Học Bá Tái Sinh

chương 94: kẻ xấu

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Huấn luyện viên thông minh biến đêm xảy ra chuyện ngoài ý muốn này trở thành một đêm liên hoan ca hát tập thể. Mọi người dựa theo đội hình đội ngũ xếp hàng ở ngoài sân thể dục, nhượng ra một khoảng đất trống ở trung tâm để các nam thanh nữ tú lên ca hát. Trong lúc đại đa số sinh viên không biết gì ngoài này, có mấy vị huấn luyện viên dẫn theo hai con quân khuyển lớn tập trung tìm kiếm đồ Vương Tu Thành đã mất.

Thẩm Húc Thần vẫn nghĩ trước khi mọi chuyện phát sinh, cậu đã có dự cảm bất hảo, mà chính loại dự cảm đó khiến cậu tâm sinh cảnh giác, bởi vậy tránh được một hồi hãm hại. Dự cảm này từ đâu mà có? Liệu có liên quan gì tới dung dịch cải tạo gen trung cấp cậu đã dùng không? Thẩm Húc Thần quyết định sẽ tìm cơ hội nghiệm chứng một chút.

“Sôi nổi lên nào, các cậu xem, con gái người ta cũng đã hát mấy bài rồi mà đám con trai các cậu không có một tiết mục nào đáp lại sao?” Huấn luyện viên thúc giục bọn họ mạnh dạn lên biểu diễn.

“Huấn luyện viên hát trước đi!” Âu Dương Húc to họng gào lên.

“Đúng, đúng, huấn luyện viên hát trước đi!” đám nam sinh phía dưới cũng thi nhau nói với lên, hưng phấn hô hào không ngớt.

Huấn luyện viên cũng không ngại ngùng nói: “Được rồi, tôi sẽ hát bài ‘bản sắc quân nhân’, tôi hát xong là tới phiên các cậu đó!” Huấn luyện viên này tuổi tác không lớn, có khi còn nhỏ hơn mấy tuổi so với các sinh viên lớn tuổi ở đây. Nhưng bởi vì là quân nhân, nên trông hắn trầm ổn hơn đa số nam sinh.

Nói huấn luyện viên hát xong bài ‘bản sắc quân nhân’ còn không bằng nói hắn rống xong, giọng điệu kia có thể nghe được sao? Nhưng bởi vì khí thế của hắn, cũng có thể nói là rống khá dễ nghe. Chờ hắn hát xong, nhóm nam sinh phía dưới liều mạng vỗ tay, huấn luyện viên lúc này mới có chút đỏ mặt, giả bộ ho khan mấy cái nói: “Đến lượt các cậu! Đến lượt các cậu!”

“Đến Thẩm Húc Thần!”

“Đúng đúng, lấy danh dự về cho chúng ta!”

Nhóm nam sinh lại thi nhau ồn ào.

Đúng lúc này, một huấn luyện viên khác tới tìm huấn luyện viên của bọn họ, hai người thì thầm to nhỏ cái gì đó, rồi vị huấn luyện viên kia quay lại đường cũ rời đi, huấn luyện viên của bọn họ cười nói: “Bên nữ sinh muốn thi hát cùng chúng ta, các cậu đừng có làm mất danh dự đấy. Toàn thể đứng dậy, nghiêm, bên phải, quay, đi đều bước.”

Bên nữ sinh, nhân tài đông đúc, một cô gái diện mạo thanh tú đứng lên, bắt đầu hát bài “Suối nước róc rách”, giọng cô tương đối cao, khi các nốt cao vừa cất lên, thực sự có chút vang vọng khiến mọi người đều nổi cả da gà. Tới khi cô hát xong, mọi người phía dưới đều liều mạng vỗ tay. Đến phiên con trai trình diễn, nhóm nam sinh lại trố mắt nhìn nhau, cuối cùng ôm tâm tư người chết chứ mình không chết, nhất trí hô tên Thẩm Húc Thần.

Ai bảo Thẩm Húc Thần là nhân vật phong vân của trường?

Thẩm Húc Thần sờ sờ mũi, đứng dậy. Nam nhân đẹp trai luôn chiếm ưu thế, cậu còn chưa mở miệng, nhóm nữ sinh đã ồn ào nhiều tiếng hoan hổ. Thẩm Húc Thần hát bài “Cầu trời cho thêm năm nữa”. Khác với bản gốc, Thẩm Húc Thần hát bài này tương đối có khí thế, nhưng vẫn lộ ra chút nhu tình quyến luyến.

Trước khi trùng sinh, Thẩm Húc Thần hoàn toàn là một trách nam, sau khi trùng sinh, một thời gian dài cậu cũng chưa thoát khỏi vỏ bọc trạch nam nhưng một đường tiến tới, tâm tình cũng thay đổi, hiện tại Thẩm Húc Thần đã có năng lực biểu diễn siêu cường, cho dù giọng hát của cậu hoàn toàn không thể sánh với cô gái vừa hát lúc trước, nhưng cậu lại có thể khiến không khí hiện trường bùng cháy!

Xa xa, Liêu Bác Dương ngồi nhìn bên này náo nhiệt, trong lòng cười nhạo không thôi: thừa dịp còn một chút thời gian cuối cùng thì cố mà vui sướng đi, trèo càng cao ngã càng đau.

Muốn nói giữa Liêu Bác Dương và Thẩm Húc Thần có thù sâu oán nặng gì thì thực sự không thể nói rõ. Nhưng Liêu Bác Dương vẫn luôn nhìn Thẩm Húc Thần không thuận mắt, chuyện này là sự thật. Lúc trước khi tham gia vòng loại cuộc thi tài năng trung học, Liêu Bác Dương đã khinh thường tiểu tử Thẩm Húc Thần xuất thân thâm sơn cùng cốc nghèo kiết hủ lậu, ai ngờ Thẩm Húc Thần cố tình một đường vang dội chinh phục được giải quán quân trở thành nhân vật phong vân?

Nếu chỉ có thế, Liêu Bác Dương cũng không đến mức sẽ ra tay hãm hại Thẩm Húc Thần, chung quy tuy rằng quá kiêu ngạo cùng keo kiệt nhưng Liêu Bác Dương chưa từng thật sự làm chuyện gì xấu. Thế nhưng Liêu Bác Dương có một ông anh họ, sau khi nghe nói Liêu Bác Dương và Thẩm Húc Thần ở cùng phòng quân huấn, lại biết Liêu Bác Dương rất ghét Thẩm Húc Thần, nên ông anh họ này đã giật dây Liêu Bác Dương cho Thẩm Húc Thần một bài học. Nói là anh họ nhưng cả nhà Liêu Bác Dương đều muốn nịnh bợ gia đình ông anh họ này, Liêu Bác Dương tự nhiên muốn thể hiện một phen trước mặt anh họ mình.

Khi mới làm chuyện xấu, Liêu Bác Dương còn có chút sợ hãi, nhưng lúc này thấy Thẩm Húc Thần lấp lánh tỏa sáng giữa đám đông, nỗi e sợ kia đã sớm bị ném ra ngoài không gian xa xôi. Gã bức thiết hi vọng thời gian có thể trôi qua càng nhanh càng tốt, gã chỉ muốn trông thấy bộ dạng Thẩm Húc Thần như chó nhà có tang khi bị người người chỉ trích xoi mói.

Liêu Bác Dương căn bản không thể tưởng tượng được, vòng tay của Vương Tu Thành lúc này đang ở trong đống quần áo bừa bộn của mình, mà quân khuyển được huấn luyện chuyên nghiệp đã xông tới đống quần áo của gã lục lọi. Mấy vị huấn luyện viên đều dẫn theo quân khuyển cùng Vương Tu Thành dạo khắp một vòng quanh phòng, nhưng cũng chỉ tìm thấy chiếc vòng tay, còn chiếc đồng hồ hoàn toàn không thấy tung tích.

Đương nhiên sẽ không thể tìm thấy đồng hồ, bởi vì chiếc đồng hồ đã bị Liêu Bác Dương hủy thi diệt tích ném xuống cống dội nước trôi đi mất rồi. Liêu Bác Dương không phải đồ ngốc, gã để chiếc vòng tay không đáng giá ở chỗ Thẩm Húc Thần, còn vứt chiếc đồng hồ đáng giá đi, thật sự là có nguyên nhân của nó.

Dựa theo suy nghĩ của Liêu Bác Dương, khi vòng tay tìm được ở chỗ Thẩm Húc Thần, như vậy Thẩm Húc Thần sẽ có hiềm nghi nhiều nhất trong vụ ăn trộm. Thế nhưng, Liêu Bác Dương không có nhiều thời gian, bởi vậy gã không thể chu toàn mọi mặt. Nếu Thẩm Húc Thần có chứng cớ ngoại phạm hoàn mỹ thì sao? Như vậy, mọi người sẽ biết Thẩm Húc Thần bị hãm hại. Vì thế cho dù có tin đồn nói Thẩm Húc Thần là ăn trộm nhưng nhất định vẫn sẽ có người đứng ra tẩy trắng cho Thẩm Húc Thần.

Liêu Bác Dương cảm thấy như thế là không đủ, nên gã mới cố ý ném đồng hồ đi. Chính vì vậy, cho dù đến lúc đó Thẩm Húc Thần có được chứng minh trong sạch thì lực chú ý của mọi người vẫn sẽ tập trung lên chiếc đồng hồ, vạn không phải là một con số nhỏ. Chỉ cần đồng hồ vĩnh viễn không tìm lại được, chuyện này sẽ không thể ỉm im trôi qua, vẫn sẽ có người nhắc tới. Đến lúc đó, chỉ cần người dụng tâm lửa cháy đổ thêm dầu thì Thẩm Húc Thần cũng đủ chết.

Vì sao lúc trước khi Hứa Mẫn Mân nói xấu thân thế của Thẩm Húc Thần, cô Tống lại đứng ra làm sáng tỏ ngay cho cậu? Bởi vì một khi tin đồn được truyền ra, cho dù có logic hay không, cuối cùng vẫn trở thành một con dao sắc đả thương người. Kế hoạch của Liêu Bác Dương chính là dựa vào căn cứ này, bây giờ địa vị của Thẩm Húc Thần đã được nâng lên rất cao, đặc biệt ở trên mạng đã tôn vinh nó là học thần, là con trai quốc dân, nếu như tin đồn nó ăn trộm bị truyền ra thì thế nào?

Nhất định sẽ có rất nhiều người hoan nghênh, rất nhiều người chỉ muốn được xem cái gọi là ‘chân tướng’. Vì thế, mặc kệ Thẩm Húc Thần có thật sự có tội hay không, từ nay về sau chỉ cần nhắc tới Thẩm Húc Thần, nhất định sẽ có người nhảy ra chụp mũ nó. Cộng thêm, chiếc đồng hồ có giá vạn vẫn không thể nào tìm lại được, vậy thì tờ giấy trắng Thẩm Húc Thần nhất định sẽ bị bôi càng lúc càng đen.

Suy nghĩ thực chu toàn. Đáng tiếc, Thẩm Húc Thần đã sớm biết rõ chân tướng.

Trong lúc liên hoan còn chưa kết thúc, Liêu Bác Dương đã bị huấn luyện viên gọi đi nói chuyện. Nghe nói vòng tay được tìm thấy ở trong đống quần áo của mình, Liêu Bác Dương sững sờ cả người: “Sao lại ở chỗ em, không phải là ở…” gã coi như thông minh, những lời này chỉ nói một nửa lập tức ngậm miệng. Khổ chủ Vương Tu Thành đứng ở một bên dường như nghĩ tới cái gì đó, thâm sâu nhìn chằm chằm Liêu Bác Dương.

Liêu Bác Dương làm việc rất cẩn thận, gã biết rõ chỗ Vương Tu Thành không có dấu vân tay của mình, hơn nữa chiếc đồng hồ kia nhất định không thể tìm lại được, bởi vậy hắn có chết cũng không chịu nhận tội, chỉ nói không hiểu vì sao chiếc vòng tay lại ở chỗ của mình, có thể là bị hãm hại? sau đó, gã nhanh chóng gọi điện cho anh họ mình.

Có thể do ông anh họ kia phát huy tác dụng, cũng có thể là do không có chứng cớ, tóm lại Liêu Bác Dương không phải nhận trừng phạt. Thế nhưng, từ đó trở đi, Vương Tu Thành trực tiếp đoạn tuyệt quan hệ với Liêu Bác Dương. Đối với Vương Tu Thành không hiểu sao bị mất đi một chiếc đồng hồ đắt tiền mà nói, rất nhiều chuyện không cần chứng cớ, ở trong lòng hắn đã tự định tội cho Liêu Bác Dương. Cho dù Vương Tu Thành không phải kẻ lắm lời thì chuyện này cũng đã được lưu truyền ở trong nội bộ trường.

Cảnh ngộ Liêu Bác Dương hi vọng Thẩm Húc Thần gặp phải, cuối cùng chính hắn lại rơi vào trước.

Quân huấn kỳ thật là cơ hội để các sinh viên làm quen với nhau nhanh nhất, hiện tại Liêu Bác Dương hư hư thực thực cõng xú danh ăn trộm, về sau cuộc sống đại học của gã sẽ trở thành cái dạng gì, không cần nói cũng có thể tưởng tượng được.

Cùng lúc đó, Thẩm Húc Thần vẫn tham gia quân huấn vui vẻ khoái hoạt. Gần kết thúc kỳ tập quân sự, bọn họ thật sự được chạm tới súng. Không nam nhân nào không yêu thích vũ khí, Thẩm Húc Thần tuy lần đầu nhìn thấy súng nhưng cảm thấy nó chỉ giống như đồ giả được mô phỏng. Đáng tiếc, mỗi sinh viên chỉ được bắn mấy phát đạn, hoàn toàn không đủ để chơi!

Thời gian trôi qua, cũng đến lúc kết thúc kỳ quân huấn, nói thật, lúc bắt đầu, tiếng oán thán của đám sinh viên vang trời dậy đất, đến khi quân huấn kết thúc, đám sinh viên lại luyến tiếc không muốn về. Ừm, ngoại trừ Thẩm Húc Thần ra.

Lúc bắt đầu quân huấn, Thẩm Húc Thần tin tưởng thể năng của mình, bởi vậy vui vui vẻ vẻ chơi tận hứng, nhưng đến khi quân huấn kết thúc, Thẩm Húc Thần nhận được tin nhắn của Trình Dĩ Hoa, biết Trình Dĩ Hoa rốt cuộc đã ra khỏi cái nơi phi thường bí mật nào đó. Điều này nghĩa là, chờ sau khi bọn họ kết thúc kỳ quân huấn trở về trường, Thẩm Húc Thần có thể gặp mặt Trình Dĩ Hoa.

Tuy huấn luyện viên manh manh đát, đám sinh viên đều luyến tiếc huấn luyện viên, nhưng Thẩm Húc Thần càng muốn sớm trở về gặp Trình Dĩ Hoa hơn!

Bên kia, Trình Dĩ Hoa hai tay bế Robert, hai mắt nhìn thẳng con trai, nghiêm trang chững chạc nói: “Chúng ta thương lượng nhé, nếu con có thể manh manh câu dẫn Thẩm ba ba khiến em ấy không đành lòng rời khỏi con, sau đó nguyện ý chuyển tới ở cùng chúng ta, cha sẽ không truy cứu hành vi đáng xấu hổ tiểu vào giày của con. Bằng không, cha sẽ liên lạc với bên thú y, hai ngày nữa mang con đi cắt bi. Con hảo hảo suy nghĩ cho kỹ, không vội trả lời cha.”

Mấy ngày Trình Dĩ Hoa không ở nhà, Robert vẫn luôn ở trong trung tâm sủng vật. Đích thật trong trung tâm sủng vật có rất nhiều bé mèo cái xinh đẹp, mà Robert đích xác đã tới kỳ phát tình. Nên khi Trình Dĩ Hoa đón Robert từ trung tâm sủng vật trở về, tối hôm nay, Robert tới kỳ phát tình liền tiểu vài giọt hương vị nồng đậm vào bên trong giày da của Trình Dĩ Hoa. Ha ha, nhìn gương mặt không biểu tình đen xì của Trình Dĩ Hoa, cầu mong Robert sẽ không bị ám ảnh tâm lý.

Hết chương

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio