rất hữu dụng, đặc biệt suy xét tới tính cách của Mã Thuận Đào, cậu ta là người thích được mọi người coi trọng, bởi vậy sau khi Mã Thuận Đào trở thành cán sự vật lý, lại được thầy lý quan tâm và tín nhiệm, cậu ta quả nhiên vô cùng chú tâm tới môn vật lý. Tuy rằng thành tích học tập của cậu ta còn chưa có sự thay đổi rõ rệt nhưng ít ra thái độ học tập đối với môn vật lý đã trở nên nhiệt tình hơn rất nhiều.
Trong phòng , Mã Thuận Đào vốn luôn là đứa không hợp quần nhất.
Tuy rằng con trai không giống con gái ngay cả đi wc cũng phải đi cùng nhau, nhưng trên cơ bản những thằng nào có quan hệ tốt với nhau thì ít ra cũng sẽ cùng tới căn tin, hoặc cùng nhau chơi bóng rổ. Mã Thuận Đào trước nay không thích chơi cùng phòng , những lúc nào rảnh rỗi, cậu ta đều đi tìm bạn cấp của mình. Đương nhiên, loại hành vi này của cậu ta cũng không thể nói là sai, chỉ là khiến mọi người không quen, tựa như Thẩm Húc Thần, lúc trước cậu quen đi ăn cơm với Trình Dĩ Hoa vậy đó.
Chính bởi vậy, cho dù mọi người đã ở chung phòng kí túc được năm, Mã Thuận Đào cũng không quá thân cận đối với những người còn lại trong phòng. Tuy rằng bọn Thẩm Húc Thần không muốn lạnh nhạt với Mã Thuận Đào nhưng mấy người bọn họ chơi thân với nhau, lại không có chuyện gì để nói cùng Mã Thuận Đào, vì thế đôi khi bầu không khí trong phòng khá kỳ quái, nhiều khi còn thêm vài phần lúng túng.
Nhưng hiện tại, sau hai ngày hỏi han cách làm mấy đề vật lý, Mã Thuận Đào đã trở nên thân quen với những người khác trong phòng hơn rất nhiều.
Này cũng coi như một niềm vui ngoài ý muốn của việc thầy Tăng chọn cán sự môn.
Bởi vì Trình Dĩ Hoa đã tốt nghiệp sớm, cho nên chiếc giường tầng dưới Thẩm Húc Thần đã chất đống một số đồ đạc. Lại nhịn không được nghĩ tới con thỏ ở xâu chìa khóa của Quân Khải Uy, ánh mắt Thẩm Húc Thần khẽ liếc qua đống đồ đó, cậu lắc lắc đầu, mở ngăn tủ, lấy quần áo, vội vội vàng vàng chạy tới buồng vệ sinh tắm nước lạnh. Mỗi lần nam sinh đi tắm chỉ mất vài phút, Thẩm Húc Thần lau khô thân thể, mặc một chiếc áo may ô và một cái quần lót tứ giác xong xuôi, mới từ buồng vệ sinh đi ra.
Loại quần lót tứ giác này trông khá quê mùa nhưng lại khiến thân thể thực thoải mái.
Thẩm Húc Thần tự giác mình là trùng sinh lão quỷ, cậu không chú trọng mấy loại quần lót kiểu dáng mới hoa văn sặc sỡ, có mốt hay không mốt, chỉ cần mặc thoải mái là được, lại rất tốt cho cơ thể đang trong thời kỳ phát dục, nếu không chú ý, đem bảo bối ép hỏng, tính phúc về sau biết đi dâu tìm?!
Mặc dù còn mấy phút nữa mới tắt đèn nhưng Thẩm Húc Thần vẫn trèo lên giường nằm trước. Chiếm chiếc giường trên cao, Thẩm Húc Thần lại dùng chăn che chắn, người khác không nhìn thấy cậu sử dụng di động. Thẩm Húc Thần soạn một tin nhắn, từng chữ ấn ấn: “Biệt danh của cậu là thỏ à?”
Nghĩ nghĩ, Thẩm Húc Thần lại xóa đi viết lại: “Có phải biệt danh của cậu là thỏ không?”
Do dự một chút, Thẩm Húc Thần không biết nhớ tới cái gì, lại một lần nữa xóa dòng tin nhắn này đi.
Khi đang xóa bỏ, Thẩm Húc Thần lỡ tay thoát cả tin nhắn, màn hình di động rời khỏi mục soạn tin, đúng lúc Trình Dĩ Hoa lại nhắn tới một tin. Thật sự mà nói mấy câu chuyện cười Trình Dĩ Hoa gửi tới một chút cũng không buồn cười. Thẩm Húc Thần nghĩ nghĩ, lại lần nữa soạn tin, vẫn là câu nói kia: “Không phải biệt danh của cậu là thỏ đấy chứ?”
Sau một lúc giằng co, tiếng chuông thông báo đã tới giờ tắt đèn.
Lộ Cầu Chân còn chưa lên giường, động tác nhanh chóng tắt đèn phòng đi.
Trong phòng lập tức tối om.
Thẩm Húc Thần nhét điện thoại vào trong chăn.
Mã Thuận Đào kéo chăn, tính toán chui vào chăn dùng đèn pin tiếp tục làm vật lý.
Giang Sơn vẫn luôn đầu dính gối liền ngủ, hôm nay cũng như mọi ngày, ngủ không biết trời đất gì luôn. Mập mạp này cả ngày hi hi ha ha tựa như không hề có chuyện phiền não.
Nhớ tới mình còn tin nhắn chưa gửi đi, Thẩm Húc Thần chùm chăn, cả người chui vào trong.
Màn hình di động sáng lên, Thẩm Húc Thần nhìn tin nhắn mình đã soạn xong, cuối cùng vẫn không dám gửi đi.
Thời tiết tháng vẫn còn khá oi bức, Mã Thuận Đào bị chăn phủ nóng không chịu nổi, lúc đầu cậu ta còn cách phút thò đầu ra thở một lần, rất nhanh tăng lên thành phút một lần, cuối cùng thành phút một lần. Thẩm Húc Thần thể chất tốt, hơn nữa thân thể cậu dường như không hay ra mồ hôi, vẫn thản nhiên rúc trong chăn, đọc lại toàn bộ tin nhắn Trình Dĩ Hoa gửi cho mình một lần, tuy rằng các câu chuyện cười này một chút cũng không buồn cười.
Pin di động không nhiều, Thẩm Húc Thần cảm thấy mình rối rắm tới rối rắm đi căn bản cũng không ra kết quả gì. Trăn trăn trở trở như vậy quả thật không phải tính cách cậu! Cậu không phải Marry Sue cuồng tự kỷ, đã quyết không đánh chủ ý lên thẳng nam, chẳng lẽ thẳng nam ngược lại sẽ chú ý tới mình hay sao? Cuối cùng, Thẩm Húc Thần triệt để bỏ qua vấn đề con thỏ, soạn một cái tin khác gửi cho Trình Dĩ Hoa: “Di động sắp hết pin, trong trường không có chỗ sạc, cuối tuần liên hệ với cậu sau. Ngủ ngon.”
Sau đó, tắt máy, ngủ.
Hôm sau rời giường lại là một trang hảo hán!
Được rồi, vốn tưởng hôm sau dậy sẽ lại là một trang hảo hán, kết quả hôm sau toàn bộ khối bọn họ đều bị tiếng ồn vang dội làm cho tỉnh lại. Sinh hoạt trong trường hai năm, tiếng chuông báo thức vẫn nhẹ nhàng thư giãn như cũ, nhưng hôm nay đột nhiên lại đổi thành Quân ca. Loa khắp trường đều đổi thành tiếng gào thét “Một hai ba bốn một hai ba bốn…” rống xong lại tiếp tục: “Bước đều bước, đội ngũ chúng ta tựa như ánh dương…” rống lại rống: “Đoàn kết là sức mạnh…”
Giang Sơn bị rống tỉnh, mắt to mắt nhỏ nhập nhèm, mờ mịt hỏi: “Chuyện gì thế? Tận thế à?”
“Chắc là khối đang tập quân sự.” Vừa lúc Quân Khải Uy bưng thau rửa mặt đi ngang qua giường Giang Sơn đáp.
“Quân huấn? trường chúng ta cũng có cái trò đó sao?” Giang Sơn hỏi lại.
Lộ Cầu Chân trợn mắt xuống giường, vừa xỏ giày vừa nói: “Trước kia có, chỉ là trước khóa chúng ta một khóa có một học sinh bất ngờ đột tử trong kỳ quân huấn cho nên khóa chúng ta mới được miễn… Hiện tại, bọn khối lại bắt đầu học đi.”
“Ha ha, bọn khối thực đáng thương…” Giang Sơn kỳ thật rất không thông cảm với lũ nhỏ. Cậu ta một lần nữa nằm lại trên giường, dùng chăn bịt kín lỗ tai, lừa mình dối người tiếp tục ngủ.
“Í, sao Thẩm Húc Thần vẫn còn ngủ, trước kia không phải nó luôn là người dậy sớm nhất phòng sao?” Tưởng Hạo đang mặc quần áo nhìn về phía giường Thẩm Húc Thần, sau đó, cả lũ đều vội vội vàng vàng làm vệ sinh cá nhân, không ai trả lời câu hỏi của nó.
Từ Duệ lật tung cả giường nó lên cũng không tìm thấy quần nó đâu, nó cúi người tìm dưới gầm giường, quả nhiên thấy cái quần đang nằm trỏng trơ ở đó. Từ Duệ mặc mỗi cái quần lót từ trên giường bò xuống, nhặt cái quần đồng phục dưới gầm giường lên định mặc vào, nhìn kỹ lại thấy không đúng, nhịn không được gào về phía buồng vệ sinh: “Quân Khải Uy, mày trả quần ngay cho tao! Mày mặc nhầm quần tao rồi! Mau cởi ra ngay! Quần mày ở đây này!”
Quân Khải Uy từ buồng vệ sinh ló đầu ra, nó đang đánh răng, trong miệng đầy bọt, mơ hồ nói: “Từ từ, để tao đánh răng xong đã….tao còn đang thắc mắc sao hôm nay quần dài thế, còn tưởng thắt lưng bị lỏng…” Quân Khải Uy tuy rằng đẹp trai nhưng vóc dáng lại không cao lắm. Nó thấp hơn Từ Duệ một chút.
Thẩm Húc Thần rốt cuộc xốc chăn lên.
Thẩm Húc Thần sắc mặt tái xanh, trên đỉnh đầu dường như có một đám mây đen.
Thẩm Húc Thần khẽ động một cái, cảm giác giữa hai chân lạnh lẽo dính dính, thân thể lập tức cứng đờ.
Sau khi trọng sinh, Thẩm Húc Thần chưa từng gặp mộng xuân. Bởi vì tâm lý là một nam nhân thành thục, cậu cũng không phải đám thanh niên choai choai vừa nghĩ tới nữ nhân là ấm trà ngóc đầu dậy (A, không đúng, đối với cậu mà nói so sánh này không quá thỏa đáng) hơn nữa cậu biết sắp xếp thời gian hợp lý để tự giải quyết, cho nên sau khi trọng sinh, cậu chưa từng gặp phải giấc mộng kỳ quái nào.
Nhưng hiện tại, cậu thật sự nằm mơ cả đêm a!
Thẩm Húc Thần nhớ lại giấc mơ kỳ quái kia, ở trong mộng, cậu bất ngờ gặp tận thế, theo lý thuyết, những người nào có chút đầu óc thì khi gặp tận thế đều sẽ mang theo đồ ăn thức uống gì đó đi? Nhưng trong mộng, cậu cố tính không mang theo những cái đó, mà lại vác theo một cái túi toàn sách (đây là cái giấc mơ quỷ gì) bước trên con đường đào vong…
Núi lửa, động đất, sóng thần, tang thi, yêu quái, người ngoài hành tinh… một giấc mơ phi thường không logic nhưng cũng rất náo nhiệt, mà Thẩm Húc Thần ở trong mộng lại cảm thấy khá mệt mỏi. Cuối cùng, cậu mơ thấy một tên bác sĩ biến thái, mặc một thân blouse trắng bó sát người (Vì sao blouse trắng lại có thể bó sát người? mơ quả nhiên không có logic) đeo một cái khẩu trang trắng tinh, trong tay cầm công cụ kỳ kỳ quái quái……
Thẩm Húc Thần giật mình tỉnh lại, rồi cậu phát hiện mình xuất tinh, trong mộng có nhiều sự vật đặc sắc như vậy, nếu muốn tìm đối tượng nằm mộng, vậy chắc là tên bác sĩ biến thái đeo khẩu trang kia đi? Haiz, đúng là một sự thật ghê rợn. Thẩm Húc Thần dùng tay che mặt, chẳng lẽ mình có thuộc tính ẩn, bị M sao? Không có khả năng, đã sống qua hai đời, cậu chưa từng phát hiện bản thân mình ở một phương diện nào đó…. lại ‘ti tiện’ như vậy! (Jer::v giấc mơ ghê như vậy mà cũng có thể xuất được…quá M rồi)
Nhất định là phương thức tỉnh lại của mình không đúng, nói không chừng lúc này cũng là đang nằm mơ…Thẩm Húc Thần dùng sức lắc lắc đầu.
Trách không được ngay cả tiếng chuông báo thức hôm nay cũng không đúng…Tốt nhất vẫn nên đi ngủ nữa thôi, sau đó đợi khi chân chính tỉnh lại…Thẩm Húc Thần hai mắt nhắm chặt thầm nghĩ.
Tưởng Hạo ngược lại khá quan tâm thằng bạn cùng bàn, thấy cả người Thẩm Húc Thần cứng ngắc, đầu đổ đầy mồ hôi, liền tới bên giường cậu hỏi: “Này, Thần Tử, mày làm sao vậy, khó chịu ở đâu à?”
Nghe được giọng Tưởng Hạo, Thẩm Húc Thần xoa xoa huyệt thái dương của mình, lúc này đã triệt để thanh tỉnh, cậu mệt mỏi nói: “Tao, tao…không khỏe… tao không tham gia thể dục buổi sáng được, mày xin nghỉ giúp tao.”
Xét thấy Thẩm Húc Thần không giống như loại người hay nói dối, cả phòng đều tin tưởng Thẩm Húc Thần thật sự bị bệnh.
Lộ Cầu Chân chủ động nói: “Nếu khó chịu quá thì mày tới phòng y tế khám thử xem…Lát nữa, tao mang đồ ăn sáng lên cho mày.”
“Giáo viên y tế vô dụng bỏ mọe! Lần trước tao đau dạ dày, cô ta đưa tao paradol. Bạn tao bị cảm, cô ta cũng đưa paradol, Tề Thanh Thư bị đau bụng đến tháng, cô ta cũng chỉ có paradol.” Ở trong phòng, Mã Thuận Đào vốn không thích nói chuyện, hiếm khi lên tiếng nói một câu dài: “Tao còn nghi paradol của phòng y tế đã hết date rồi ấy… Nếu mày tới phòng y tế, còn không bằng để tao đưa luôn cho mày cả vỉ paradol, tao còn cả hộp chưa động tới kia kìa. Cho nên, nếu mày thật sự khó chịu thì nên tới bệnh viện khám. Dù sao tao cảm thấy giáo viên y tế trường mình rất không đáng tin.” (Jer: chỗ paradol vốn là một loại thuốc khác của TQ, chả biết dịch ra kiểu gì, đọc công dụng thấy giống paradol của mình, trị ho, nhức đầu, cảm sốt, giảm đau….nên đổi thành paradol cho thông dụng.)
Thẩm Húc Thần cứng nhắc nói cảm ơn. Tuy rằng đám bạn cùng phòng đều xuất phát từ quan tâm, nếu là bình thường cậu sẽ thực cảm động, nhưng lúc này Thẩm Húc Thần lại đau đầu không thôi.
Tao chỉ mong chúng mày đi hết đi để tao còn lén giặt quần lót!!! Còn có thể để yên cho tao làm trầm mặc mỹ nam tử nữa hay không _(:″ ∠)_
Không dễ dàng ngay cả Giang Sơn cuối cùng cũng chịu rời giường ra khỏi phòng, Thẩm Húc Thần lúc này mới chịu bò dậy. Cậu động tác lanh lẹ mở tủ quần áo, nhanh chóng chạy vào buồng vệ sinh thay quần lót, sau đó chỉ mất vài phút thời gian giặt xong chiếc quần treo lên ban công. Nghe tiếng nhạc thể dục tập thể phát ra từ loa sân thể dục, Thẩm Húc Thần lười biễng duỗi eo.
“Con người mình đạo đức mẫu mực được ông trời chiếu cố như vậy, mới không có hứng thú với thẳng nam đâu. Có thể sống bên nhau cả đời chỉ có đồng loại mà thôi.” Thẩm Húc Thần tự lẩm bẩm một câu với bản thân.
Hết chương