“Mẹ ơi, hôm nay con đã thổ lộ với người ta rồi.” Vừa rời khỏi Tiền Hồ trấn, Trình Dĩ Hoa đã gọi điện ngay cho mẹ mình.
Nếu những cặp cha mẹ khác đều lo lắng con mình yêu sớm thì Tần Ngọc lại hận không thể bắt con trai mình mau chóng có người thích. Thời khắc này nghe được con trai đã thổ lộ tình cảm với người ta, tuy rằng con trai đã học năm nhất đại học nhưng Tần Ngọc vẫn cao hứng như cũ, hận không thể nhảy cẫng lên ngay tại chỗ. Cô vội vàng nói: “Con thổ lộ thế nào? Mau kể mẹ nghe xem!”
“Con nói với cậu ấy, kỳ thật con không quá hiểu chuyện tình cảm, nhưng con muốn giam cầm cậu ấy ở bên mình suốt đời.” Trình Dĩ Hoa đáp.
Tần Ngọc cầm điện thoại hai mắt choáng váng, con trai ơi là con trai, con xác định là đang thổ lộ chứ không phải đang yêu cầu biến thái đấy chứ?
Nghe lời thổ lộ khủng bố như vậy, con gái người ta một chút cũng không cảm thấy vinh hạnh, mà ngược lại còn cảm thấy chịu không nổi, con gái bây giờ đa số đều rất tự phụ! Vì thế, Tần Ngọc dè dặt nói: “Con trai à, nói chuyện cũng là một môn nghệ thuật, mẹ cảm thấy con cần bồi dưỡng thêm một chút. Thổ lộ thất bại cũng không sao, nếu con thật sự thích con bé, vậy thì cứ tiếp tục theo đuổi người ta nhưng không được gây phiền phức cho con bé…phải dùng sự chân thành và kiên định của mình lung lay người ta, nói không chừng một ngày nào đó con bé sẽ cảm động, sẽ nguyện ý cho con một cơ hội.”
“Cậu ấy đáp ứng rồi.” Trình Dĩ Hoa nói.
Tần Ngọc lo lắng một lần thổ lộ thất bại sẽ tổn thương tới tâm tư thiếu nam yếu ớt của Trình Dĩ Hoa, còn đang tính toán tìm từ ngữ để hảo hảo an ủi con trai mình một chút. Đột nhiên nghe Trình Dĩ Hoa nói đối phương đã đáp ứng, Tần Ngọc càng sửng sốt. Cô gái kia phải vĩ đại cỡ nào a, chẳng lẽ con bé cũng thuộc dạng kỳ ba như con trai mình? Bằng không, với cách thổ lộ củ chuối như vậy, con gái người ta sao có thể đồng ý?
Bất kể thế nào, thổ lộ thành công cũng là một chuyện rất đáng chúc mừng. Tần Ngọc vui sướng hài lòng hỏi: “Con bé đáp ứng? ai u, vậy thì quá tốt rồi. Con bé nói thế nào?”
“Cậu ấy nói, cậu ấy cũng thích con, về sau sẽ cố gắng yêu con.” Trình Dĩ Hoa nói.
Trên thực tế, câu nói nguyên văn của Thẩm Húc Thần chính là: “Trước kia, tớ chưa từng nghĩ mối quan hệ của chúng ta sẽ có thay đổi. Mà hiện tại, cậu đã mở ra một khả năng mới, vậy thì thời gian sau này, tớ sẽ dùng ánh mắt hoàn toàn mới để nhìn nhận cậu, để xem sự yêu thích của tớ với cậu có thể chuyển hoán thành tình yêu hay không. Tớ luôn cảm thấy, nếu hai người đã quyết định đến bên nhau, sẽ không phải vì vật chất, không phải vì thỏa hiệp cũng không phải vì tuổi tác mà chỉ bởi vì tình yêu.”
Đối với Thẩm Húc Thần mà nói, khi được Trình Dĩ Hoa thổ lộ, cậu thực sự động tâm. Nhưng, chỉ động tâm là không đủ, thân là một lão quỷ trùng sinh, Thẩm Húc Thần không có khả năng xử lý vấn đề tình cảm một cách qua loa đại khái, đặc biệt còn suy xét tới vấn đề Trình Dĩ Hoa vốn là thẳng nam. Vì thế, cậu vẫn lưu cho mình một đường lui. Nếu như mấy năm sau, đột nhiên Trình Dĩ Hoa nói chán ghét hay đột nhiên cảm thấy lần thổ lộ này chỉ là niên thiếu ngây ngô khinh cuồng, hoặc cũng có thể đột nhiên nhận ra cậu không còn đủ hấp dẫn nữa… đợi đến lúc đó, Thẩm Húc Thần không hi vọng mình sẽ quá mức chật vật. Ở trong tình yêu, Thẩm Húc Thần vẫn luôn là người theo chủ nghĩa bi quan.
Nghe Trình Dĩ Hoa nói, Tần Ngọc thầm vô lực ha ha trong lòng. Xem ra, cô gái này quả nhiên cũng thực kỳ ba (không phải theo nghĩa xấu) bằng không sao có thể thích phải thằng con nhà mình được. Thật sự không hiểu nổi đám thanh niên hiện nay. Nhưng mà, Tần Ngọc vẫn là một gia trưởng phi thường dân chủ, cô nói thêm: “Ừm, tóm lại, như mẹ đã nói với con, là nam nhân nhất định phải có ý thức trách nhiệm. Hiện tại con bắt đầu yêu đương, nhất định phải nghiêm túc với mối quan hệ này. Nếu như con không thể cam đoan chuyện tương lai thì tuyệt đối không được động tay động chân với người ta. Mà cho dù có nước chảy thành sông cũng nhất định phải nhớ tránh thai.”
“Con biết rồi, mẹ. Con vẫn thực nghiêm túc.” Trình Dĩ Hoa nói.
Tần Ngọc cao hứng nói: “Đúng rồi, lúc nào con đưa người về nhà? Con yên tâm, mẹ và ba con đều là những gia trưởng rất tân tiến, chỉ cần con bé kia không làm gì trái pháp luật hay xử sự vô nguyên tắc, ba mẹ tuyệt đối không nhúng tay vào chuyện yêu đương của con.”
“Mẹ, mẹ biết cậu ấy, mẹ đã gặp cậu ấy rồi.” Trình Dĩ Hoa nói.
“Mẹ gặp rồi? mẹ nhớ khi con đi mẫu giáo, có một cô bé mặt tròn tròn đặc biệt dễ thương muốn ngồi cùng bàn với con, kết quả con ghét bỏ con bé ngay cả khai căn bậc hai cũng không biết khiến con bé khóc thét.”
“Mẹ, con không có mắng nó, con chỉ khuyên nó nên đọc nhiều sách một chút.” Trình Dĩ Hoa nói.
“Được rồi được rồi… sau đó lúc lên tiểu học, có một cô bé viết thư tình cho con, kết quả lại bị con chỉ ra mấy lỗi chính tả trong bức thư, trực tiếp trả lại cho người ta, lại khiến con bé khóc thét. Sau đó lên cấp , có cô bé không sợ bản mặt than của con, đuổi theo con hỏi đề toán, kết quả con không hiểu phong tình ghét bỏ người ta cứ hỏi đi hỏi lại một vấn đề, dứt khoát giúp người ta liên hệ một gia sư dạy kèm toán cho con bé. Ai nha, lịch sử đen tối của con nhiều lắm, đếm cũng không hết, nơi nào còn có con gái để ý con nữa.” Tần Ngọc cười nói.
“Con cũng chướng mắt bọn họ.” Trình Dĩ Hoa lạnh lùng đáp.
Tiếu ý trong giọng nói Tần Ngọc càng phát ra nồng đậm: “Vậy chắc là bạn cấp của con rồi… Để mẹ nghĩ xem…. Sau khi con lên cấp , mẹ cũng ít tới trường con, không gặp được mấy người! A, sẽ không phải là Cố Vọng Thư đấy chứ? Con và em trai con bé là bạn thân, nhất định tiếp xúc rất nhiều với con bé! Không sai, nhất định là Cố Vọng Thư, lúc trước dì bảo mẫu mỗi ngày đều tới đưa cơm cho tụi con, các con một ngày ba bữa đều ăn cùng nhau! Đây là lâu ngày sinh tình hả? Ai nha, con bé Cố Vọng Thư rất được, mẹ rất thích! Rất xứng với con!”
“Không phải Cố Vọng Thư, mà là Thẩm Húc Thần.” Trình Dĩ Hoa nói.
“Thẩm Húc Thần? Thẩm Húc Thần không phải con trai sao? Khoan đã! Là Thẩm Húc Thần?!” Tần Ngọc ngây ngốc.
“Mẹ không nghe lầm, thật sự là Thẩm Húc Thần. Con vừa thổ lộ với Thẩm Húc Thần.” Trình Dĩ Hoa báo cáo.
Một chút mờ mịt ngây ngốc nhanh chóng hóa thành khiếp sợ cùng phẫn nộ, Tần Ngọc tức điên người: “Trình Dĩ Hoa! Mày, mày cái đồ khốn khiếp! Mày chờ đó cho mẹ! Lần này không hảo hảo giáo huấn lại mày, mẹ không chịu được!” Tần Ngọc dưới cơn giận dữ căn bản không biết mình đang nói cái gì, dứt khoát cạch một tiếng cúp điện thoại.
Loa di động truyền tới tiếng tút tút báo ngắt kết nối. Trình Dĩ Hoa nhìn chằm chằm di động một hồi, sau đó lại như không có việc gì nhét điện thoại vào trong balo.
Bên kia, Tần Ngọc càng nghĩ càng tức giận. Thằng con này từ lúc sinh ra chưa lúc nào khiến cô bớt lo. Ban đầu cảm thấy nó trưởng thành rồi cũng tốt, không còn giống hồi nhỏ, khuôn mặt nhỏ nhắn lúc nào cũng cứng đơ ra, ánh mắt lộ vẻ đạm mạc, khiến người ngoài cảm thấy kỳ lạ. Hơn nữa, khi con trai lên đại học, chờ khi nó tốt nghiệp chính là người xã hội, cha mẹ cũng không nên can thiệp quá nhiều, Tần Ngọc vỗn đã thông suốt (chỉ cần nó không giết người phóng hỏa làm chuyện trái pháp luật) cho dù nó đột nhiên khai phá hồng trần muốn xuất gia đi tu làm hòa thượng, cô cũng ủng hộ hai chân hai tay.
Tần Ngọc vốn đã chuẩn bị sẵn tâm lý gần hai mươi năm. Cô biết thằng con mình sẽ khiến cuộc đời cô tràn ngập kinh hỉ (hay đúng hơn là kinh hách). Kết quả thì hay rồi, quả nhiên chính là kinh “Hỉ”! Thích con trai! Mà thằng con cô còn tỏ ra như không có việc gì! Thật là không dạy nổi mà! Tần Ngọc hỏa khí xung thiên, tạm thời không muốn nghĩ tới thằng con trời đánh nữa, liền gọi điện cho ông xã Trình Văn Hóa.
Nhìn thấy bà xã gọi điện tới, Trình Văn Hóa vui sướng hớn hở nhận điện. Kết quả, Tần Ngọc cách cái điện thoại mắng chửi hắn xa xả như vũ bão.
“Con anh giờ vênh váo quá! Anh có biết nó vừa nói cái gì với em không hả?! Nó nói nó thích Thẩm Húc Thần! Muốn ở bên Thẩm Húc Thần suốt đời! Không phải quá càn quấy sao? Có loại người như nó hả?! Trình Văn Hóa, em cho anh biết, anh có thể hảo hảo quản chặt thằng con hư hỏng nhà anh được không! Nó là con trai lại đi thích Thẩm Húc Thần là sao hả?!”
Trình Văn Hóa cũng trợn tròn mắt: “Cái gì? Tần thủ trưởng, liệu có phải em đã nghe nhầm rồi không?”
“Em cũng hi vọng mình nghe nhầm! Chính miệng con trai anh nói đấy! Chính miệng nó nói nó thích Thẩm Húc Thần đấy! Lúc này em không cản anh đánh nó nữa, anh bớt thời gian đánh thằng con hư hỏng nhà anh một trận nhừ tử đi! Không đánh nó, không đủ để em trút căm phẫn!” Tần Ngọc gào ầm lên, cơ hồ như muốn quát vào cái điện thoại.
Trình Văn Hóa cảm thấy lỗ tai mình đau nhức, vụng trộm đưa điện thoại ra xa một chút, xoa xoa huyệt thái dương, bất đắc dĩ nói: “Con trai chúng ta, em cũng biết rồi đấy, từ nhỏ đã cố chấp, đánh nó không hiệu quả. Nếu tẩn nó một trận là quản được nó, anh nhất định không nói hai lời lấy dây lưng quật nó vài trận. Nhưng mà, đầu óc con trai rất phức tạp, anh hoàn toàn không hiểu nó nghĩ gì! Em nói xem, liệu có phải do ngày trước Thẩm Húc Thần đã cứu nó một mạng nên nó mới để bụng không?”
“Nói tới đây em càng muốn nổi điên! Thẩm Húc Thần đã cứu nó một mạng, còn nó thì giỏi rồi, thừa dịp Thẩm Húc Thần chưa tốt nghiệp cấp đã trực tiếp chạy tới trước mặt thằng bé thổ lộ tình cảm! Thẩm Húc Thần còn chưa có trưởng thành! Tam quan còn chưa ổn định! Với chỉ số thông minh biến thái của thằng con anh, Thẩm Húc Thần còn không bị nó kéo xuống đầm lầy sao? Nếu để thằng con anh làm bừa, chúng ta dám nhìn mặt Thẩm Húc Thần, dám nhìn mặt ông Thẩm nữa sao?!” Tần Ngọc tiếp tục quát.
“Anh cảm thấy, thằng bé Thẩm Húc Thần cũng rất thông minh…”
“Thằng bé đơn thuần như vậy, có khôn lanh bằng thằng con anh không?! Anh xem thằng bé Thẩm Húc Thần đi, nó là người tầm thường sao? Trong mấy ngàn người cũng không kiếm được ai giỏi giang như nó đó đâu! Cuộc thi tài năng trung học phổ thông em cũng xem rồi, thằng bé này về sau nhất định sẽ trở thành đại nhân vật! Không sai, em học y, tin tưởng khoa học, em biết đồng tính không phải là bệnh, thế nhưng xã hội này vẫn còn rất hà khắc với đồng tính luyến ái, điểm ấy chúng ta không thể phủ nhận. Thẩm Húc Thần tiền đồ sáng lạn, Trình Văn Hóa, anh tự hỏi lương tâm mình xem, anh có thể trơ mắt nhìn thằng con hư hỏng nhà anh kéo thằng bé xuống vũng bùn sao hả??????”
Trình Văn Hóa thở dài một hơi, vẻ mặt đau khổ nói: “Vậy thì mau ngăn con trai lại… vạn nhất con trai thật sự làm hư Thẩm Húc Thần, về sau chúng ta không còn mặt mũi nào nhìn mặt ông Thẩm nữa.”
“Có muốn cũng không ngăn được! Thằng con hư hỏng nhà anh, bản lĩnh âm phụng dương vi là nhất lưu!” Tần Ngọc vẫn còn đang nổi nóng: “Thích con trai thì thôi, không sao, với cái tính cách kỳ ba của nó, em kỳ thật cũng không dám mơ tưởng nó sẽ dẫn con dâu về cho chúng ta, nhưng vì sao cố tình nó lại coi trọng Thẩm Húc Thần?! Thà nó đi làm hòa thượng còn hơn! Thẩm Húc Thần chưa trưởng thành không nói, còn từng cứu nó một mạng…. ai nha, Trình Văn Hóa, em cho anh biết, nếu con trai anh làm hư Thẩm Húc Thần, thì nó chính là bạch nhãn lang!”
Lúc này, bạch nhãn lang đang sung sướng nhắn tin cho Thẩm Húc Thần.
“Anh tốt nghiệp cấp sớm một năm là vì muốn sớm bước ra xã hội, có thể tự quyết định cuộc đời mình, không phải vì phát hiện chuyện anh không muốn rời xa em nên định trốn tránh đâu. Em đừng nghĩ nhiều.” Bạch nhãn lang nói. (Jer: sến v~ lúa, tui ngồi edit mà bủn rủn cả chân tay:ss)
“Hoa đại cho nghỉ ngày, nhưng hiện tại anh phải trở về trường là bởi vì anh có chính sự, không phải vì có tiểu yêu tinh ở Hoa đại đang chờ anh. Em đừng nghĩ nhiều.” Bạch nhãn lang tiếp tục nói.
A, có bạn trai có thiếu nữ tâm (cái quỷ gì vậy???), thì càng phải tinh tế một chút, mình thật đáng khen! Bạch nhãn lang khoái trá nghĩ thế đấy.
Hết chương