Lúc trước khi Trình Dĩ Hoa thổ lộ, bởi vì Thẩm Húc Thần cũng động tâm nên hệ thống đã tặng cho một món quà tình nhân.
Chà chà, hệ thống cũng thật sự có lòng nha!
Thẩm Húc Thần cố ý mở ra xem, xét thấy những món quà keo kiệt từ trước tới nay của hệ thống, phần đại lễ này cũng chỉ có một thứ duy nhất.
Ha ha, nó còn không biết xấu hổ nói là “đại lễ”.
Bởi vì là quà tình nhân nên trong hộp chỉ có một cặp nhẫn đôi (cũng có thể chuyển hoán thành hình dạng dây chuyền hoặc khuyên tai), tên gọi là “Trân Ái”. Cặp nhẫn này được xem như là kết quả của ma pháp khoa học kỹ thuật, có thể định vị vị trí của đối phương, có thể nói chuyện với nhau như điện thoại (này thuộc về phạm trù khoa học kỹ thuật), còn có thể kiểm soát sự chung thủy của đối phương với mình (nếu tâm sinh phản bội sẽ bị kill ngay lập tức, này thuộc về phạm trù ma pháp).
Lúc trước Thẩm Húc Thần vốn không định lấy cặp nhẫn này ra. Bởi vì cậu cảm thấy phải chung thủy với một người cả đời là một cái gì đó rất nặng nề. Tuy rằng mình sẽ không ngoại tình mà Trình Dĩ Hoa cũng không giống loại người sẽ ngoại tình, nhưng Thẩm Húc Thần cảm thấy không cần thiết phải dùng tới thủ đoạn cưỡng chế này để lấy sự cam đoan của đối phương. Chung quy, cuộc đời dài như vậy, ai biết sẽ xảy ra chuyện ngoài ý muốn nào.
Nói thẳng ra, Thẩm Húc Thần vẫn là lo được lo mất. Cậu có thể thản nhiên đeo chiếc đồng hồ có gắn thiết bị định vị Trình Dĩ Hoa đưa, bởi vì cậu cảm thấy mình đủ trưởng thành để bao dung Trình Dĩ Hoa, nhưng cậu lại không dám đi khống chế cuộc đời của Trình Dĩ Hoa, cậu vẫn là một người ôn nhu.
Nhưng nếu Thẩm Húc Thần muốn nói chuyện mình trùng sinh hoặc có hệ thống kèm theo bên người thì tiền đề chính là bọn họ nhất định phải cùng đeo cặp nhẫn này.
“Anh thật sự đã suy nghĩ kỹ chưa?” Thẩm Húc Thần đầy mặt nghiêm túc nói: “Em hỏi như vậy không phải vì em hoài nghi anh mà em chỉ muốn cho anh một cơ hội cuối cùng, nghiêm túc suy nghĩ xem, anh có thực sự yêu em, muốn ở bên em cả đời, không hối hận chứ?” Thẩm Húc Thần cho Trình Dĩ Hoa một cơ hội cuối cùng, chung quy nếu tiết lộ bí mật sẽ vĩnh viễn giam cầm người này ở bên mình suốt đời, đây thực sự là một chuyện rất ích kỷ. Thẩm Húc Thần là một lão quỷ trùng sinh, cậu luôn hi vọng mình có thể bao dung Trình Dĩ Hoa mà không phải là ra lệnh cho hắn.
“Chẳng lẽ em muốn anh mói tim mình ra cho em xem sao?”
Trình Dĩ Hoa nghiêm túc nói.
Thẩm Húc Thần mỉm cười: “Vậy được rồi, anh thích nhẫn, dây chuyền hay khuyên tai?”
Tuy rằng không hiểu sao Thẩm Húc Thần lại đột nhiên hỏi như vậy nhưng Trình Dĩ Hoa vẫn nghiêm túc suy nghĩ một chút, nói: “Anh đương nhiên thích nhẫn, nhưng hằng ngày anh phải làm rất nhiều thao tác thực nghiệm, trên tay không thể đeo bất cứ trang sức kim loại nào, bởi vậy dù rất tiếc nhưng đành phải bỏ qua nhẫn, đeo khuyên tai trông rất đàn bà, nếu ba nhìn thấy anh đeo khuyên tai, nhất định ổng sẽ dùng dây lưng quật anh… vậy chọn dây chuyền đi.”
Thẩm Húc Thần từ trong túi lấy ra một cái dây chuyền, nói: “Nghiêm túc thành thật mà nói, sợi dây này là kết quả của hắc ma pháp, một khi đã đeo chiếc vòng cổ này, từ nay về sau anh sẽ là người của em.”
Trình Dĩ Hoa coi việc này chỉ là tình / thú giữa tình / nhân với nhau, than thở nói: “Trước kia dù không đeo nó, anh cũng đã là người của em. Mà ngược lại, cũng phải công bằng một chút, em cũng phải là người của anh. Em thích nhẫn, dây chuyền hay khuyên tai? Hôm nay không kịp, hôm sau nhất định anh sẽ chuẩn bị.”
Thẩm Húc Thần thực muốn quỳ lạy Trình Dĩ Hoa một cái! Trí tưởng tượng của người này không phải vẫn luôn đặc sắc sao?! Trong thời khắc mấu chốt như vầy, mà trí tưởng tượng thần kỳ của hắn lại không phát huy chút tác dụng nào sao? Cậu vội vàng giật cái dây chuyền trở về, ôm chặt trong lòng nói: “Không phải thế… anh nghe em nói hết đã, không phải anh vẫn luôn cảm thấy em có bí mật giấu anh sao? Anh đoán xem, đó là bí mật gì?”
Trình Dĩ Hoa chưa từ bỏ ý định nhìn chằm chằm sợi dây chuyền trong tay Thẩm Húc Thần, tiếp tục than thở: “Em luôn có thể mua được táo rất ngon… này có tính không? Anh đã lùng sục khắp Tiền Hồ trấn vẫn không thể tìm được loại táo em mua. Cho nên, có thể là em sở hữu một loại tùy thân không gian giống như trong các cuốn tiểu thuyết miêu tả? Tuy rằng tùy thân không gian rất không hợp logic nhưng anh cảm thấy….”
“Cứ cho là em có cái tùy thân không gian như anh nói đi.” Thẩm Húc Thần cam chịu nói: “Tùy thân không gian có tồn tại, như vậy sợi dây chuyền ma pháp này cũng là chân thật tồn tại… cho nên, anh thật sự có muốn đeo nó không?”
“Hóa ra là vậy…” Trình Dĩ Hoa có chút suy nghĩ sờ sờ cằm mình.
Thẩm Húc Thần nhìn chằm chằm Trình Dĩ Hoa.
Trình Dĩ Hoa tạm dừng hai giây lại nói: “Anh hiểu rồi, anh rất cao hứng khi trên thế giới này còn có một vật thần kỳ như vậy, tuy rằng không hợp logic nhưng bản thân tình yêu cũng đã không hợp logic rồi. Anh vui vẻ tiếp nhận tình yêu vì vậy anh cũng vui khi tiếp nhận sợi dây chuyền này.” Nói xong, Trình Dĩ Hoa tiếp nhận sợi dây chuyền từ tay Thẩm Húc Thần, dựa theo lời nhắc nhở, nhỏ một giọt máu của Thẩm Húc Thần rồi lại nhỏ một giọt máu của mình lên sợi dây.
Sợi dây lập tức trở nên lộng lẫy hơn, nhìn rất sang quý, may mà trông không chút nữ tính, mặt dây chuyền là một chiếc nhẫn. Trình Dĩ Hoa đeo vòng lên cổ, sau đó cái gì cũng không nói, chỉ ngóng trông nhìn Thẩm Húc Thần.
Thẩm Húc Thần vội nói: “Em cũng có.” Nói xong, cậu lấy ra một chiếc nhẫn. Thẩm Húc Thần không thích đeo vòng cổ, cảm giác như bị trói buộc, cũng không thích đeo khuyên tai, cho nên cậu lựa chọn hình thái chiếc nhẫn. Lúc này, Thẩm Húc Thần lấy một giọt máu của Trình Dĩ Hoa, lại lấy máu của mình rồi đeo chiếc nhẫn lên ngón áp út.
Đồng dạng, chiếc nhẫn trông cũng rất sang quý, là một đôi với sợi dây chuyền của Trình Dĩ Hoa.
Trong nháy mắt, bọn họ tựa hồ cảm thấy một loại ma pháp nào đó chạy qua người, nhưng chỉ diễn ra trong vòng một giây, loại cảm giác đó liền tiêu tán vô hình.
Trình Dĩ Hoa cầm tay Thẩm Húc Thần, vừa lòng đánh giá một phen, sau đó cười nói: “A, hiện tại anh có thể hôn tân lang.” Nói xong, hắn đứng dậy, hôn lên… trán Thẩm Húc Thần một cái. Hôn xong, hắn tựa hồ phi thường đắc ý, nhảy nhót đi vào bếp, vừa đi vừa nói: “Đói bụng không? Anh làm bữa khuya cho em!” (Jer: 凸 tôi khinh bỉ anh)
Ha ha, chỉ mới hôn trán đã cao hứng đến vậy sao… quả nhiên vẫn còn là trẻ con! Thẩm Húc Thần thầm nghĩ, sau đó bình tĩnh đi vào phòng bếp. Cậu đứng ở cửa phòng nói: “Hắc, anh không muốn nghe bí mật của em nữa sao?”
“Mặc kệ là bí mật gì thì giờ đã không còn trọng yếu.” Trình Dĩ Hoa đáp: “Lúc trước anh muốn biết bí mật của em là vì anh sợ bí mật đó sẽ khiến em rời xa anh, nhưng hiện tại em đã vĩnh viễn không có cơ hội rời xa anh nữa. Vì thế, đối với anh mà nói, bí mật cứ để nó vĩnh viễn là bí mật đi, anh hoàn toàn không hiếu kỳ.”
Thẩm Húc Thần sờ sờ mũi không lên tiếng.
Trình Dĩ Hoa đánh giá đống nguyên liệu trong tủ lạnh, nói: “Muốn ăn cái gì? Anh làm cho em.”
“Thực ra em cũng không đói, bữa tối đã ăn no rồi. Anh đói à?” Thẩm Húc Thần đáp.
Trình Dĩ Hoa lắc đầu: “Cũng không đói, lúc nãy ăn khá nhiều bánh ngọt rồi.”
Thẩm Húc Thần lại gần vỗ vai Trình Dĩ Hoa nói: “Vậy đừng rối rắm chuyện bữa khuya nữa, chúng ta đánh răng rửa mặt rồi đi ngủ thôi.” Tuy đều là hai đại nam nhân huyết khí phương cương nhưng Thẩm Húc Thần một chút cũng không lo lắng cho trinh / tiết của mình. Chỉ bằng việc Trình Dĩ Hoa ngây thơ chỉ dám hôn trán người yêu là biết người này nhất định không có mấy can đảm làm chuyện động trời kia.
Vội vàng đánh răng rửa mặt, Trình Dĩ Hoa lại bỏ thức ăn ra cho Robert rồi bọn họ cùng nhau lên giường. Giường rất lớn, cho dù hai người không có nằm tới sát mép giường thì khoảng cách giữa hai người bọn họ lúc này cũng để vừa một cái gối đầu. Bây giờ là mùa hè, điều hòa nhiệt độ bật có chút thấp. Khi ngủ, dù bọn họ không cởi áo ngắn tay nhưng vẫn có chút lạnh. Thẩm Húc Thần liền đắp một cái chăn mỏng lên bụng mình, thuận tay đắp luôn cho cả Trình Dĩ Hoa.
Trong bóng đêm, hai người không ai nói gì, chỉ có tiếng hít thở đều đều dây dưa lẫn nhau.
Thẩm Húc Thần chậm rãi vuốt ve chiếc nhẫn trên ngón áp út, đột nhiên nói: “Kỳ thật, em cũng không định giấu diếm… em đến từ tương lai, anh có tin không?” Nói ra chuyện tương lai cũng tốt, ba cây chụm lại lên hòn núi cao, nói không chừng bọn họ có thể cùng nghĩ ra cách giúp đỡ mọi người tránh khỏi thiên tai nhân họa sau này. Từ sau khi trùng sinh, cuộc sống của Thẩm Húc Thần đã biến hóa nghiêng trời lệch đất, ngay cả ông nội và Duyệt Duyệt cũng theo đó mà có một cuộc sống hoàn toàn khác. Nhưng nếu có thể, cậu cũng muốn tạo phúc cho càng nhiều người càng tốt. Chung quy, cậu yêu quê hương đất nước nơi cậu đang sống.
Nghe Thẩm Húc Thần nói vậy, Trình Dĩ Hoa không hiểu nghĩ tới cái gì, do dự một chút mới nói: “Tuy rằng chuyện xuyên không rất không hợp logic nhưng nếu em đã nói vậy… anh có thể mạo muội hỏi em một vấn đề không?”
Thẩm Húc Thần cho rằng Trình Dĩ Hoa sẽ hỏi mình chuyện tương lai thế nào, liền đáp: “Ừ, anh hỏi đi.”
“Hành tinh mẹ của em có ở trong hệ mặt trời không? Hay là một vũ trụ song song nào khác? Nguyên hình của em trông thế nào? Có giống người địa cầu không?” Trình Dĩ Hoa liên tiếp hỏi: “A, anh không có ý gì đâu… ý anh là, nếu bản thể của em có vòi hay đuôi gì đó cũng không sao, việc ngụy trang thành người địa cầu quá áp lực và vất vả, nhất định sẽ không thoải mái. Về sau, ở trước mặt anh, em có thể không cần che giấu, cứ để nguyên hình cũng được, chỉ cần em thấy thoải mái thì không sao hết. Cho dù em có là hình dạng gì, anh cũng sẽ không bỏ rơi em. Chung quy, anh thích cũng không phải bề ngoài của em.”
Thẩm Húc Thần biết trí tưởng tượng củaTrình Dĩ Hoa lại bắt đầu bay cao bay xa, nhanh chóng nói: “Vì sao anh lại cho rằng em là người ngoài hành tinh chứ?”
“Chẳng lẽ không phải? Xét trình độ khoa học kỹ thuật của người trái đất mà nói, muốn đạt được việc du hành trong vũ trụ…”
“Stop! Tạm thời không nói tới việc khoa học kỹ thuật. Em khẳng định em % là người địa cầu. Em là Thẩm Húc Thần, chẳng qua em đã sống qua một đời, lớn lên thành một ông chú tệ hại, vào một ngày nào đó em đột nhiên sống lại, quay trở về thời kì lúc em còn đang học cấp . Nói thế, anh đã hiểu chưa?”
Nói cách khác, không có người ngoài hành tinh để xem sao… Trình Dĩ Hoa cảm thấy có chút thất vọng.
Thẩm Húc Thần đột nhiên nhớ tới một việc, nhiệm vụ cưỡng chế hôm nay, cậu còn chưa hoàn thành! Ai nha, xong đời rồi! Nếu không hoàn thành nhiệm vụ cưỡng chế sẽ bị trừng phạt! Giờ đã hơn giờ tối, cậu phải nhanh chóng vào phòng tối, dùng tích phân kéo dài thời gian, bằng không một chút thời gian ít ỏi còn lại không đủ để cậu hoàn thành nhiệm vụ. Thẩm Húc Thần lập tức nói: “Em có chút việc… em đi ngủ trước, anh cũng mau đi ngủ đi, sáng mai tỉnh dậy, em sẽ giải thích với anh sau, nhé?”
Nghe giọng Thẩm Húc Thần vội vội vàng vàng, Trình Dĩ Hoa lập tức ừ một tiếng.
Vì thế, trong tích tắc, Thẩm Húc Thần đã ngủ say. Không sai, sau khi tinh thần thể đi vào phòng tối, dưới con mắt của Trình Dĩ Hoa, Thẩm Húc Thần chính là ngủ say trong tích tắc. Trình Dĩ Hoa ngồi dậy, tựa lưng vào thành giường. Hắn vươn tay chọc chọc mặt Thẩm Húc Thần, lại nhéo nhéo một chút, sau đó thất vọng nói: “Xem ra, thật sự là người trái đất rồi, không thể biến ra lỗ tai nhọn và đuôi dài rồi.”
Sau đó, không biết lại nhớ tới cái gì, Trình Dĩ Hoa đột nhiên nằm xuống, dùng chăn che kín mặt.
Hết chương